[Dịch] Tiên Ấn
Chương 20 : Tôn nghiêm
Người đăng: Darth Athox
.
“Lộp bộp!”
“Sao hắn lại có nhiều đồ như vậy?”
“Ai biết được, không khéo là hắn cướp được thật!”
“Nếu đúng như giám sát đại nhân nói, tiểu tử này đúng là đáng tội.”
“Đúng vậy, đáng tội!”
......
Xung quanh ồ lên, không ngờ trên người một tên quặng nô nho nhỏ lại có nhiều đồ như vậy. Thậm chí có người đã bắt đầu tin tằng Bạch Mộc Trần chắc chắn thường xuyên cướp bóc, nếu không chỉ bằng thân phận quặng nô nho nhỏ của y, sao lại có nhiều của cải tới vậy.
Hơn mười viên tiên thạch, một tấm ngọc bài, một cuốn sách cuộn cũ kỹ, một thanh khi kiếm trung phẩm... Mà bắt mắt nhất là hơn mười tấm tiên phù nhất giai cùng tấm tiên phù tam giai.
“Sao nào, ngươi còn gì để nói?”
Hoa Dương lòng thầm đắc ý, chỉ cần định tội, sống chết chẳng phải do y định đoạt hay sao: “Chẳng qua chỉ là một tên tiêng nô khai thác quặng, làm sao lại có nhiều tiên phù như vậy? Hừ! Chắc chắn là ngươi ăn cắp được? Còn không chịu thừa nhận?”
“Khụ! Khụ khụ khụ!”
Bạch Mộc Trần vừa muốn mở miệng biện minh, trước ngực lại dâng lên một cơn đau buốt, không nhịn được ho khan liên tục.
Hai hàng mi Nguyệt Diễm Diễm cong lên, không biết nên nói gì cho phải, tiên phù tam giai là do sư tỷ Liên Vân ban cho đối phương, điều này rất nhiều người biết, song đống tiên phù nhất giai làm sao mà có? Cái này thì không biết được rồi.
Chẳng lẽ đối phương thật sự đi trộm? Nguyệt Diễm Diễm cũng không tin một quặng nô có thể dựa vào chút điểm cống hiến ít tới mức đáng thương của mình để mua tiên phù. Phải biết rằng, cho dù tiên phù nhất giai cũng trị giá tới hơn trăm điểm cống hiến, huống chi nhiều tiên phù nhất giai như vậy.
“Thế nào sư muội? Ta nói không sai chứ!”
Hoa Dương liếc mắt nhìn Bạch Mộc Trần, thu hơn mười viên tiên thạch vào túi rồi mới nói: “Đống tiên thạch này chắc chắn do hắn cướp từ quặng nô tông phái ta, vậy để ta thu lại, về phần những thứ khác của hắn, vậy phiền các sư muội tự xử lý.”
Nghe vậy, Nguyệt Diễm Diễm vẻ mặt hững hờ nói: “Vậy tiểu muội có nên đa tạ sự khoan dung độ lượng của sư huynh không?”
“Đâu có đâu có, bổn phận thôi mà, sư muội khách khí quá.”
Hoa Dương cười he he, tự giá lui tới bên cạnh, nhường chỗ cho Nguyệt Diễm Diễm.
Nguyệt Diễm Diễm thần sắc không đổi, trong lòng lại cười lạnh không thôi: “Hoa Dương này trông thì hào phóng, thực tế chẳng phải định mượn tay bổn cô nương đẩy quặng nô kia vào chỗ chết sao, coi Nguyệt Diễm Diễm ta là kẻ ngốc hay sao? Có điều việc này quả thực hơi phiền phức, trước không nói quặng nô kia có cướp bóc, ăn cắp tiên phù thật không, chỉ riêng nhiệm vụ thu thập tiên thạch y chắc chắn không thể hoàn thành được rồi, hơn nữa một tiên thạch còn không kiếm được, vậy cũng tức là không tránh khỏi hai trăm roi Khổ Đằng... Hai trăm roi Khổ Đằng, sau đợt phạt roi này, kết cục của hắn chắc chắn là hồn phi phách tán, hừ hừ, Hoa Dương này quả nhiên thâm độc, sau này phải đề phòng y hơn một chút.”
Trước mặt nhiều người như vậy, Nguyệt Diễm Diễm cũng không tiện thiên vị, đang định tiến tới hỏi rõ mọi chuyện, không ngờ Bạch Mộc Trần tự đứng dậy.
“Khụ khụ......”
Ho khan một hồi, Bạch Mộc Trần phủi phủi lớp bụi trên người, đứng thẳng người dậy nhìn về phía Hoa Dương: “Xin đại nhân trả tiên thạch lại cho ta.”
“Cái gì?!”
Hoa Dương ngẩn người, những người khác cũng không kịp phản ứng lại.
“Ta chưa từng vượt ranh giới, cũng chưa từng cướp đoạt tiên thạch, xin đại nhân trả tiên thạch lại cho ta.”
Bạch Mộc Trần vẫn lặp lại câu nói đó, cho dù âm thanh không lớn nhưng giọng điệu quật cường, quanh quẩn bên tai mỗi người.
“Hắn... Hắn điên rồi sao? Dám bảo giám sát đại nhân đưa hắn tiên thạch.”
“Thằng cha này điên rồi! Chắc chắn điên rồi!”
......
Xung quanh vang lên từng tiếng ồ kinh ngạc, Nguyệt Diễm Diễm cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên nàng không đoán được Bạch Mộc Trần lại đòi tiên thạch từ chỗ Hoa Dương, chẳng lẽ đối phương thật sự vô tội? Hay là kẻ vô tri?
“Ha ha ha ha!”
Sau khi ngây người một lúc, Hoa Dương bỗng cười lên ha hả: “Ngươi... Tên tiện nô nhà ngươi đúng là điên rồi... Ha, ha ha.... Không ngờ lại bảo ta trả ngươi tiên thạch... Cười chết ta, ha ha ha...”
Bạch Mộc Trần không nhìn Hoa Dương, thậm chí không để ý tới những người xung quanh, ánh mắt chàng nhìn về chân trời xa xăm, trong đầu bỗng hiện lên vài bóng người mờ nhạt.
Ngay lúc này, Bạch Mộc Trần bỗng nhớ tới một câu mà sư tôn từng nói với chàng... Nam nhi vốn nên đường đường chính chính, cho dù vì bất đắc dĩ phải khom lưng, vì bất đắc dĩ mà chịu khi nhục, nhưng tuyệt đối không được bỏ qua lòng tin và kiên trì của mình, đó là điểm giới hạn của tôn nghiêm!
Điểm giới hạn của tôn nghiêm! Hy vọng và lòng tin!
Nơi đây nhiều quặng nô như vậy, mấy ai còn kiên trì với lòng tin của mình? Mấy ai còn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng?
Bạch Mộc Trần không muốn chết, không phải vì chàng sợ cái chết, mà vì chàng phải sống. Bởi chỉ có sống mới có thể hoàn thành di nguyện của sư tôn; chỉ còn sống chàng mới có cơ hội khôi phục lại Huyền Ất tiên môn; chỉ còn sống chàng mới có tư cách theo đuổi hy vọng. Cho nên, cho dù chỉ còn một chút sức sống, chàng vẫn có thể chịu đựng, vẫn có thể im lặng.
Đáng tiếc là, Hoa Dương có vẻ không có ý định buông tay. Trong mắt gã, Bạch Mộc Trần chẳng qua chỉ là một tên tiện nô, chảng khác gì con sâu cái kiến, nhưng một kẻ như vậy không ngờ lại dám đối nghịch với mình, làm bị thương tay sai của mình, nếu không giết gà dọa khỉ, sau này làm sao mình sống yên được ở bãi quặng tiên nô này đây?
Có lẽ, Hoa Dương cho rằng việc mình làm là đương nhiên, nhưng thật ra gã không rõ, gã đang phá hủy hy vọng duy nhất trong lòng người khác.
“Tiện nô, ngươi...”
Hoa Dương ngừng cười, đang chuẩn bị ra tay hạ sát thủ, bỗng cảm thấy một tử ý nồng nặc toát ra từ người Bạch Mộc Trần.
“Hắn... Hắn định làm gì?”
Quặng nô xung quanh kinh hãi, đều thối lui vài bước.
“Một kẻ thật dứt khoát, hắn định đồng quy vu tận với đối phương!”
Nguyệt Diễm Diễm ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Mộc Trần, chỉ thấy hai mắt đổi phương đã biến thành đỏ tươi, cảm giác quyết tâm giết người, loại giác ngộ hẳn phải chết này, cho dù là chân tiên ngũ phẩm như nàng cũng cảm thấy tim đập chân run.
Thật khó tưởng tượng một kẻ bình thường trông thư sinh yếu nhược như vậy lại có lúc cương quyết mãnh liệt thế này.
Chỉ tiếc là, tiên nô dẫu sao cũng chỉ là tiên nô, lực lượng chênh lệch đã định trước vận mệnh bi thảm của tiên nô rồi.
......
Người chẳng ai muốn chết, sao phải tuyệt đường người?
Bạch Mộc Trần từng vì báo thù, không tiếc ẩn nhẫn hơn mười năm, cuối cùng dẫn động cửu cửu thiên kiếp, cùng cừu nhân đồng quy vu tận, chàng là kẻ đã từng chết một lần, có gì mà e ngại? Có gì để lui bước?
“Tuy ta là nô, nhưng cũng là Tán Tiên!”
Bạch Mộc Trần đột nhiên bùng nổ, lửa linh hồn bừng bừng cháy sáng.
Không đợi Hoa Dương phản ứng, mười ba tấm tiên phù nhất giai kia đồng loạt bay lên, hóa thành mười ba mũi nhọn màu vàng, đâm thẳng về phía đối phương.
Cùng lúc đó, Bạch Mộc Trần hóa thành một luồng sáng, phối hợp với ánh sáng vàng lao thẳng tới.
“Phồn Tinh Quyết • phá --”
“Tiện nô ngươi dám!”
“Ầm ầm ầm ầm ầm......”
Tiếng nổ vang liên tiếp dấy lên khói bụi đầy, bao phủ lấy toàn bộ bóng dáng Hoa Dương và Bạch Mộc Trần.
Tuy ta là nô, nhưng cũng là Tán Tiên!
Chỉ tám chữ ngắn ngủi nhưng bộc lộ toàn bộ chua xót cực khổ của tán tiên, còn có cả... tôn nghiêm.
Bạch Mộc Trần đã dùng hành động chứng minh tôn nghiêm của mình.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện