[Dịch] Tiên Ấn
Chương 36 : Hung hiểm
Người đăng: Darth Athox
.
Đúng như câu người tới thì không tốt, người tốt thì không tới.
Từ khi thiếu niên áo tím xuất hiện, Bạch Mộc Trần đã cảm thấy một nguy cơ trước giờ chưa từng có đang buông xuống đầu mình.
Đối mặt với Đại La kim tiên, mọi phản kháng chống cự đều chỉ là vô ích, đây là chênh lệch về mặt vượt qua, là rãnh trời không cách nào vượt qua, không phải thứ dũng khí và lòng tin có thể bù lại. Bởi vậy, Bạch Mộc Trần phải liên tục nhắc nhở bản thân, phải luôn giữ bình tĩnh, hơn nữa hết lòng phối hợp với câu hỏi của thiếu niên áo tím, không dám ngỗ nghịch hay do dự chút nào, nếu không khiến đối phương ra tay sưu hồn thì sợ là mình sẽ lành ít dữ nhiều.
...
“Xem ra Cổ Thiên Hành đi thật rồi.”
Thiếu niên áo tím nghe Cổ Thiên Hành đã bỏ đi, vẻ mặt bất giác hiện vẻ bất ngờ, chỉ lạnh lùng bĩu bĩu môi. Y tiện tay nhận lấy ngọc bài, ánh mắt ngừng lại, trong mắt lọ chút vẻ kiêng kỵ.
Phía sau ngọc bài có một chữ “Đạo” cổ xưa, ẩn tàng hào quang, ý cảnh huyền diệu.
Bạch Mộc Trần tuy không biết chữ này đại biểu cho điều gì nhưng nhìn phản ứng của thiếu niên áo tím thì hiểu ngay vật này chắc chắn không đơn giản, có lẽ tượng trưng cho một thế lực nào đó, hoặc tín vật của cao thủ nào đó.
Thiếu niên áo tím ngắm nghía tấm ngọc bài một hồi, không phát hiện điểm gì đặc biệt, vì vậy quăng trả lại cho Bạch Mộc Trần rồi mở miệng thản nhiên hỏi: “Ta hỏi ngươi, Cổ Thiên Hành lúc đi có để lại gì không?”
“Có.”
Bạch Mộc Trần nhận lấy ngọc bài, gật đầu thành thật đáp.
“Hả? Cái gì?”
Nghe đối phương trả lời, thiếu niên áo tím ngạc nhiên rồi lập tức mừng rỡ. Y vốn chỉ hỏi cho có, không ngờ Cổ Thiên Hành lại để lại đồ thật.
“Có thì có, chỉ có điều...”
“Bớt nói nhảm đi, mau đem ra đây!”
Thiếu niên áo tím đã không kiên nhẫn nổi, ngắt lời đối phương, khuôn mặt cũng lộ vẻ mong chờ.”
“Cổ tiền bối nói gặp nhau là duyên phận, cho nên trước khi đi ngài ấy có để lại một mảnh ngọc giản cho tiểu nhân...”
Bạch Mộc Trần cung kính dâng ngọc giản lên, lời còn chưa dứt, thiêu niên áo tím đã ngoắc tay một cái, hút mảnh ngọc giản tới tay.
“Hả!” Thiên Hành lục? Đùa cái quỷ gì vậy?”
Biết nội dung ngọc giản, sắc mặt thiếu niên áo tím lập tức trầm xuống, cảm giác mong chờ đầy lòng lập tức hóa thành cơn giận.
Cảm ngộ tâm đắc của kim tiên cửu phẩm đối với tiên sĩ khác mà nói, có thể nói là bảo bối vô giá, nhưng thiếu niên áo tím này ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn, tiện tay vứt thẳng xuống đất, bởi đây vốn không phải thứ y muốn tìm.
“Hừ!”
Thiếu niên áo tím hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Ngoại trừ nó ra, Cổ Thiên Hành có để lại gì khác hay không? Hay nói cái gì không?”
Bạch Mộc Trần suy nghĩ một lát rồi lắc đầu trả lời: “Không có.”
“Thật không?”
Thiếu niêm áo tím lạnh lùng nhìn Bạch Mộc Trần, khiến chàng tâm thần kinh hãi, cảm giác như linh hồn mình bị người ta xuyên thủng.
"Trước mặt đại. . . đại nhân, tiểu nhân. . . tiểu nhân không dám nói dối."
Bạch Mộc Trần cố nén cảm giác nhục nhã và kích động, cúi đầu xuống thật sâu, cảm giác bất lực lại dâng lên trong lòng, có muốn lái đi cũng chẳng được. Đây là vận mệnh của kẻ yếu, mãi mãi bị cường giả nắm trong tay!
Một lúc sau, thiếu niên áo tím cũng nguôi cơn giận, từ từ thu ánh mắt lại.
Thật ra trong lòng y cũng biết, đối phương chỉ là một tiên nô đê tiện, những chuyện được biết cũng chỉ có hạn, thậm chí có thể chẳng biết gì hết, y tới đây cũng chỉ do trông mong vào xác suất một phần vạn mà thôi.
“Cổ Thiên Hành ơi là Cổ Thiên Hành, rốt cuộc ngươi giấu nó ở đâu? Chẳng lẽ ngươi thật sự giao nó cho tông môn?”
Thiếu niên áo tím nhíu mày tự nói, dường như chẳng hề để một tiên nô như Bạch Mộc Trần trong lòng.
Bạch Mộc Trần thấy vậy không khỏi âm thầm thở phào, đoạn đối thoại vừa rồi nhìn thì nhẹ nhàng như gió thổi mây bay nhưng thực tế lại hung hiểm vạn phần, chỉ cần chàng hơi chần chừ một chút, chắc chắn đối phương sẽ nghi ngờ.
Đang lúc Bạch Mộc Trần tường thiếu niên áo tím chuẩn bị đi khỏi, không ngờ đối phương nâng tay, hút chàng lại gần.
“Đại nhân... Ngài, ngài làm gì vậy?”
Toàn thân Bạch Mộc Trần không thể động đậy, ý lạnh dâng vọt lên trong lòng.
Vẻ mặt thiếu niên áo tím vẫn lạnh lùng đáp: “Đừng căng thẳng, sưu hồn thôi mà...”
Sưu hồn thôi mà? Lại còn đừng căng thẳng nữa?
Nghe thiếu niên áo tím nói xong, cho dù Bạch Mộc Trần tu dưỡng tốt tới đâu cũng không nhịn được âm thầm mắng chửi y xối xả. Chàng đã rất cố gắng phối hợp, đối phương hỏi cái gì mình đều trả lời cái đó, không dám giấu diếm chút nào, đáng tiếc là chàng trai áo tím trời sinh đa nghi, không dễ buông bỏ bất cứ manh mối nào, không ngờ còn định sưu hồn.
Không kể chuyện Bạch Mộc Trần còn có bí mật của mình, mà một khi bị đối phương sưu hồn, nhẹ thì thương tổn thần hồn khó lòng khôi phục, nặng thì hồn phi phách tán ngay tại chỗ, tàn khốc khó tả.
Tiên Giới sớm có quy định, trừ phi có thù sống chết, nếu không giữa tiên sĩ với nhau cấm dùng thuật sưu hồn, ai làm trái sẽ bị xử phạt rất nặng! Dẫu sao thủ đoạn như vậy cũng đã lệch khỏi quỹ đạo của tiên môn, thuộc về hành vi của ma đạo rồi.
Đương nhiên, trong mắt tiên nô mặc áo tím thì tiên nô không phải là người, ti tiện chẳng khác gì một con kiến, cho dù dùng thuật sưu hồn cũng chẳng có gì không ổn.
"Đại nhân. . ."
Trái tim Bạch Mộc Trần lạnh băng, mồ hôi úa ra trên trán, chẳng lẽ lần này không thoát được tai kiếp?
Ánh mắt thiếu niên áo tím vẫn chẳng chút xao động, dùng ngón tay ấn nhẹ vào mi tâm Bạch Mộc Trần, một tin tức xuất hiện trong đầu y.
Tiên Ấn: Bạch Mộc Trần. . . vô kiếp tán tiên. . . Thần châu Huyền Ất môn. . . Tuổi thật ba trăm ba mươi tuổi. . . Tiên Tịch bạch nô. . .
Khuất nhục! Phẫn nộ! Không cam lòng!
Đủ loại cảm xúc nảy sinh, Bạch Mộc Trần xiết chặt tay, khóa chặt tâm thần, dốc sức ngăn ngoại lực do thám.
Dường như cảm giác được một nguy cơ trước giờ chưa từng có, ở sâu trong thức hải Bạch Mộc Trần, tinh thể tứ diện đại biểu cho trí tuệ bỗng nhiên bùng phát ra ánh sáng mãnh liệt!
Vầng sáng từ từ khuếch tán ra ngoài, như đang hỗ trợ chống cự ngoại lực xâm nhập.
“Ồ? Ý chí tiên nô này cũng thật cứng cỏi, không ngờ lại chống được thần niệm của bản thiếu gia...”
Thiếu niên áo tím hứng thú, đang định dùng lực, không ngờ một quầng sáng vàng kim hạ xuống, ngăn cách giữa y với Bạch Mộc Trần.
“Vân sư muội, sao muội lại tới đây?”
Đột nhiên bị cắt ngang, thiếu niên áo tím chẳng những không giận ngược lại còn mỉm cười.
“Hoa Tư Lệ, huynh làm gì vậy? Đường đường Đại La kim tiên tôn quý, không ngờ lại dùng thuật sưu hồn với một tiên nô, chẳng lẽ huynh không thấy xấu hổ à?”
Theo tiếng nói, bóng dáng một cô gái hiện lên từ giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng như băng giá.
Bạch Mộc Trần dần dần hồi tỉnh, nhìn về phía người vừa tới, lập tức nhận ra người này là con gái của Cổ Thiên Hành – Vân Tố.
Nghe cô gái nói vậy, chàng trai áo tím thẹn thùng cười đáp: “Vân sư muội chê cười rồi, Hoa mỗ chỉ sợ sơ sót gì thì không biết nói sao với các gia gia thôi.”
“Thật không?”
Vân Tố thản nhiên nhìn đối phương nói: “Vậy huynh cho là một tiên nô trông coi cửa hàng thì biết được cái gì?”
“Cái này... đúng là Hoa mỗ nghĩ hơi nhiều, nếu đã không có chuyện gì, vậy Hoa mỗ xin phép cáo từ.”
Hoa Tử Lệ tự biết đuối lý, không tiện tranh cãi, nên chắp tay rồi bỏ đi.
...
Vân Tố thấy Bạch Mộc Trần sắc mặt tái nhợt bèn nói: “Ngươi yên tâm đi, hắn sẽ không tới quấy rầy ngươi nữa đâu.”
“Đa tạ ân cứu mạng của Vân Tố cô nương.”
Bạch Mộc Trần chắp tay tạ ơn, Vân Tố khoát tay áo nói: “Việc này do ta tạo thành, ngươi không cần cám ơn ta.”
“Xin hỏi Vân Tố cô nương, chẳng hay Cổ tiền bối giờ ở đâu?”
“Ông ấy đi rồi.”
Nghe Vân Tố trả lời, Bạch Mộc Trần ngạc nhiên hỏi: “Đi rồi? Đi đâu?”
“Có một số chuyện ngươi không nên hỏi, sau này tự giải quyết cho tốt!”
Vẻ mặt Vân Tố ảm đạm như chất chứa nhiều tâm sự, Bạch Mộc Trần đang định khuyên giải vài câu, đối phương chẳng muốn nói chuyện, xoay người biến mất tại chỗ.
“Cổ tiền bối, giờ người ra sao rồi?”
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần đi tới góc phòng, nhặt tấm ngọc giản Hoa Tử Lệ vứt trên mặt đất lên, cất vào trong lòng với vẻ quý trọng.
...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện