[Dịch] Tiên Ấn
Chương 43 : Lệnh đến từ Tử Tiêu Cung
Người đăng: Darth Athox
.
Dãy núi Thiên Uyên, bãi quặng tiên nô.
Giờ chưa tới ngày tập trung hàng tháng nên bên trong bãi quặng ngoại trừ đệ tử tiên tông trấn thủ ra, rất hiếm tiên nô ra vào, khiến cho khung cảnh nơi này vô cùng vắng lặng.
Đúng lúc này, ba luồng sáng xẹt qua bầu trời bên trên bãi quặng rồi từ từ dừng trên bãi đá cao cao, chính là ba chấp sự ngoại môn của tam đại tiên tông ở bãi quặng tiên nô... Vô Cấu, Ngô Niệm Tri cùng Liên Vân.
Ba người rời khỏi bãi quặng đã hơn nửa năm, hôm nay đột nhiên quay lại, tất nhiên làm kinh động cãi bãi quặng.
...
Không bao lâu sau, môn hạ đệ tử lục đục tới nghênh đón, ba vị giám sát cũng nằm trong số đó.
“Tham kiến chấp sự!”
Sau khi các đệ tử hành lễ, ba giám sát cùng bước ra khỏi hàng, tới trước nghe thuộc hạ của mình bẩm báo mọi chuyện xảy ra ở bãi quặng trong thời gian gần đây.
Cho dù đã đi khỏi hơn nửa năm, nhưng địa vị của tam đại chấp sự tại bãi quặng tiên nô không hề bị ảnh hưởng, nhất là khí tức cường đại thi thoảng lại phát ra trên người ba người khiến người khác tim đập chân run.
Cảm nhận được sự cường đại của ba người, trong lòng Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành Chí càng thêm kinh sợ, ngược lại Hoa Dương chẳng hề tỏ vẻ gì, tuy cúi đầu hành lễ nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đối kỵ và oán hận.
Đúng vậy, Hoa Dương vô cùng đố kỵ, người khác có lẽ không biết ba vị chấp sự đi đâu, nhưng gã lại biết rất rõ.
Hơn nửa năm nay ba người Trác Vô Cấu ra ngoài là có nhiệm vụ khác, nhưng thực tế là tới nơi giảng đạo của Đại La kim tiên.
Phải biết rằng, không phải ai cũng có tư cách được nghe Đại La kim tiên giảng đạo như vậy. Tính cả Phượng Lân châu thì số lượng tiên sĩ tới nghe Đại La kim tiên giảng đạo cũng chỉ có hơn ba trăm người, mà trong số đó phần lớn đều là những kẻ đầu sỏ tiên tông, có địa vị cao quý hoặc cao thủ thiên tiên, chỉ có một số cực ít những người trẻ tuổi có tiền đồ vô lượng. Nếu không phải ba người Trác Vô Cấu tư chất bất phàm, lại có tông phái giới thiệu, sợ là tam đại tiên tông cũng không cho họ cơ hội này.
Vốn Hoa Dương dựa vào mối quan hệ và bối cảnh của mình cũng có cơ hội này, nhưng “biến động ở bãi quặng” chẳng những khiến gã trọng thương mà còn làm gã thành một trò cười khắp Đông Phượng Lân, do đó mất cả tư cách nghe giảng đạo.
Ngược lại, ba người Trác Vô Cấu may mắn được tới nghe Đại La kim tiên giảng đạo, tu vi tiến triển rất lớn.
Hôm nay, Trác Vô Cấu đã từ chân tiên cửu phẩm hậu kỳ bước vào cảnh giới đỉnh phong đại viên mãn, lúc nào cũng có thể hóa cảnh độ kiếp, một khi thành công y có thể đạt tới giai vị thiên tiên. Còn Ngô Niệm Tri cũng củng cố tu vi chân tiêu cửu phẩm hậu kỳ, coi như thu hoạch khá lớn. Còn Liên Vân cũng tiến bộ, bước vào hàng ngũ chân tiên cửu phẩm trung kỳ.
Chênh lệch lúc trước và hiện tại như vậy sao không khiến Hoa Dương ghen tị cho được!
...
“Chúc mừng sư huynh, có thể nghe Đại La kim tiên tuyên giảng đạo pháp, cũng sắp đạt tới thiên tiên rồi!”
Hoa Dương mỉm cười vui vẻ, che giấu suy nghĩ thật cất trong lòng.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, thật ra Hoa Dương không quá để tâm. Dẫu sao trước đó không lâu gã cũng mới được một vị Đại La kim tiên ưu ái, cũng thu được chút lợi lộc, cũng coi như có được có mất.
“Sư đệ quá khách khí rồi, nghe nói mấy hôm trước sư đệ tiếp đãi một vị kim tiên thượng giới, hôm nay lại thấy tu vi sư đệ thăng tiến, nói vậy chắc thu được không ít lợi lộc!”
Ngô Niệm Tri khách sáo vài câu, mỉm cười đầy thâm ý.
Hoa Dương cười gượng hai tiếng, vẻ mặt buồn rầu: “Sư huynh cũng biết rất khó hầu hạ thượng tiên mà, nếu có gì không hợp ý đối phương nhỏ thì chịu chút coi thường, lớn thì đánh mất cả tính mạng, lúc đó thì thật có oan mà chẳng chỗ nói!”
“Sư đệ khách khí quá!”
Ngô Niệm Tri sao lại không biết tính cách sư đệ mình, chỉ có điều cả hai đều là đệ tử thị tộc, không tiện nói thẳng thôi.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, một đệ tử vội vã chạy vào trong bãi quặng.
“Bẩm báo chấp sự, bên ngoài có hai vị đại nhân tới bái kiến...”
“Hả? Là ai?”
“Bọn... Bọn họ tự xưng là người của triều đình.”
Nghe môn hạ bẩm báo lại, ba vị chấp sự nhìn nhau, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Dãy núi Thiên Uyên vốn luôn cằn cỗi hoang vắng, bãi quặng tiên nô này cũng chẳng có gì đặc biệt, dưới tình huống bình thường vốn rất ít người tới đây, càng không nói tới người của triều đình.
Triều đình chính là thế lực “Tử Tiêu cung” do tiên đế cai quản, quyền lực tương đương với hoàng triều ở thế tục hạ giới.
Tử Tiêu cung là chính thống trong Tiên Giới, ít nhất trên danh nghĩa thì cả Tiên Giới đều do Tử Tiêu cung thống trị, kể cả tứ đại tiên giới cũng phải chịu sự quản thúc. Chỉ có điều sau khi tiên đế bế quan mấy ngàn năm trước, mọi chuyện đều do tam đại đế phi cùng quản lý, từ đó dẫn tới nội bộ Tử Tiêu cung tranh đấu càng lúc càng gay gắt, khiến cho tứ đại tiên giáo dần dần lớn mạnh, dần trở nên ngang hàng với Tử Tiêu cung.
Đương nhiên, cho dù Tử Tiêu cung hỗn loạn hay suy yếu, đều không phải chuyện mà chân tiên nho nhỏ có thể hỏi tới, càng không dám chậm trễ.
Trác Vô Cấu và Liên Vân còn chưa kịp phản ứng thì Ngô Niệm Tri đã vội vàng quát lớn: “Mọi người ngây ra làm gì? Còn không mau đưa người ra đón... Không! Không được, vậy quá thất lễ, chúng ta mau ra nghênh đón.”
. . .
————————————
Tại lối vào bãi quặng tiên nô có hai tiên sĩ trẻ tuổi một béo một gầy, quần áo hoa lệ, đứng sánh vai nhau, bọn họ chính là hai vị chân tiên vừa xuất hiện cách đó không lâu ở cánh rừng hoang.
Thấy cách ăn mặc của hai người, tam đại chấp sự vội vàng bước lên trước, khom người cúi chào.
“Chúng tiểu nhân ra mắt hai vị tiên quan.”
“Được rồi, không cần đa lễ.”
Hai người sau khi nhận lễ của đối phương liền lấy tay ấn vào mi tâm.
Chỉ thấy một tia sáng xanh hiện lên, hai luồng tin tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Tiên ấn của tiên sĩ béo hiện lên thông tin: Trầm Ngọc... Chân tiên cửu phẩm... Tử Tiêu cung... Tuổi tác: tám trăm chín mươi... Quan tịch nhất đẳng.
Tiên ấn của tiên sĩ gầy hiện lên thông tin: Dương Quân Thạch... Chân tiên cửu phẩm... Tử Tiêu cung... Tuổi tác chín trăm sáu mươi... Quan tịch nhất đẳng...
Thấy hai luồng tin tức đó, trong lòng mọi người không còn chút nghi ngờ gì, bộ dáng càng lúc càng cung kính.
Hai người tu hành chưa tới ngàn năm đã có tu vi chân tiên cửu phẩm, phóng mắt khắp Nhất Trung Thiên nhân vật như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa, đều là chân tiên song ba người Trác Vô Cấu đều không nhìn thấu được tu vi của đối phương, thậm chí còn cảm thấy một khí tức khiến người ta sợ hãi. Từ đó có thể thấy đã do Tử Tiêu cung phái tới cho dù chỉ là tiên quan nhất đẳng cũng chẳng phải người mà đám nhân vật nhỏ như họ có thể ước lượng được.
...
Sau khi xác nhận thân phận hai vị tiên quan, ba người Trác Vô Cấu đưa đối phương vào bãi quặng, tất cả đệ tử đồng loại cúi chào.
Tiên Giới là nơi phân chia thứ bậc rất nghiêm ngặt, thân trắng là dân, tiên tịch là quan, nếu tiên dân bình thường thấy người trong triều đình phải hành lễ cúi chào với thái độ tôn trọng. Ba đại tiên tông tuy có chút địa vị ở Phượng Lân châu tuy có chút địa vị nhưng nhìn khắp Nhất Trung Thiên thì vẫn nằm ngoài một trăm bậc đầu, đối mặt với quái vật lớn như Tử Tiêu cung, họ lại càng chẳng là gì.
“Trong này ai là người phụ trách?”
Trầm Ngọc nhìn qua những người xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người ba vị chấp sự.
Trác Vô Cấu là người đứng đầu trong ba chấp sự, chuyện như vậy đương nhiên do y trả lời.
“Tiểu nhân Trác Vô Cấu của Thiên Kiếm tông cùng hai vị chấp sự khác cùng phụ trách xử lý công việc trong bãi quặng, chẳng hay hai vị đại nhân tới đây có việc gì?”
Nghe Trác Vô Cấu trả lời, Thẩm Ngọc và Dương Quân Thạch nhìn nhau gật đầu. Sau đó, Thẩm Ngọc lật tay lấy một tấm lệnh bài bằng ngọc tím ra rồi nghiêm nghị nói: “Ba vị đạo hữu, bản quan phụng chỉ dụ của thượng giới, cần trưng thu một vạn tiên nô ở Phượng lân châu, mong các người giúp đỡ hết sức.”
“Cái gì?”
Đám người Trác Vô Cấu nghe vậy lập tức ngây ra đương trường.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện