[Dịch] Tiên Ấn
Chương 12 : Đạo Tàng
Người đăng: Darth Athox
.
Có lẽ kẻ cố chấp chưa chắc đã trở thành cường giả, nhưng có thể trở thành cường giả, nhất là những cường giả chân chính, vậy phải có một trái tim kiên định, cố chấp, bất khuất không buông.
Thời gian trôi qua như một cái nháy mắt, mới chỉ trong chốc lát mà đã là ba ngày.
Bạch Mộc Trần vẫn chuyên chú lật xem từng bộ sách, toàn bộ tâm thần đều đắm chìm trong vùng biển huyền ảo ấy, cứ như mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều không liên quan gì tới chàng.
Trên thực tế, trong ba mươi năm nay, đại bộ phận thời gian nghỉ ngơi của Bạch Mộc Trần đều trôi qua ở Tàng Thư tập này.
Lúc mới đầu, Bạch Mộc Trần cũng thử sử dụng những cách cực đoan để tu luyện, đáng tiếc là mãi không có thành tựu gì. Nhưng sau đó, chàng vẫn không buông tay, vẫn kiên nhẫn lật xem từng cuốn sách không trọn vẹn... Mãi tới mấy năm gần đây, chàng mới phát hiện tâm cảnh bản thân nhanh chóng tăng lên, thần thức không ngừng tăng trưởng, lúc đó mới giác ngộ.
Bất chấp chuyện những cuốn sách rách đó thật sự không giúp gì được cho mình, nhưng đủ loại cảm ngộ thần kỳ, dẫu không trọn vẹn, vẫn giúp chàng mở ra một cánh cửa cuộc sống khác.
Ba ngàn thế giới, lục đạo chúng sinh, bất cứ sinh linh nào cũng có thể tu luyện.
Nhân đạo luyện tâm, Quỷ đạo U Minh, Ma đạo tung hoành, Tiên đạo mờ ảo, Yêu đạo quỷ dị, Phật đạo không linh......
Mỗi một cách tu hành là một con đường nối tới trời cao, mục đích cuối cùng cũng là truy tìm đạo trường sinh vĩnh hằng, nếu con đường này đã không thông, sao không chọn một con đường khác.
Bạch Mộc Trần kiến thức rộng rãi, không câu nệ phương pháp tu hành tiên đạo mà chuyển sự chú ý về phương diện này.
Làm vậy, suy nghĩ trong đầu sẽ không hề bị áp chế nữa, thoải mái mở rộng.
Quả thật, tán tiên không thể tu luyện, cũng không cần tuy luyện, song chính vì thế, bọn họ có nhiều thời gian hơn tiên sĩ chính thống, có thể làm nhiều chuyện hơn, ví dụ như rèn luyện thần thức, nghiên cứu trận pháp, luyện khí chế phù, nuôi thú luyện thuốc, vân vân. Có điều, cho dù muốn học tập thứ gì, tiên nguyên vẫn là động lực cơ sở của mọi việc, không có tiên nguyên, làm sao phát động trận pháp vận chuyển? Làm sao luyện chế đan dược? Làm sao thi triển tiên phù?
Đối với đại đa số tiên nô mà nói, muốn bọn họ bỏ thời gian ra học tập những thứ như luyện đan bày trận là quá không thực tế, dẫu sao với thân phận tiên nô, những việc cần làm mỗi ngày đều rất nhiều, mỗi luồng tiên nguyên trong cơ thể bọn họ đều là nguồn tài phú cực kỳ quý giá, thậm chí liên quan tới tính mạng bọn họ, cho nên trừ phi bị cưỡng ép lao động, vốn không ai dám lãng phí chút tinh lực nào vào những chuyện đó.
Lật qua lật lại, tiên nguyên vẫn là trói buộc lớn nhất của tiên nô.
So sánh ra, Bạch Mộc Trần ngược lại, lại không lo lắng lắm về phương diện này. Chàng có thể luyện hóa tiên linh khí, có thể khiến tiên nguyên hao tổn nhanh chóng hồi phục, từ đó, chàng cũng có thể bỏ ra lượng lớn thời gian để làm chuyện mình muốn làm.
......
Nhìn đống sách tàn lớn trước mắt, Bạch Mộc Trần lưu luyến thu ánh mắt lại, Giờ đã không còn sớm, chàng phải về dãy núi Thiên Uyên thu thập tiên thạch tiếp, nếu không, làm chậm trễ chính sự lại phải chịu thêm tra tấn.
Tâm tư bình tĩnh lại, ngay lúc Bạch Mộc Trần chuẩn bị đứng dậy ly khai, khóe mắt hơi đảo qua, một cuốn sách cuộn rơi vào tầm mắt chàng. Đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy sách rách có dạng cuộn, dưới trí tò mò, chàng cúi người nhặt cuộn giấy lên, bên ngoài quyển trục cổ xưa có hai chữ lớn “Đạo Tàng”.
“Đạo Tàng? Đây... Đây là...”
Bạch Mộc Trần kinh ngạc nhìn hai chữ quen thuộc trên cuốn sách cuộn, thân hình ngây ra tại chỗ.
Đúng vậy, hai chữ cái quen thuộc đó không phải tiên văn mà là một loại văn tự cổ xưa ở Thần Châu hạ giới. Loại văn tự này phải ngược dòng tới thời kỳ vô cùng xa xưa, vì năm tháng đã xa, không cách nào tra cứu được nữa, Bạch Mộc Trần khi tu hành tại hạ giới học được từ chỗ một vị đại nho. Chàng thật không ngờ, thứ văn tự đó lại xuất hiện ở Tiên Giới, còn bị người khác coi như sách rách, chất trong đây.
Mở cuốn sạch cuộn ra, nhìn lớp lụa vàng trống rỗng bên trong, Bạch Mộc Trần lại ngây người, suốt nửa ngày không hoàn hồn lại được.
“Làm sao vậy, nhóc Bạch?”
Lão Cổ rất ít khi thấy Bạch Mộc Trần thất thố như vậy, không khỏi bước tới.
“À!”
Bạch Mộc Trần nhanh chóng hồi tỉnh, cầm cuộn sách lên hỏi: “Tiền bối, ngài biết đây là gì không?”
“Hả? Loại chữ này lão phu cũng chưa từng thấy, xem ra cũng rất cổ xưa rồi, để ta xem nào...”
Lão Cổ nhận lấy cuộn sách, nhìn từ trên xuống dưới, ngoại trừ mấy chữ bên ngoài ra, không phát hiện có điểm nào đặc biệt: “Đúng là đã rất cổ xưa, loại văn tự này chắc đã xuất hiện trước kỷ nguyên tiên lịch, đáng tiếc là bên trong không có nội dung gì, bằng không có thể nghiên cứu một phen.”
“Trước thời tiên lịch?”
Bạch Mộc Trần vẻ mặt rung động, thần sắc thay đổi không ngừng.
Tiên lịch là thước đo năm tháng của tiên giới, bắt đầu tính từ khi vị tiên đế đầu tiên đăng cơ, tới nay đã vạn vạn năm. “Đạo Tàng” này có lịch sử sâu xa như vậy, bên trong rốt cuộc ghi lại điều gì.
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần bỗng mở miệng nói: “Tiền bối, tại hạ muốn mua cuốn sách cuộn này...”
“Cái gì? Ngươi muốn mua nó?”
Lão Cổ nhíu mày, không trả lời ngay.
Tàng Thư tập mở cửa buôn bán, có người mua, chủ quán đương nhiên bán, nhưng tình huống thật sự lại không phải như vậy.
Đã là sách vở hay ngọc giản về pháp quyết, ở Tiên Giới đều vô cùng hiếm có, bởi vậy các thế lực khắp nơi đều khống chế nghiêm ngặt, dưới tình huống bình thường, pháp quyết cấp thấp cũng đã bán với giá rất cao, pháp quyết cấp trung lại càng cấm bán. Tuy nói trong Tàn Thư tập đều là những bộ sách không trọn vẹn, nhưng giá mỗi quyển đều chẳng hề rẻ, tiên nô bình thường vốn chẳng mua nổi.
Thư lâu mở cửa trăm năm, tiên nô đều chỉ tới lật xem qua loa, rất ít người bỏ tiền ra mua thứ “rách nát” này.
“Tiền bối......”
Bạch Mộc Trần đang muốn nói tiếp, lão Cổ lại ngắt lời đối phương, nói: “Nhóc Bạch, chắc cậu cũng biết quy củ của nơi này, lão phu làm việc không được phép thiên vị, muốn mua cuộn sách này cũng được, có điều tiền bỏ ra không được quá ít, nếu không ta cũng không thể bàn giao với lại bên trên.”
“Tại hạ hiểu, cám ơn tiền bối.”
Bạch Mộc Trần lấy ngọc bài thân phận ra, đưa thẳng một ngàn điểm cống hiến cho đối phương.
Một ngàn điểm cống hiến, đó là hầu hết khoản tích lũy suốt ba mươi năm của Bạch Mộc Trần, tiên nô bình thường sợ phải tốn tới vài trăm năm mới có được con số này. Giờ lại để mua một cuộn sách không rõ ràng, chẳng biết có đáng giá không.
“Ồ!”
Lão Cổ cũng có vẻ bất ngờ, thật không nghĩ ra, người trước mặt lại còn giàu có như vậy, một hơi dùng sạch cả ngàn điểm cống hiến, ngay cả ánh mắt cũng không chớp lấy một cái, lão còn đang định mở cửa sau cho đối phương, nhưng giờ xem ra mình đã xem thường người ta rồi.
“Tiền bối, vãn bối còn có việc phải làm, sẽ không quấy rầy , còn về những bộ sách còn lại, mấy hôm nữa vãn bối sẽ tới sửa sang sau......”
“Ừm, việc chính quan trọng hơn, đi đi, đi đi!”
“Vãn bối cáo từ.”
......
Ra khỏi Tàn Thư tập, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao trên đầu. Bên trên bầu trời sao vô tận đó sẽ là thế giới ra sao.
Ngắm nghía cuộn sách trong tay chốc lát, Bạch Mộc Trần cất vào trong lòng rồi quay người đi khỏi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện