[Dịch] Tiên Ấn

Chương 6 : Bãi quặng tiên nô

Người đăng: Darth Athox

Tiên Giới bát ngát vô biên, thiên địa như một, không trời không trăng, cũng không ngày không đêm, chỉ có tinh vân từ từ chuyển động. Để ghi nhớ thời gian, từ thuở hoang sơ ở tiên giới, các tiên sĩ đã lấy trụ trời làm tâm, tính toán coi vòng quanh của tinh vân là một ngày, bầu trời xoay chuyển đủ ba trăm sáu mươi lần thì tính là một năm. Đáng tiếc là từ khi Tiên Giới sinh ra tới giờ chưa từng có ai tính được chính xác niên kỷ thật sự của Tiên Giới, chỉ biết giới này đã tồn tại từ rất lâu rồi, thật lâu trước cả khi tiên đế đầu tiên đăng vị. ...... Âm phong thổi qua, đá vụn bay đầy trời. Không bao lâu sau, từ sâu trong dãy núi Thiên Uyên liên tục xuất hiện vài bóng người, đều là các tán tiên đang làm quặng nô. Những tán tiên này quần áo cũ nát, tóc tai xõa tung, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, trong ánh mắt cũng lộ vẻ mệt mỏi. Tới lúc dừng lại, nhìn lẫn nhau xong cũng chỉ im lặng không nói gì, tiếp đó cùng bước về một hướng. Bạch Mộc Trần đi phía sau đám người, nhìn những người lôi thôi lếch thếch, không chút tinh thần trước mặt, tâm trạng lại nặng thêm vài phần. Chàng nhớ, lúc đầu khi mình được phân tới đây, số quặng nô đồng hành ít nhất cũng hơn một ngàn người, nhưng chỉ mới ba mươi năm ngắn ngủi, những bạn bè còn sót lại chỉ không tới trăm người, thật khiến người ta khó chấp nhận nổi. Đúng vậy, sinh tử vốn là chuyện thường tình, huống chi còn ở Tiên Giới. Trong giới này sinh linh dữ dội hơn nhiều, sinh mệnh trong hoàn cảnh này thật quá yếu ớt, mà tán tiên bọn họ sinh sống trong tiên giới lại càng kham khổ, ngay cả chuyện sống chết cũng không do bản thân mình quyết định, tất cả đều dùng giá trị để tính toán, bọn họ sợ rằng còn không bằng một số loài tiên cầm linh thú! Ngạo khí, ngạo cốt, tự tôn, tự tin, tất cả đều dần dần bị sự thật bao phủ. ...... ------------ “Bãi quặng tiên nô” ở phía đông cách dãy núi Thiên Uyên hơn một trăm dặm, địa thế bằng phẳng, bốn phía trùng điệp núi non. Đây là nơi tụ tập các tán tiên quặng nô, phân biệt do tam đại tiên tông của Đông Phượng Lân châu cùng nắm giữ và quản lý. Để đề phòng kẻ thù bên ngoài xâm nhập, chiếm đoạt tài nguyên, tam đại tiên tông đã bày ra vô số cấm chế cường đại xung quanh, cho dù là tiên sĩ cấp bậc thiên tiên tiến vào cũng đừng mơ xông ra được, còn người trong bãi quặng muốn ra vào cũng chỉ có một con đường nhỏ ở cửa sơn cốc, hơn nữa mỗi tháng chỉ mở ra đúng một lần. ...... Đi qua sơn động gấp khúc, trước mắt bỗng bừng sáng. Đám tán tiên sau khi tiến vào sơn cốc không hề dừng lại, bay thẳng tới chỗ trú ngụ của tam đại tiên tông. “Thiên Kiếm tông” chiếm giữ phía bắc của bãi quặng, người đông thế mạnh, môn hạ đệ tử đều là nam, thân khoác áo trắng lưng đeo kiếm, tiêu sái bất phàm. “Ngự Khí tông” ở phía nam bãi quặng, đối diện với Thiên Kiếm tông, giữa hai bên như có quan hệ cạnh tranh. Nhưng khác với Thiên Kiếm tông, đệ tử Ngự Khí tông dẫu là nam hay nữ đều mặc quần áo hoa lệ, tay cầm kim châu ngọc khí, toàn thân lấp lánh bảo quang, cứ như sợ người khác không biết họ là người cao sang phú quý. Trên thực tế, Ngự Khí tông quả thật rất có tiền, bọn họ nổi tiếng nhờ thuật luyện khí, tiên khí họ sản xuất không chỉ được hoan nghênh ở phía đông mà là khắp toàn bộ Phượng Lân châu. So ra, Thiên Huyến tông lại chỉ chiếm một góc nhỏ ở phía đông bãi quặng, có thể coi là phe có thực lực yếu nhất trong bãi quặng này. Có điều toàn bộ tông môn này đều là nữ đệ tử, am hiểu trạn pháp cấm chế, ảo thuật mị công lại càng đứng hạng nhất, bởi vậy Thiên Huyễn tông trong bãi quặng này lại có địa vị đặc thù, hai tiên tông khác cũng không dám dễ dàng đắc tội. Nô tịch của Bạch Mộc trần thuộc về phe Thiên Huyễn tông, chàng đi cuối cùng đội ngũ, hững hờ nhìn về phía trước. Dựa theo quy định của bãi quặng tiên nô, tất cả các tán tiên ra ngoài lấy quặng mỗi tháng phải trở về một lần, cũng phải giao nộp ra một lượng tiên thạch nhất định, nếu quá thời hạn không trở về hoặc không hoàn thành nhiệm vụ của mình sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc. Mà ở nơi này, ngàn vạn lần đừng nghĩ tới những chuyện như bỏ trốn, bởi vì cho dù ngươi có chạy tới chân trời góc biển cũng không thoát được khỏi sự khống chế của Tụ Tiên lệnh, trừ phi người chết, bằng không kết cục chắc chắn còn đau đớn hơn nhiều so với cái chết. Khi Bạch Mộc Trần mới tới không lâu từng thấy một tán tiên nhân cơ hội ra ngoài lấy quặng bỏ trốn một mình, kết quả là người phụ trách Thiên Huyễn tông lấy Tụ Tiên lệnh ra vẫy một cái đã dễ dàng tìm được tán tiên kia bắt trở lại, sau đó bị kẻ chấp hình đưa vào trong ngọn lửa Địa Sát, thiêu đốt mười ngày, tới khi cháy thành tro tàn, chết trong đau đớn. Những chuyện như vậy cứ cách một quãng thời gian lại xảy ra, nhưng đối mặt với thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng như vậy, có rất ít người dám đụng tới giới tuyến này. ...... “Đám đằng trước đi mau lên, đằng sau cũng mau đuổi theo...” “Này này này, sao lại chậm chạp như vậy? Muốn chết à? Nếu chậm ca giao ban của bản tiên gia...” “Bọn đê tiện các người, không quật cho vài roi đúng là thân lừa ưa nặng!” ...... “Lại một tên nô lệ khốn kiếp, không ngờ chỉ kiếm được bảy viên tiên thạch, con mẹ nó, ngươi ăn no rửng mỡ rồi hả!” “Sư đệ, nhiều lời với đám nô lệ này làm gì, chỉ tổ bẩn miệng mà thôi... Được rồi, kéo hắn xuống, thiếu một viên tiên thạch phạt mười roi Khổ Đằng.” “Vâng thưa sư huynh.” ...... Trái phải thi thoảng lại vang lên tiếng quát mắng của các đệ tử tiên tông, vẻ vênh váo tự đắc, tư thế ngang ngược, lấy đâu ra khí phái tiên gia, thật chẳng khác gì đám du côn lưu manh thích mượn oai hùm, hay bắt nạt kẻ yếu nơi hạ giới. “Á!” “Á!” “Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Á --” ...... Thê lương, tàn nhẫn, từng tiếng kêu thảm vang lên không dứt bên tai. Thấy cảnh tượng như vậy, các tiên nô xung quanh đều sợ tới mức run lên cầm cập, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, bọn họ không dám ngăn cản, thậm chí không dám biểu lộ chút vẻ oán hận nào, chỉ có thể chôn vùi những đau khổ vào trong lòng, vẻ lo lắng phủ đầy trong tim mọi người. Phía tây nam có một loại cây, sống tỏng đầm độc, mười năm thì khô hép một lần, mười lần khô thì thành một đốt, ngàn năm mới thành cây, gọi là “Khổ Đằng”. Bởi vậy thứ cây này vô cùng cứng cỏi, quanh thân lại có vô số những mũi châm sắc nhọn, thường được dùng làm dụng cụ hành hình, một đòn đánh xuống, tuy không làm tổn thương tiên thể song lại khiến người thụ hình đau đớn tới chết đi sống lại, thấu tận tim gan. Bạch Mộc Trần không nhìn sang kẻ bị hành hình, chàng xiết chặt nắm tay rồi lại buông lỏng đầy bất đắc dĩ. Nỗi khổ do Khổ Đằng chàng cũng đã từng tự thân trải nghiệm, chắc sẽ mãi mãi không quên được, cảm giác lúc đó có thể so với hình phạt chém ngàn vạn đao. Nhưng từ lúc đầu tức giận, giờ đã thành thói quen, chàng dường như đã từ từ trở nên chết lặng. Ai cũng có lúc mê mang mơ hồ, Bạch Mộc Trần hiện giờ chính là như vậy. ...... ------------ Phía tây bãi quặng, phù thạch đột nhiên lóe lên. Bỗng một luồng sáng xuất hiện, một chàng trai áo trắng xuất hiện trên đài đá, vẻ mặt hờ hững đánh giá khung cảnh bên dưới. Người này khí khái bừng bừng, lưng đeo đơn kiếm, cách ăn mặc cực kỳ tương tự đệ tử Thiên Kiếm tông, có điều khác với đệ tử Thiên Kiếm tông bình thường, người này đầu thắt khăn vàng, áo khảm rìa vàng, nhìn vào chẳng những phóng khoáng linh hoạt, còn có tạo thêm cảm giác tôn quý. Không sai, đây là chấp sự ngoại môn của Thiên Kiếm tông, Trác Vô Cấu, tu tiên tới giờ đã được hai ngàn ba trăm năm, từ hơn trăm năm trước đã bước vào cảnh giới cửu phẩm chân tiên, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể gia nhập hàng ngũ thiên tiên, đưa mắt nhìn khắp Nhất Trung Thiên cũng là cao thủ một phương. Không bao lâu sau, lại một nam tử nữa hạ xuống, người này sắc mặt tuấn tú bất phàm, tay nắm hai viên kim châu, tỏa ra hào quang ngời ngời. Người tới là Ngô Niệm Tri, chấp sự ngoại môn của Ngự Khí tông, chân linh hai ngàn một trăm năm, cũng là chân tiên cửu phẩm, có điều thực lực chân chính của y không được như Trác Vô Cấu. Đương nhiên, Ngự Khí tông vốn nhờ luyện khí mà nổi danh khắp Phương Lân châu, tất nhiên không ngốc tới mức chạy ra cứng đối cứng với người ta, bởi vậy lúc đệ tử Ngự Khí tông tranh đấu cùng kẻ khác, thường dùng đủ loại tiên khí, đủ loại thủ đoạn để đối phó với kẻ địch, thật khiến người ta đau đầu không thôi. “Ha ha, vốn tưởng bản thân mình tới không chậm, không ngờ Trác sư huynh còn tới trước đệ một bước.” Ngô Niệm Tri vẻ mặt tươi cười chào hỏi Trác Vô Cấu, người kia chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi thản nhiên gật đầu tỏ ý đáp lễ. Mâu thuẫn giữa Thiên Kiếm tông và Ngự Khí tông cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, có điều đều vì lợi ích bản thân, hai bên vẫn giữ một loại ăn ý hài hòa, ít nhất là ở mặt ngoài vẫn là minh hữu, lúc gặp kẻ thù bên ngoài sẽ cùng tiến cùng lui. Thái độ này của Trác Vô Cấu, Ngô Niệm Tri đã gặp mãi thành quen rồi, vẻ tươi cười trên khuôn mặt càng sáng lên. “Trác sư huynh, nghe nói lần này Thiên Kiếm tông bọn huynh thu nhận tám trăm tiên nô từ Phi Thăng điện, thật đáng mừng, đáng mừng!” Nghe Ngô Niệm Tri nói vậy, Trác Vô Cấu nhíu mày, biết đối phương đang nói móc mình mà lại không thể phát tác, chỉ có thể ôn hòa trả lời: “Cũng chẳng có gì đáng mừng, so với hơn hai nghìn tiên nô của Ngự Khí tông các ngươi, Thiên Kiếm tông chúng ta vẫn kém quá xa.” “Ha ha, đâu có đâu có, đều do các đại tiên tông chiếu cố mà thôi.” Ngô Niệm Tri giả bộ khoát khoát tay áo, khiêm tốn thêm vài câu, nhưng trong mắt lại khó giấu vẻ đắc ý. Cứ mỗi mười năm, Phi Thăng điện lại bán ra rất nhiều tiên nô. Các đại tiên tông trên “Nhất Trung Thiên” đều tham gia cạnh trang, tiên tông tài lực càng thâm sâu càng mua được nhiều tiên nô. Đệ tử Thiên Kiếm tông một lòng tu kiếm, dẫu thực lực môn phái vô cùng mạnh mẽ song lại cực kỳ thiếu thốn tài nguyên, ngoại trừ khai thác mấy mỏ quặng cố định và cho thuê và tòa linh sơn, về cơ bản không có khoản thu nào đáng nói, cho nên mỗi lần Phi Thăng điện bán tiên nô ra, Thiên Kiếm tông chỉ mua được một phần rất ít. Những lần trước đều chỉ có ba trăm đến năm trăm tiên nô, còn lần này nhờ có vài yếu tố ảnh hưởng mà thu được tới tám trăm tiên nô, đã có thể coi là không tồi rồi. Nhưng dẫu thế, so sánh với Ngự Khí tông, Thiên Kiếm tông vẫn kém quá xa, dẫu sao Ngự Khí tông cũng chiếm cứ phân nửa thị trường luyện khí của toàn bộ Phượng Lân châu, có thể nói tài nguyên dồi dào, của cải sung túc, mỗi lần ít nhất cũng thu vào một hai ngàn tiên nô, khiến các tiên tông khác nhìn vào đỏ mắt không thôi. “Ài! Nơi này thật quá nhàm chán...” Ngô Niệm Tri híp mắt, cố ý quay sang hỏi: “Trác sư huynh lần này có hứng thú đánh cược một ván không? Lần trước đấu nô, bại dưới tay huynh, tiểu đệ vẫn có phần không cam lòng.” “Hừ hừ, tên Ngự Khí tông này quả nhiên quen thói thương nhân, làm sao thành được tiên nghiệp...” Trác Vô Cấu thầm khinh thường trong lòng, song trên khuôn mặt chẳng lộ ra nửa điểm khác lạ: “Sao, Ngô sư đệ muốn kiếm chác lại sao? Lần này đệ muốn đặt cược như thế nào?” Ngô Niệm Tri ánh mắt đảo qua, nhìn xuống bên dưới rồi nói: “Lần này chúng ta so xem trong tháng này bên nào kiếm được nhiều tiên thạch hơn, điều kiện cho bên thắng vẫn giữ nguyên, không biết ý Trác sư huynh ra sao?” “Cái này...” Trác Vô Cấu đang định mở miệng, bỗng một bóng dáng xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, ngắt lời y. “Chuyên này đương nhiên không được, hai vị sư huynh đã hứng thú như vậy, sao lại không tính phần tiểu muội? Hi hi hi---“ Giọng nói thánh thót như chuông bạc, giữa bầu trời đầy hoa bay múa, một cô gái từ từ hạ xuống. Hai người vội vàng nhìn lại, lòng cùng rung động...Cô gái vừa tới mặc một bộ áo lụa mỏng xanh biếc lộ nửa vai thơm, bóng người lung linh lả lướt như ẩn như hiện dưới bộ quần áo sát người, không khỏi khiến người khác không kiềm chế nổi, chìm vào nỗi ngẩn ngơ mê mẩn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang