[Dịch] Tiên Ấn

Chương 16 : Ba kẻ chạy trốn

Người đăng: Darth Athox

.
“Đừng chạy!” “Ba tên nhãi ranh kia đứng lại cho ta!” “Còn chạy? Bắt được các ngươi, ta sẽ đánh cho què giò!” “Hừ! Đuổi theo!” ...... Trong rừng Khô Mộc, ba bóng người chạy như điên như dại, sau lưng những tiếng chửi bới đe dọa vang lên không ngớt. “Trời ao ơi! Đất rộng hỡi! Rốt cuộc chàng đẹp trai ta đắc tội với thần tiên tỷ tỷ nào vậy! Con mẹ nó thiên tôn tại thượng, nơi quỷ quái này rốt cuộc là Tiên Giới hay là Ma Giới!” Vừa chạy, một chàng trai trẻ tuổi thi thoảng lại quay đầu nhìn lại, miệng kêu khổ không ngừng. Người này tên là Tiểu Thần, tuy mặc một bộ quần áo rách rưới nhưng bộ dáng vẫn coi như tuấn tú, tu hành hơn hai trăm năm, lúc độ kiếp lại bị đồng môn hãm hại, cuối cùng buộc phải binh giải, tu thành tán tiên. Thân là thiên tài đệ nhất Thiên Tinh tông, Tiểu Thần chưa từng nghĩ tới lại có một ngày mình trở thành một tiên nô ba không: không danh không phận không tự do. Y càng không ngờ bản thân mình vốn tiêu sái anh tuấn, nổi trội bất phàm, lại có ngày vì mấy viên tiên thạch phẩm chất tệ hại mà nặng tay với những tiên nô khác, cuối cùng lại bị người ta đuổi theo chạy như chó nhà có tang. Nghe Tiểu Thần kêu khổ, đồng bọn bên cạnh không nhịn được vừa chạy vừa oán hận: “Tiểu Thần, lần này đều tại ngươi, nếu ngươi không tới chọc bọn hắn, chúng ta cũng không thành thế này!” “Thối lắm!” Tiểu Tần xì một tiếng, mắng lại: “Bọn chó này muốn cướp tiên thạch của chúng ta, chẳng lẽ còn muốn ông đây ngoan ngoãn nộp lên cho chúng? Thằng mập chết bằm, ngươi muốn liếm mông cho bọn chúng là chuyện của ngươi, thứ cho ta không theo! Con mẹ nhà thiên tôn, khi dễ ông đây là người mới tới à? Muốn giảng quy củ với ông đây chứ... Quy củ? Quy củ cái con mẹ nó!” Nghe đối phương mắng chửi, đồng bạn chỉ đành nhỏ giọng nói: “Tiên thạch không có thì thôi, dẫu sao cũng tốt hơn hiện giờ, nếu bị bọn chúng bắt được, sợ là bị đánh chết mất thôi.” Người nói câu này tên Minh Nguyên Tủ, thân hình béo mập, hai mắt như hai đường kẻ nhỏ. Người này tu hành cũng được hơn hai trăm năm, sợ uy của thiên phạt nên lúc độ kiếp tự tiến hành binh giải, gã vốn định ở hạ giới tiêu dao khoái hoạt làm tán tiên, không ngờ lại bị quy tắc của tiên giới cưỡng chế hút vào. Tiểu Thần thấy một đồng bọn khác im lặng không nói, không khỏi bội phục vạn phần: “Tên mập chết bằm, ngươi nhìn lão Trần xem, trầm ổn hơn biết bao nhiêu! Thật trấn tĩnh! Biết cái gì gọi là khí độ không? Khí độ là đấy đấy! Cho dù trời có sập xuống mặt cũng chẳng đổi sắc, ngươi nên học tập người ta đi.” “A.” Nguyên Minh Tử đảo mắt coi thường, đầu đầy mồ hôi lạnh, đành chuyển sang hỏi người còn lại: “Lão Trần, nói xem, ngươi có cách nào không? Cứ thế này sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.” “Nói cái gì? Trần mỗ chỉ vô tinfhd di ngang qua, hai tên các ngươi khiến ta phải trốn cùng đấy chứ!” Chàng trai với khuon mặt mộc mạc này tên Trần Tịnh, mày rậm mắt to, dáng người có vẻ khôi ngô. Người này là tán tu, tu hành tới giờ đã ba trăm năm, vì tư chất hơi kém mà vẫn gắng gượng độ kiếp nên cuối cùng trở thành tán tiên. Nghe giọng oan ức của Trần Tịch, hai người Tiểu Trần lạc cả hơi thở, thiếu chút nữa ngã bổ chửng! Thực tế đúng như lời Trần Tịch vừa nói, y chỉ đi ngang qua thôi, kết quả đang lúc không rõ tình thế ra sao bị Tiểu Thần kéo chạy theo, ngay cả chính hắn cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. “Con mẹ nhà thiên tôn, đúng thật như trò đùa!’ Giờ phút này, Tiểu Thần bỗng có xúc động muốn cắn người. Vốn ba người bọn họ cùng hóa thành tiên, lại cùng bị phân tới đây, quan hệ lúc thường cũng không tệ, cho nên lúc vừa rồi Tiểu Thần bị người ta đuổi theo, vừa khéo thấy Trần Tịch đi qua, vì vậy y chẳng hề nghĩ ngợi, rất “nghĩa khí” kéo đối phương chạy theo. Giờ nghĩ kỹ lại, con mẹ nó, chẳng phải lừa người à! Tiểu Thần cứng đầu cứng cổ không chịu nhận lỗi, cắn răng nói: “Sợ cái gì, chúng ta chạy về hướng có nhiều người, ta không tin bọn chúng dám hành hung.” “Cách hay!” Nguyên Minh Tử gật đầu không ngừng, chẳng hề có ý kiến gì khác. Trần Tịch ở bên cạnh thở dài ai oán, y rất muốn thề, mình thật sự chỉ đi ngang qua thôi. ...... Ba người càng chạy càng xa, rốt cuộc cũng ra khỏi Khô Mộc Lâm. “Có người, quả nhiên có người! Ha ha...” “Đợi đã! Phía trước đợi đã!” Vừa thấy phía trước đó một đám tiên nô đang đi, ba người Tiểu Thần vội vã lao theo hướng đó. Những tiên nô này đột nhiên nghe phía sau có người quát to, không tự chủ được chân bước chận, đầu quay lại nhìn. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cái ai nấy đều biến sắc, tiếp theo cùng chạy như điên, cứ như người thấy quỷ. “Cái này... có chuyện gì thế này?” Ba người Tiểu Thần trợn tròn mắt, chẳng lẽ bọn mình đáng sợ đến thế sao, dọa mọi người chạy sạch? Mà chỉ trong nháy mắt sau, đám người hung hãn phía sau đã lập tức đuổi theo, bao vây ba người, ít nhất cũng có hai mươi người. “Chạy đi! Ba tên thối tha các người sao lại không chạy?” Kẻ cầm đầu tên Hạ Khê, diện mạo bình thường, có điều trong mắt lộ vẻ hung ác. Người này là nô bộc của Ngự Khí tông, cũng có chút danh tiếng trong dãy núi Thiên Uyên, bởi gã từng trải lão luyện, lại tụ tập một đám côn đồ thủ hạ, chuyên làm những chuyện cướp bóc trấn lột. Vốn theo quy củ ngầm, tiên nô mới tới tới lấy tiên thạch lần đầu tiên đều phải nộp lại một nửa, Hạ Khuê cho huynh đệ thủ hạ mình đi thu, không ngờ lại có kẻ đui mù đánh huynh đệ của gã. Nghe báo cáo xong, Hạ Khuê giận tím mặt, một tên nô lệ mới tới cũng dám đánh thủ hạ của mình! Thế này còn gì là mặt mũi nữa? Đúng là phản rồi! Kết quả, Hạ Khuê không nói hai lời, lập tức dẫn theo một loạt các huynh đệ, đuổi thẳng tới đây, do vậy mới có cảnh vừa rồi. ...... Nhìn khắp xung quanh, không nơi nào trốn được. Tiểu Thần thấy vậy bèn xoay mông nói: “Này này, ta bảo các người nhé, các người mặt dày mày dạn đuổi theo ta làm gì? Tuy trông ta có hơi ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm, nhưng không hứng thú gì với đàn ông con trai đâu, các ngươi...” Giọng nói đột nhiên ngưng bặt, là do Minh Nguyên Tử ở bên cạnh lấy tay che miệng đối phương lại, rồi cố kéo căng da mặt nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đầu óc hắn có vấn đề, xin các đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho chúng ta với!” Trần Tịch lui lại một bước, sắc mặt đờ đãn nói: “Không... không liên quan tới ta, ta không biết gì hết, ta chỉ đi ngang qua.” “Láo, các ngươi đều nói láo! Con mẹ nó, định chơi trò gì đây?” Hạ Khue nghe vậy mỉm cười đầy tức giận, tin lời đối phương nói thì mình đúng là thằng ngốc rồi. Tiểu Thần lại giở mặt lưu manh hỏi: “Vậy rốt cuộc các ngươi muốn gì?” “Muốn gì ư?” Người đã bị bao vây, Hạ Khuê ngược lại không vội xuống tay, chỉ thấy y khẽ nhếch mép, lạnh lùng cười nói: “Biêt vì sao đám người kia vừa thấy các ngươi đã lập tức bỏ chạy không?” “Không biết.” Ba người cực kỳ phối hợp lắc lắc đầu. Hạ Khuê rất vừa lòng, bèn trả lời: “Vì chúng thấy bọn ta đang đuổi ngươi, bọn chúng sợ hãi chúng ta.” Ba người đều giật mình. Cảm xúc hơi hoãn lại, hạ Khuê lại hỏi: “Vậy các ngươi có biết vì sao bọn chúng lại sợ bọn ta không?” “......” Ba người không nói gì, lại lắc lắc đầu. Hạ Khuê vẻ mặt đắc ý nói: “Vì bọn chúng biết chúng ta rất mạnh, đắc tội chúng ta sẽ không có kết cục tốt lành gì! Cho nên chúng mới không dám xem vào việc này, thấy chúng ta là lập tức trốn xa.” “......” Ba người lại không nói gì. Bỗng nhiên, Trần Tịch giơ tay chỉ vào hướng không xa nói:“Vậy vì sao hắn lại không trốn? Hắn cũng đi ngang qua mà.” “Hả!” Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Trần Tịch, phát hiện trong đám tiên nô quả thật còn một bóng người đang đứng, hơn nữa khuôn mặt mỉm cười như đang xem diễn trò. Người này, chính là Bạch Mộc Trần. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang