[Dịch] Tiên Ấn
Chương 56 : Chuẩn bị
Người đăng: Darth Athox
.
Mãi tới khi đám người Xích Hổ đi khỏi, bọn Tiểu Trần mới khôi phục từ sau cơn kinh ngạc.
Lúc này, khuôn mặt Bạch Bạch Mộc Trần đã thay đổi nên chẳng ai nhận ra chàng nữa.
Tiểu Thần và Trần Tịch đưa mắt nhìn nhau, không dám tùy ý bước lên. Trong mắt họ, lai lịch đối phương không rõ, lời nói lại quá kinh người, không biết có mục đích gì, đương nhiên trong lòng phải thật cảnh giác.
“Xin hỏi, các... các hạ là người phương nào? Vì sao lại giúp bọn ta?”
Tiểu Thần khách khí chắp hai tay trước ngực ngỏ ý cảm tạ, thực tế cũng đúng là bọn y nên cảm tạ Bạch Mộc Trần, nếu đối phương không xuất hiện đột ngột, cuộc chiến hôm nay dẫu không chết nhưng thương tật là khó tránh nổi.
“Tại hạ tên Cổ Trần, Cổ trong từ cổ xưa, Trần trong từ hồng trần... Về phần vì sao lại giúp các vị, bởi vì các vị đáng để ta giúp.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười, ánh mắt đầy thiện ý đảo qua từng người một. Mấy ngày nay, chàng đi qua từng hang động một, nhưng nơi nơi đều đầy tuyệt vọng và tê dại, điều này khiến chàng vô cùng thất vọng.
Đúng, thất vọng.
Với tình trạng như vậy của phần lớn quặng nô, Bạch Mộc Trần cảm thấy thật bất lực. Nếu buông bỏ cả bản thân mình, vậy chàng nên dùng gì để cứu vớt linh hồn đám quặng nô này, may thay, khi thấy hành động chống trả của đám người Tiểu Thần, chàng lại cảm thấy một chút hy vọng, dẫu mờ nhạt song dường như lại chính là ánh sao chỉ đường trong thế giới tối tăm này. Vì vậy, một suy nghĩ điên cuồng từ từ hiện lên trong đầu chàng.
“Tại hạ Tiểu Thần, đa tạ Cổ huynh vừa rồi đã ra tay tương trợ.”
Tiểu Thần cảm thấy đối phương không có ác ý, bèn cung kính tiến tới bái tạ, những người còn lại cũng nhao nhao hành lễ.
Bạch Mộc Trần nhìn lại, trong số những người này; Tiểu Thần, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử, ba người này tất nhiên chàng còn nhớ, lúc trước chính mình suýt chết ở bãi quặng tiên nô cũng là bởi ra tay cứu ba người này. Đồng thời chàng cũng nhờ đó mà thoát khỏi sự trói buộc của bãi quặng, khôi phục lại sự tự do, nghiêm túc mà nói, chàng với ba người này còn có chút quan hệ nhân quả.
Về phần những người khác, sau khi được Tiểu Thần giới thiệu, Bạch Mộc Trần cũng được biết, đám người này đều được bán vào bãi quặng tiên nô cùng ba người Tiểu Thần, bởi không cam lòng chịu ức hiếp khinh thường, vì cùng chung chí hướng nên tập trung cùng ba người bọn họ.
“Cổ huynh, huynh đắc tội với đám người Xích Hổ, sợ rằng sau này sẽ rất phiền toái, sau này huynh cũng nên tự cẩn thận một chút.”
Tiểu Thần tuy không cho rằng Xích Hổ có năng lực trả thù Bạch Mộc Trần, song y vẫn không kiềm được, mở miệng nhắc nhở.
Trần Tịch cũng nói: “Đám Xích Hổ tuy không đâu vào đâu, nhưng sau lưng bọn chúng cũng có người.”
“Không sao.”
Bạch Mộc Trần khẽ gật đầu, song cũng không quá để tâm.
Chàng ở dãy núi Thiên Uyên hơn ba mươi năm, cũng đã quen thuộc với tình hình nơi này, thủ lĩnh đám quặng nô này bên ngoài thì bá đạo cường hoành, song thực tế sau lưng luôn có kẻ giật dây, là tam đại cự đầu trong đám quặng nô.
Hồng Vũ của Thiên Kiếm tông, Điền Ngọc Sơn của Ngự Khí tông, Hầu Vận của Thiên Huyễn tông.
Bạch Mộc Trần hiểu rất rõ, ba tên này là quân cờ dưới chân tam đại tiên tông, dùng để cân bằng mâu thuẫn giữa các tiên nô, nắm giữ mọi tin tức trong quặng nô, đây là kế “dùng nô chế nô”.
Thông thường, tam đại cự đầu rất ít khi lộ diện, bản thân chúng chịu sự khống chế của tam đại tiên tông, phụ trách giám sát tiến độ thu thập của quặng nô. Lúc trước Bạch Mộc Trần thân đơn thế cô, tất nhiên không xung đột với đám người đó, nhưng giờ chàng đã có ý khác, không tránh khỏi liên hệ tới bọn chúng.
Đây là một ván bài cực kỳ nguy hiểm, không sống thì chết. Muốn phá tan cục diện này, cách tốt nhất là bồi dưỡng một lực lượng mới, còn đám người Tiểu Thần chính là lựa chọn tốt nhất.
Hiểu được tình hình trước mắt, Bạch Mộc Trần đột nhiên cất lời hỏi: “Đúng rồi, sao ta cảm giác trong chỗ khai thác quặng này giờ thiếu đi rất nhiều tiên nô, chẳng lẽ gần đây xảy ra chuyện gì?”
“Hả? Cổ huynh... không biết?”
Tiểu Thần cùng đám người Trần Tịch nhìn nhau, khuôn mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Trong lòng nhói đau, Tiểu Thần nhỏ giọng trả lời: “Cổ huynh, thời gian trước Tử Tiêu cung phái sứ giả tới chiêu thu năm ngàn tiên nô trong bãi quặng, nghe nói chiến trường Tiên ma đang mở, cần một lượng lớn tiên nô tới làm lính, cho nên giờ dãy núi Thiên Uyên vắng vẻ hơn nhiều.”
“Ra là vậy.”
Nghe nguyên do xong, Bạch Mộc Trần bừng tỉnh hiểu ra, hèn gì đối phương kinh ngạc như vậy, chuyện lớn đến thế, chỉ cần là quặng nô tất nhiên phải biết, mình lại hỏi dò lộ liễu như vậy, chẳng phải nói cho người khác biết lai lịch bản thân có vấn đề sao?
Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần gãi gãi mũi ngại ngùng cười nói: “Lai lịch của Cổ mỗ sau này chư vị sẽ biết, có điều giờ mong mọi người tạm thời giữ bí mật cho.”
Cho dù không vạch trần, song nghe lời thỉnh cầu của Bạch Mộc Trần mọi người vẫn vui vẻ đáp ứng, dẫu sao bọn họ cũng không muốn gợi lên phiền toái không cần thiết.
Trò chuyện một lúc, thấy ám hiệu của Tiểu Thần, đám tiên nô khác từ từ rời khỏi, chỉ còn ba người Tiểu Thần ở lại.
“Cổ huynh...”
Do dự một chút, Tiểu Thần sắc mặt nghiêm nghị nói: “Giờ chỉ có ba anh em chúng tôi, có chuyện gì mong Cổ huynh đừng ngại, cứ nói thẳng. Chuyện hôm nay ngoài ba người bọn tôi ra tuyệt đối không có người thứ tư biết được, nếu sai lời, Tiểu Thần ta sẽ hồn phi phách tán!”
“Ha ha, thằng nhóc nhà ngươi cũng thật thông minh.”
Thầm khen một câu, Bạch Mộc Trần thu lại nụ cười: “Chắc các ngươi cũng đoán được, có điều giờ các ngươi không cần nghĩ nhiều, cũng không cần làm gì...”
Thấy Tiểu Thần định mở miệng, Bạch Mộc Trần lại khẽ xua tay rồi nói: “Các ngươi nghe ta nói hết đã, về phần làm thế nào là quyết định của các ngươi. Thật ra Cổ mỗ đã từng là quặng nô ở dãy núi Thiên Uyên, nhờ chút cơ duyên tình cờ mà khôi phục được thân phận tự do, ta vốn định mấy hôm nữa sẽ đi khỏi, nhưng ta vẫn hy vọng trước khi đi có thể làm một việc.”
“Vì chúng ta?”
Trần Tịch bỗng xen vào, chỉ thấy Bạch Mộc Trần mỉm cười không đáp.
“Ngươi... Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Thần xiết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một dự cảm khó hiểu.
Bạch Mộc Trần trầm ngâm đôi chút, khuôn mặt cũng lộ vẻ ưu thương: “Việc ta sắp làm quả thực rất khó khăn, ngay bản thân ta cũng không biết có thành công hay không, giờ các người chưa nên biết vì thực lực các người còn quá yếu, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt. Có lẽ ta cũng không giúp gì được cho các ngươi, chỉ có thể cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội thay đổi vận mệnh.”
“Ngươi, vì sao ngươi lại nói những điều này với bọn ta?”
Trần Tịch lại ngắt lời.
Bạch Mộc Trần mỉm cười, thần sắc thản nhiên nói: “Thật ra, ta cũng không biết các người có đáng tin cậy hay không, nhưng ta nguyện đánh cược một phen, lúc nãy ta cũng đã nói, các người đáng để ta giúp, cũng đáng để ta đánh cược.”
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì bọn ta?”
Tiểu Thần mơ hồ cảm thấy đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm có một, y không cho rằng đối phương lừa gạt mình, bởi trên người mình vốn chẳng có gì để người khác phải lừa gạt. Nếu nắm chắc cơ hội này, không chừng có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ.
“Ta không thể tự mình đứng ra, cho nên cần các ngươi giúp tích lũy lực lượng.”
Bạch Mộc Trần nhìn thẳng vào đối phương, nói ra mục đích của mình: “Mặt khác, trước tiên ta sẽ truyền cho các ngươi vài thứ, có nó các ngươi sống ở đây mới dễ thở hơn một chút. Nếu sau này còn ai tới làm phiền các ngươi ta cũng sẽ âm thầm giải quyết giúp, nhưng không thể để người khác biết sự tồn tại của ta, một khi xảy ra chuyện, các ngươi có thể để lại ký hiệu trong hang động này, ta sẽ tới tìm các ngươi.”
Nói xong, không chờ đối phương phản ứng, Bạch Mộc Trần đã vận chuyển pháp quyết, rút một tia thần niệm ra, hóa thành ba luồng ấn ký, bắn thẳng vào thiên linh cái ba người.
...
Thần niệm tiến vào cơ thể, sản sinh ra một bộ pháp quyết.
“Phồn Tinh quyết? Đây là...”
Đám người Tiểu Thần trong lòng chấn động, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, tu luyện theo pháp quyết đó.
Một lúc sau, vẻ mặt ba người đều lộ vẻ vui mừng, bọn họ hiểu rõ giá trị của bộ pháp quyết này.
Bạch Mộc Trần thấy vậy gật đầu mỉm cười.
Đang lúc chàng đi khỏi, lại bỗng dừng chân, quay lại nhìn về phía ba người.
“Nguyên Minh Tử, thật ra... ngươi cũng không tệ...”
Nhìn bóng dáng người kia run rẩy, Bạch Mộc Trần nói với vẻ chân thành: “Nhút nhát không có nghĩa là nhu nhược, có thể đó là thái độ cẩn thận đối với sinh mạng. Ít nhất lúc sợ hãi ngươi không vứt bỏ bạn bè để thoát thân. Việc ngươi dùng tính mạng bảo vệ họ còn quan trọng hơn cả trí tuệ, hơn cả lực lượng, cho nên ngươi còn mạnh mẽ hơn so với rất nhiều người... Người anh em, mong rằng ngươi sẽ luôn nhớ rằng, người mềm yếu luôn bị mê hoặc trong khốn cảnh, luôn bị ảo tưởng trong tuyệt vọng, còn kẻ dũng cảm lại đi lên từ thất bại, kiên cường trong khó khăn.”
Đi lên từ trong thất bại, kiên cường trong khó khăn...
Người đã đi, giọng nói còn vang vọng lại.
Nguyên Minh Tử toàn thân run rẩy, cắn chặt môi, bất giác không thốt nên lời.
Chỉ có điều, Tiểu Thần và Trần Tịch ở bên cạnh thấy rõ đôi mắt ấy đã ngân ngấn lệ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện