[Dịch] Tiên Ấn

Chương 13 : Bí mật của Bạch Mộc Trần

Người đăng: Darth Athox

Bên dưới Thiên Uyên là hơi lạnh và bóng tối vô tận, bao phủ trong lớp sương đen, sấm sét lấp loáng. Đây là một con đường vừa nhỏ hẹp lại vừa quanh co khúc khuỷu kéo dài tới tận sâu trong sơn mạch. “Keng! Keng! Keng!” Bên trong hang động tối đen, một bóng dáng gầy gò đang ra sức sử dụng mũi dùi, hết đào lại nậy trên bức tường đá. Chàng trai vẻ mặt tập trung, khuôn mặt tái nhợt nhuốm chút vẻ tiều tụy, nhưng cánh tay chàng vẫn không dừng lại. Một lúc sau, trên bức tường đá cứng rắn rộ ra một viên tinh thạch, nhanh chóng bị người này móc ra, thu vào trong túi quặng. “Ừm, cũng không chênh lệch nhiều lắm rồi.” Thở phào nhẹ nhõm, Bạch Mộc Trần đặt mông ngồi xuống mặt đất, hơi thở hổn hển yếu ớt. Sau hơn nửa tháng không ngủ, không ngừng cố gắng, cuối cùng chàng cũng kiếm được mười chín viên tiên thạch, nhưng cũng vì vậy mà cạn kiệt gần hết tinh lực. Cũng may tiên thạch trong túi quặng đủ cho chàng trở về báo cáo kết quả công việc, chàng cũng không đình đào tiếp. Nghỉ ngơi trong chốc lát, Bạch Mộc Trần xốc lại tinh thần, lại ngồi dậy. “Phồn Tinh Quyết • Tụ --” Bạch Mộc Trần thuần thục thôi động thủ quyết, tiên linh khí mỏng manh theo thiên địa từ từ hội tụ lại, từ từ được luyện hóa trong cơ thể chàng, khôi phục tiên nguyên hao tổn của chàng. ...... Một lúc lâu sau, Bạch Mộc Trần hồi tỉnh từ trong nhập định, lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, khuôn mặt chẳng còn chút vẻ tiều tụy nào. Lập tức, chàng đặt lại túi quặng vào bên hông, lấy từ trong lòng ra một túi trữ vật, truyền thần thức vào trong. Không gian trong túi trữ vật này rất nhỏ, không tới mười mét khối, bên trong chứ gần như tất cả gia tài của Bạch Mộc Trần. Bên phải có ba đống gỗ, là linh mộc nhận được từ chỗ Tiên Thảo đường, ở giữa là một tấm ngọc bài thân phận, tiên phù tam giai và một cuốn sách cuộn cổ xưa, còn phía bên phải đặt một thanh phi kiếm màu máu. Phi kiếm tên Xích Dương, là trung phẩm linh khí mà Bạch Mộc Trần mua được ở chỗ chợ nô. Trong tiên nô, không ít người có được hạ phẩm linh khí, người có được trung phẩm hay thượng phẩm linh khí không nhiều, còn về phần cực phẩm với tuyệt phẩm linh khí, đó vốn không phải thứ tiên nô có thể mua được. Cho dù Xích Dương ở tiên giới cũng chỉ thuộc loại tầm thường, nhưng tài liệu của nó quả thật do tiên thiết luyện chế thành, uy lực của nó so với cực phẩm linh khí dưới hạ giới còn mạnh hơn rất nhiều. Hôm đó lúc chàng bị đám Vương Đông vây công, sở dĩ có thể dễ dàng đánh chết ba người đối phương, ngoại trừ sự giam cầm của trận pháp, thanh trung phẩm linh khí này cũng có công không nhỏ. Nhớ ngày đó, Bạch Mộc Trần vì mua thanh phi kiếm này đã bỏ ra một khoản không nhỏ. Phải biết rằng, mặc dù nơi đây là tiên giới nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng tiên khí, dẫu sao tiên khí cần tài liệu và thủ pháp luyện chế phức tạp hơn xa so với hạ giới. Còn một số môn phái nhỏ, đừng nói tới tiên khí, ngay cả một món cỡ tuyệt phẩm tiên khí cũng không lôi đâu ra được. Tâm thần lướt qua thanh phi kiếm, sự chú ý của Bạch Mộc Trần lại trở lại cuộn sách đang lặng lẽ nằm ở chính giữa. Cuộn sách phong cách cổ xưa này là vật chàng đã bỏ một ngàn điểm cống hiến ra mua từ Tàn Thư tập, tên là Đạo Tàng. Vì vội chuyện khai thác quặng nên lúc lúc sau chàng cũng chẳng kịp nghiên cứu ảo diệu trong đó, giờ nhàn hạ lại, có thể xem xét được rồi. “Đạo Tàng......” Suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, một cuộn sách phong cách cổ xưa đã xuất hiện trong tay Bạch Mộc Trần, chàng khẽ vuốt ve một chút rồi từ từ mở cuộn sách ra, một cảm giác kỳ lạ trào đâng trong lòng. Cuộn sách này không khác gì những cuộn sách bình thường khác, trục bằng đá ngọc, hai đầu hình tròn nhẵn bóng, lớp cuộn làm bằng lụa vàng, nhìn qua cực kỳ cổ xưa. Còn trên lớp lụa vàng, ngoại trừ khoảng trống trắng tinh ra, không còn bất cứ thứ gì khác. Nếu không bởi hai chữ bên ngoài cuộn sách là văn tự của thời đại trước tiên lịch, sợ rằng đã sớm bị người ta cho là phế phẩm, ném đi từ lâu rồi, nhưng cho dù như vậy, tiên sĩ nhặt được cũng chẳng coi là bảo bối thần kỳ gì, vì vậy tùy ý đưa tới nơi như Tàn Thư tập xử lý. ...... Im lặng trong chốc lát, Bạch Mộc Trần ném cuộn sách lên giữa không trung rồi đánh một đạo tiên nguyên vào. Tiên nguyên vừa tiếp xúc với cuộn sách, trong nháy mắt đã bị nuốt sạch, như đá chìm xuống biển, không chút phản ứng. Bạch Mộc Trần thấy thế cũng chẳng giận, tiếp đó lại cẩn thận tỏa thần thức ra, thổi vào trong cuộn sách. Thần thức vừa tiếp xúc với cuộn sách, vẫn không xảy ra phản ứng gì đặc biệt, cứ như đang bày trước mặt là một vật chết. Dùng nước thấm, dùng lửa luyện, dùng máu nhỏ... Thử liên tục năm sáu cách, cuộn sách vẫn nằm im không chút động tĩnh. Thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt Bạch Mộc Trần khẽ nhăn lại, bất đắc dĩ thở dài. Chàng vốn cũng chẳng cho là mình may mắn, có thể nhận được bảo bối gì, có điều trong đầu vẫn chất chứa chút hy vọng, nhưng giờ nhìn lại, xem ra mình nghĩ nhiều quá rồi. Ngẫm lại cũng đúng, cuộn sách này có thể là vật từ trước thời tiên lịch, nhưng nếu thật sự có bí mật gì thì cũng không thể bị người ta vất như đống rác trong Tàn Thư tập, mình đúng là ngốc, tự nhiên lại lãng phí mất một ngàn cống hiến. Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Mộc Trần vẫn không vứt bỏ Đạo Tàng, tốt xấu gì cũng đã bỏ tiền ra mua, cho dù lưu lại làm kỷ niệm cũng được. Thật ra, chuyện Bạch Mộc Trần mơ tưởng như vậy cũng chẳng có gì lạ, bởi trên người chàng cũng cất giấu một bí mật. Trong thần hồn chàng cất giấu một mảnh ngọc mỏng manh, mảnh ngọc này chính là một món linh vật mà sư tôn Bạch Diệu Tử đã tặng chàng lúc xuống núi rèn luyện. Vật này do Bạch Diệu Tử vô ý thu dược, lai lịch cụ thể đã sớm không tra cứu nổi rồi. Lúc trước Bạch Mộc Trần cũng cảm thấy khối ngọc này thật kỳ lạ nên đặt bên người để lúc nào cũng có thể lấy ra xem xét. Chỉ tiếc rằng nghiên cứu đã nhiều năm mà vẫn không có kết quả gì, cuối cùng chàng đành gác chuyện phiến ngọc sang một bên, sau này cũng không để ý đến nữa. Tiếp đó, Bạch Mộc Trần phi thăng tiên giới, tu thành tán tiên, khối ngọc này không ngờ cũng theo bước tới nơi này, hơn nữa luôn ẩn tàng trong thần hồn của chàng, ngay cả kim tiên Phi Thăng điện cũng không phát hiện điểm dị thường. Nếu không phải nhiều năm trước, một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm tổn thương tới thần hồn Bạch Mộc Trần, sợ rằng chàng sẽ mãi mãi không biết trong thân thể mình lại có một món đồ như vậy. Mảnh ngọc này vô cùng thần kỳ, sau khi thần hồn Bạch Mộc Trần tổn thương, nó lại chủ động chữa trị thương thế. Điểm tiếc nuối duy nhất là, những năm gần đây Bạch Mộc Trần vẫn luôn muốn câu thông với mảnh ngọc, nhưng lại không cảm ứng được chút nào. ...... Thu hồi suy nghĩ không thực tế của mình, Bạch Mộc Trần trở về quay lại với hiện thực, nếu mình đã không có thứ gọi là tiên duyên, vậy cứ từng bước từng bước một, vững trãi, chắc chắn là được, dẫu sao trong kế hoạch của chàng cũng không có dự tính một bước lên trời. Cất Đạo Tàng về túi trữ vật, Bạch Mộc Trần lại lấy một mảnh linh mộc ra, để nó lơ lửng trước ngực. Thanh linh mộc này dài không tới ba tấc, chỉ lớn cỡ bàn tay, bên trong ẩn chứa mộc linh khí màu xanh lá, tuy ít nhưng cũng coi như ngưng tụ. “Xoẹt!” Bạch Mộc Trần ngưng tụ tâm thần, một luồng tiên nguyên tinh thuần vờn quanh giữa kiếm chỉ... Chỉ thấy ngón tay chàng nhẹ nhàng lay động, tiên nguyên trên đầu ngón tay lập tức hóa thành một sợi tơ dài, từ từ lướt tới thanh linh mộc. ...... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang