[Dịch] Tiên Ấn

Chương 18 : Vu khống

Người đăng: Darth Athox

“Chúng.... Chúng.... cứ thế đi rồi?” Nguyên Minh Tử trợn mắt nhìn ra xa, bất giác lấy tay lau mồ hôi trên trán. Tiểu Thần và Trần Tịch cùng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vốn tưởng khó tránh khỏi một trận đại chiến, không ngờ người ta chỉ nói hai ba câu đã dọa đám người kia chạy mất. Chênh lệch là gì? Đây là chênh lệch! Tiểu Thần âm thầm cảm khái, trong lòng nảy sinh vô số suy nghĩ: “Chẳng phải bảo tán tiên rất nghèo đói sao? Sao người này lại lợi hại như vậy? Con mẹ nó thiên tôn tại thượng, chẳng lẽ mình gặp được cao nhân lánh đời trong truyền thuyết à? He he, hay là cố ý tới vì chàng đẹp trai ta? Tiên duyên chăng! Ừm ừm, chắc chắn là thế, nghĩ cũng phải, người anh tuấn tiêu sái khí chất bất phàm như ta đây sao lại sống một cuộc sống bình thường được cơ chứ. Tán tiên thì đã sao, chờ ta học được bản lĩnh lại chả đánh cho lũ chân tiên răng rơi đầy đất à... Đến lúc đó, tiên nữ tỉ tỉ, tinh linh muội muội, yêu nghiệt tuyệt sắc, các người cứ nằm đấy đợi ta tới xử lý! Ha ha ha ha!” Tiểu Thần chìm vào cơn tự sướng, vui mừng như điên, nhưng trên mặt lại chẳng thay đổi chút nào, đang lúc chuẩn bị bước tới bái kiến thì bóng dáng gã mập đã nhanh chân lao lên trước. “Tiền bối!” Nguyên Minh Tử vẫy mông chạy nhanh, lao qua Tiểu Thần và Trần Tịch, vọt thẳng tới trước mặt Bạch Mộc Trần: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối, Nguyên Minh Tử không có gì báo đáp, tại hạ nguyện...” “Bồng!” Còn chưa dứt lời, Nguyên Minh Tử đã bị Tiểu Thần đá bay, người sau vội vàng quỳ xuống lễ bái nói: “Thiên tôn tại thượng, xin cao nhân thu lấy tại hạ, tại hạ tên là Tiểu Thần, anh tuấn tiêu sái, thiên tư trí tuệ, biết ăn biết ngủ... Ặc, không không, là có thể đảm đương trách nhiệm, thu nhận tại hại tuyệt đối không lỗ.” “Phụt!” Bạch Mộc Trần nghe hai người nói xong, thiếu chút nữa phì cười. Hạng người gì thế này? Ai nấy mặt dày hơn cả bọc đồ, cho dù Bạch Mộc Trần rèn luyện nơi hồng trần đã lâu, cũng cảm thấy khó tiếp nhận nổi. Nhìn xem, người khác thành tán tiên, ai chẳng phải tâm trạng buồn chán, cuối cùng ý chí tiên tán không còn chút gì, hai tên này lại ngược lại, tự vui tự sướng, hoàn toàn không có cảm giác sống không bằng chết, đúng là một loại khác biệt trong tán tu. “Ặc... Các ngươi không cần như vậy.” Bạch Mộc Trần ho khan hai tiếng, chỉ vào giữa trán mình nói: “Nhìn nô ấn màu xám này, nó nghĩ là ta cũng như các ngươi, đều là vô kiếp tán tiên, tu vi chẳng cao hơn các ngươi bao nhiêu đâu.” “Cái gì!? Giống chúng ta?” Nghe câu này, Tiểu Thần cùng Nguyên Minh Tử đều ngây ra tại chỗ, những lời nịnh nọt đầy bụng giờ đều nghẹn lại, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Trần Tịch ở bên cạnh thấy hai người bạn ngạc nhiên tới mức ngây ngẩn, vội vàng quay đầu đi, trong lòng lặng lẽ lẩm nhẩm: “Ta chỉ đi ngang qua, ta không biết bọn chúng, ta chỉ đi ngang qua...” ...... Một lát sau, vẻ mặt khổ sở của Tiểu Thần cũng hoãn lại, cười gượng nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, ha ha ha... Có điều nói đi cũng phải nói lại, đại ca thật lợi hại, vừa ra tay đã chấn áp được đám người đó, cuối cùng khiến bọn chúng chỉ có nước cong đuôi chạy trốn.” “Đúng vậy đúng vậy.” Nguyên Minh Tử phụ họa theo: “Vừa rồi nếu không có huynh đài xuất thủ, chắc bọn tiểu đệ đã phải chịu thiệt rồi. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đài.” “Hai vị khách khí rồi, tại hạ Bạch Mộc Trần...” Nghe đối phương giới thiệu xong, Nguyên Minh Tử chắp tay theo thói quen, nói: “Hóa ra là Bạch đại ca, ngưỡng mộ đã lâu...” “Ngưỡng mộ cái rắm!” Tiểu Thần tức giận ngắt lời Nguyên Minh Tử nói: “Tên mập chết tiệt nhà ngươi trước đây đã từng gặp người ta à? Mới gặp mặt đã kêu ngưỡng mộ đã lâu, ta thấy đầu óc ngươi sắp phát ngu tới nơi rồi!” Bị người khác chạm phải chỗ đau, Nguyên Minh Tử vừa thẹn vừa giận, thầm nghĩ: “Chẳng phải chỉ là mấy lời xã giao à, sao Tiểu Thần nhà ngươi lại thất đức vậy?” Bạch Mộc Trần cũng chẳng để ý, giọng điệu tùy ý nói: “Các ngươi chắc hẳn vừa tới Tiên Giới không lâu? Thật ra cuộc sống nơi này không tốt đẹp như trong tưởng tượng của các ngươi đâu. Các ngươi vừa tới, rất nhiều chuyện phải chú ý cẩn thận. Nếu muốn sống sót ở đây vậy không nên thử phá hỏng quy định.” Trăm năm tu hành không đau không khổ, khi thành tiên lại là nô lệ. Trong giọng nói của đối phương bao hàm sự cảnh cáo, chuyện vừa rồi chính là một ví dụ, không có lực lượng để phản kháng thì cũng không có tư cách phản kháng. Suy nghĩ một lát, Tiểu Thần không nhịn được hỏi: “Bạch đại ca, tán tiên chúng ta thật sự không thể tu luyện à?” “......” Trầm ngâm một lát, Bạch Mộc Trần nhìn về phía chân trời xa xăm nói: “Thân thể tán tiên do linh thể tạo thành, như một cái rổ đan bằng trúc có trăm ngàn lỗ thủng, chúng ta dủng rổ trúc đi múc nước, có thể đựng được chăng? Thân thể vô căn thì dùng gì tụ lực, cho nên tán tu không cách nào tu luyện.” “Vậy thật sự không có cách nào à?” Nguyên Minh Tử vừa sợ hãi lại vừa không cam lòng, gã không muốn bị nhốt trong những hang động tối đen như mực ấy mãi mãi, phải đào đất lấy quặng, bị người ta sai bảo. Tiểu Thần và Trần Tịch cũng nghĩ vậy, bọn họ không muốn làm nô lệ cả đời, mãi mãi sống trong cảnh không có ngày ngóc đầu lên nổi. Tự do, bọn họ chưa bao giờ khao khát tự do như bây giờ. Bạch Mộc Trần không trả lời, chỉ im lặng quay người đi khỏi. Thấy đối phương không nói một lời mà bỏ đi, đám người Tiểu Thần đều vẻ mặt mờ mịt, sửng sốt một chút, ba người lập tức đuổi theo. Trả lời? Trả lời sao đây? Bạch Mộc Trần không đáp là vì chàng không dám trả lời, hay nên nói là chàng cũng đang đi tìm đáp án, chàng có thể nhìn ra được ba người trước mắt không phải kẻ chịu an phận, chàng không muốn khiến đối phương cảm thấy tuyệt vọng. Có điều sau này ngày còn rộng tháng còn dài, phải xem bọn họ sẽ tự đối mặt ra sao. ...... ------------ Bãi quặng tiên nô, không khí âm trầm. Bạch Mộc Trần bước tới nơi này, lập tức cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng dửng trên người mình. Ba người Tiểu Thần đi phía sau, cũng nhận ra có điểm không ổn, đang lúc muốn lách người bỏ trốn thì đám người bỗng tản ra, để một bóng người bước tới. Tiếp đó, một tiên sĩ trẻ tuổi bước qua khe hở mà đám tiên nô tách ra, đi về hướng này, bộ dáng như “ta muốn gây sự”. “Là hắn!” Bạch Mộc Trần nhướn mày, trong lòng thầm hô không ổn. Người tới là đệ tửu Ngự Khí tông Hoa Dương, người này chuyên môn phụ trách giám sát ghi chép tiên thạch thu thập được, thực quyền trong tay gần với chấp sự Ngô Niệm Tri. Chẳng qua, ấn tượng của Bạch Mộc Trần đối với Hoa Dương chỉ gói gọn trong hai chữ “hư hỏng” Người này thường xuyên lấy các loại quy định làm lý do, ngược đãi quặng nô trong bãi, thậm chí giết hại tàn nhẫn, thủ đoạn cực kỳ thô bạo, ai nấy đều sợ hãi. Hơn nữa người này còn âm thầm giấu diếm tiên thạch, bồi dưỡng nô lệ thuộc hạ.... Rõ ràng rồi, Hạ Khuê là người của y, giờ chó săn bị đánh, thân là chủ nhân tất nhiên phải ra mặt hỏi tội. “Ra mắt giám sát đại nhân...” Bạch Mộc Trần đang chuẩn bị ứng phó hai câu, bỗng lúc này một kẻ nhảy ra, chỉ vào ba người Tiểu Thần nói: “Đại nhân, chính là ba tên tiểu tử đó, chúng cấu kết với nô lệ phái ngoài, đả thương Hạ Khuê, còn cướp đoạt tiên thạch của bọn tiểu nhân.” Người vừa nói tên là Đào Ngạn, Bạch Mộc Trần nhận ra dung mạo đối phương. Người này vừa nãy đứng bên cạnh Hạ Khuê, làm việc luôn cúi đầu luồn lách, không ngờ lại là hạng âm hiểm giả dối. “Đại nhân, đừng nghe bọn họ nói bậy......” Tiểu Thần vừa định mở miệng phản bác, không ngờ một cơn sóng khí ùa tới mặt, đánh y ngã sấp xuống đất. “Phụt!” Phun ra một ngụm máu tươi, Tiểu Thần yếu ớt chống thân trên mặt đất, không ai dám tới nâng y lên. Hoa Dương khinh miệt nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Chỉ một tiện nô mà dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta, còn chút quy củ nào không? Cho ngươi chút răn dạy nho nhỏ...” Dừng một chút, Hoa Dương đảo mắt qua xung quanh: “Các ngươi nên nhớ, bản giám sát đã không hỏi các ngươi, không ai được phép chen miệng vào, nếu không... hừ hừ!” Đám nô lệ không dám ngẩng đầu, trong lòng ngán ngẩm! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang