[Dịch] Tiên Ấn
Chương 11 : Cảm ngộ từ trong sách
Người đăng: Darth Athox
.
Sửa sang lại vạt áo, Bạch Mộc trần cất bước đi vào thư lâu, bên trong yên tĩnh lạ thường.
Nơi này không có giá sách, cũng chẳng hề có chút trang trí, từng bộ sách xếp đống chất lộn xộn trong góc, vừa nhìn đã biết lâu rồi không ai để ý đến. Nơi này bừa bãi hỗn loạn, chẳng hề giống tàng thư lâu, lại giống kho chứa đồ, tạp vật hơn.
Ở bàn đá bên trái, một ông lão áo xanh khoanh chân ngồi, tay cầm một quyển sách rách nát, đang tùy tiện lật xem.
“Bạch Mộc Trần ra mắt tiền bối.”
Đi tới trước mặt ông lão, Bạch Mộc Trần khom người thi lễ, không chút khinh nhờn.
Ông lão trước mặt cũng là một tán tiên, nhưng ở giữa trán lão không có nô ấn mà là một đạo tiên ấn màu đen hình ngôi sao, thông thường tình hình như vậy chỉ xảy ra khi người này từng là một tiên sĩ chính thống, chẳng qua sau này mất đi tiên thể mới chuyển tu tán tiên. Dẫu vậy, tu vi của ông lão trước mặt cũng thâm sâu khôn lường, ít nhất theo Bạch Mộc Trần được biết, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có ai dám gây rối ở Tàn Thư tập này.
“Là nhóc Bạch đấy à, cứ tùy ý ngồi xuống đi.”
Ông lão thần sắc lười biếng, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Bạch Mộc Trần một cái rồi chẳng nói thêm gì nữa.
Thái độ như vậy, Bạch Mộc Trần đã gặp mãi thành quen rồi, cũng chẳng để trong lòng. Chàng tự ngồi xuống, không nhanh không chậm dọn bộ uống trà ra, sau đó thi triển pháp quyết đưa linh lộ tới, cho cả Lục Sa Tiên trà vào trong ấm...
Nước trà sôi dần, một hương thơm thanh nhã tỏa ra.
“Ồ?”
Ông lão ngửi thấy mùi trà, tinh thần phấn chấn, không tự giác buông cuốn sách xuống.
Bạch Mộc Trần cười khẽ, tự tay rót đầy tiên trà vào cái chén trước mặt ông lão.
Ông lão họ Cổ, những người biết lão đều quen gọi là lão Cổ, ngược lại không mấy ai đề cập tới tên thật của lão. Lão Cổ tên hệt như tính tình, tính cách cổ hủ, chú ý quy củ, lão chưa bao giờ mỉm cười trước mặt người khác, lại có vẻ chẳng quan tâm tới bất cứ chuyện gì, đối xử với người khác cũng cực kỳ lạnh nhạt, còn sở thích lớn nhất của lão, ngoại trừ đọc sách, chính là uống trà.
Xét trên điểm này, Bạch Mộc Trần khá hợp với ông lão. Mấy năm nay, hai người cũng dần dần quen thuộc, Bạch Mộc Trần bèn mượn cơ hội đó, thường xuyên ở lại trong lầu xem sách.
......
“Ngon! Trà ngon!”
Lão Cổ nhấp một ngụm trà, vui vẻ khen một câu.
Bạch Mộc Trần thấy vậy cũng nâng chung trà lên hấp môi một cái, một cảm giác đã lâu không gặp dâng lên nơi đáy lòng.
Một người luôn có một trái tim, một trái tim lại có một suy nghĩ, một suy nghĩ chứa đựng một tình cảm, còn trong tình cảm này, lại ghi lại từng chút từng chút hồi ức.
Người khác uống trà là để tu tâm dưỡng tính, còn Bạch Mộc Trần uống trà lại chỉ đơn thuần để nếm thử vị ngon ngọt hay cay đắng trong đó. Bởi khi chàng bắt đầu tu hành, kỹ nghệ học tập đầu tiên chính là trà nghệ, chàng vô cùng hoài niệm tình cảnh ấm áp khi đối ẩm cùng sư tôn, cũng nhớ rất rõ từng câu nói của sư tôn với mình.
Trà đạo chân chính, không ở kỹ nghệ, mà ở cảm ngộ.
Uống trà, nếm trải chính là cảm ngộ nhân sinh.
Nhận thấy sự khác thường của Bạch Mộc Trần, lão Cổ há miệng đang chuẩn bị răn dạy hai câu, bảo đối phương đừng nhớ lại quá khứ, nên cố gắng sống vì hiện tại, song lời ra tới cửa miệng lại bị lão cứng rắn nuốt lại. Ngẫm lại bản thân mình cũng thế, nào có tư cách răn dạy người khác.
“Khụ khụ!”
Lão Cổ ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Nhóc Bạch, cậu cũng thật nhàn hạ thoải mái. Mấy ngày trước cũng lại đưa tới không ít thứ linh tinh, cậu đã rảnh rỗi vậy, chẳng bằng qua bên kia xem giúp lão phu, xem cái gì không dùng được thì bỏ đi, đỡ phải đặt đó cho chướng mắt ra.”
“Cũng được, vãn bối qua làm.”
Bạch Mộc Trần buông chén trà, bất gác mỉm cười. Tuy không nói thêm điều gì nhưng trong lòng chàng vô cùng cảm ơn ông lão.
Hơn hai mươi năm nay, lão Cổ luôn mượn cớ này để Bạch Mộc Trần tùy ý xem sách trong lầu, còn Bạch Mộc Trần nếu có gì nghi hoặc khó hiểu đều dụng tâm ghi nhớ, sau đó tới lúc trò chuyện lại đem ra hỏi, còn lão Cổ sẽ dùng các cách khác nhau trả lời.
Nhiều năm trôi qua, có thể nói hai người vừa là thầy vừa là bạn, Bạch Mộc Trần ngạc nhiên phát hiện, đối phương chẳng những học thức uyên bác, trí tuệ phi phàm, còn tinh thông nhiều loại ngôn ngữ cổ xưa, thậm chí văn tự của Ma giới với Yêu giới cũng biết một chút.
Kể từ đó, Bạch Mộc Trần càng ra sức học tập tri thức, càng kính trọng ông lão hơn. Chàng cảm thấy, người này nếu không thành tán tiên, thành tựu trong tương lai chắc chắn không thể đo được.
......
Tàn Thư tập tuy rằng không lớn, nhưng số lượng sách vở cất chứa ở nơi này lại không ít, không tới một vạn cũng đến tám ngàn, hơn nữa cứ cách một quãng thời gian lại đổi một đống sách khác.
Trong đó bao gồm cả công pháp tu luyện, phối phương đan dược trân quý, còn có đủ loại tiên thuật thần kỳ cổ quái, nhưng không một ngoại lệ, những bộ sách đó không phải chương tàn thì cũng thiếu trang.
Tới bên cạnh đống sách, Bạch Mộc Trần ngồi xuống ngay tại chỗ, tiện tay cầm nửa cuốn sách có tên “Đại Nhật Tâm Kinh” lên.
“Trời đất hình tròn, mãi mãi như một, mặt trời là tâm, tự tại quang minh, chí dương chí cương, chí cực chí cường, bất tử bất diệt, thành tựu vĩnh hằng...”
Bạch Mộc Trần lẩm nhẩm đọc, không khỏi chìm đắm trong đó. Lập tức, trong lòng chàng bừng lên sinh cơ vô hạn, một cảm giác đứng ở tối cao chiếu sáng vạn vật.
Không sai, đây là ngộ, cảnh giới mượn ý trong sách, cảm ngộ tu hành.
Mỗi cuốn điển tịch đều là tâm huyết của một tiên sĩ, nó bao hàm hiểu biết của tiên sĩ đối với trời đất, lý giải của tiên sĩ đối với lực lượng.
Mỗi khi đọc cẩn thận, Bạch Mộc Trần đều không tự chủ được cảm nhận ý cảnh của người khác lúc sáng tạo công pháp, cho dù ý cảnh chẳng dược trọn vẹn nhưng vẫn khiến chàng thu được không ít lợi lộc, dần dà, thần thức chàng cũng theo đó tăng trưởng, vượt xa tán tiên cùng cấp.
Lấy Đại Nhật Tâm kinh mà nói, đây là một công pháp tu luyện cực kỳ thâm sâu huyền ảo, đoạn mở đầu cũng là tổng cương, giảng giải người sáng tạo công pháp coi trời đất như một vòng tròn, thời gian không gian vận chuyển trong đó, xoay tròn quanh một điểm. Rồi sau đó, người này lại lấy mặt trời làm trung tâm của cả trời đất, thời thời khắc khắc tỏa ra ánh sáng vạn trượng, nuôi dưỡng thiên địa, cung cấp sinh cơ cho vạn vật, nếu theo như pháp quyết mà tu luyện, vậy người luyện chắc chắn sẽ vô cùng cường đại, bất tử bất diệt, trở thành tồn tại vĩnh hằng như mặt trời.
Công pháp quả thật là tuyệt đỉnh, chỉ tiếc là thiếu mất một bộ phận, tổng cương cũng không được đầy đủ, không có đoạn sau.
Bạch Mộc Trần chỉ thoáng cảm ngộ một chút rồi lòng đầy tiếc nuối, từ từ lui khỏi. Chàng đặt cuốn sách đã đọc ngay ngắn ở bên cạnh, lại cầm cuốn tiếp theo lên.
......
Nguyên Thần Liệt cũng là một bản tiên quyết kỳ diệu, phải là tiên sĩ có tu vi từ kim tiên trở lên mới tu luyện được, nó giảng giải làm sao để phân cắt nguyên thần, luyện thành thân ngoại hóa thân, tấn công kẻ địch. Về phần làm sao để phân cắt nguyên thần, phần ghi chép đó đã bị thất lạc.
......
Kiếm Độn, đây là một tiên thuật không có thuộc tính, không nằm trong ngũ hành, dùng kiếm làm gốc, bay xuyên cả thiên địa, tốc độ cực nhanh, là tiên thuật mà tất cả kiếm tu đều tha thiết mơ ước, tiếc là chỉ có phần giữa.
......
Thiên Phong quyết, một bộ tiên thuật loại thân pháp, hóa thân thành gió, mờ ảo quỷ dị, khó tránh khó phòng, nhưng chỉ là vài trang rách.
......
[ Cửu Sát ],[ Linh Đấu Thuật ],[ Bối Khất Đan Thư ],[ Kim Tinh Phương ],[ Thuần Dương Tạp Ký ],[ Vạn Thú Tập ]......
Tốc độ đọc sách của Bạch Mộc Trần không nhanh, đối với những bộ cảm thấy hứng thú, chàng sẽ đọc cẩn thận, không thấy hứng thú thì chỉ liếc mắt duyệt qua, xem qua loa đại khái.
Lại một cuốn sách rách được lật xem, trong lòng Bạch Mộc Trần thoáng hiện đủ loại cảm ngộ, có gió mát, có cỏ cây, có khi lại từ trong chút ghi chép mà thu được cảm nhận bất đồng về cuộc sống.
Vẻ mặt chuyên chú của Bạch Mộc Trần lọt vào mắt ông lão, lão vẫn chỉ nhân nhi tiên trà, khóe miệng nở một nụ cười.
Thu ánh mắt lại, lão Cổ cầm quyển sách trên tay lên, tùy ý lật qua.
......
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện