[Dịch] Thuyết Huyết Đại Minh
Chương 10 : Có đánh cuộc hay không?
Người đăng: daicawin83
.
Đêm dài vắng người, trong Quan sư cung cũng đã đèn đuốc sáng trưng.
Ngoài Ái Các, hoàng hậu Triết Triết cùng Trang phi Bố Mộc Bố Thái đang nóng lòng đi qua đi lại, hai người rất muốn đẩy cửa vào xem đến tột cùng là như thế nào, nhưng lại không dám lỗ mãng, rốt cục, đại môn đóng chặt mở ra một khe hở, một vị ngự y già vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái khẩn trương lao tới, lo lắng hỏi: - Thái y, Thần phi nàng thế nào?
Thái y lắc lắc đầu, thở dài nói: - Hoàng hậu nương nương, nô tài đã tận lực.
- Á? Triết Triết la thất thanh nói, - Thần phi nàng...
- Cũng không phải như vậy. Thái y chán nản nói: - Thần phi nương nương có thể muốn gặp mặt Hoàng hậu lần cuối mới cố gượng không về trời.
Triết Triết đã rối loạn không biết làm sao: - Vậy phải làm sao bây giờ, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt?
Bố Mộc Bố Thái lúc này lại có vẻ rất bình tĩnh, hướng sang Triết Triết nói: - Hoàng hậu nương nương, Thần phi là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, nếu như chúng ta giấu diếm không báo chuyện Thần phi bệnh tình nguy kịch, Hoàng thượng ngài nhất định trách tội, hiện tại quan trọng nhật là nhanh chóng phái khoái mã đến Tùng Sơn, báo cho Hoàng thượng nhanh chóng hồi Thịnh Kinh gặp Thần phi lần cuối.
- Đúng đúng đúng. Triết Triết luôn miệng nói. - Người đâu, mau đi Lễ Thân Vương phủ và Trịnh Thân Vương phủ, báo cho hai vị vương gia lập tức phái khoái mã đi Tùng Sơn, nói với Hoàng thượng Thần phi bệnh tình nguy kịch, mời ngài nhanh chóng trở về Thịnh Kinh.
Thái giám tổng quản hầu hạ ở bên cạnh vừa lăn vừa bò ra cung vua, đem truyền ý chỉ của Triết Triết cho Lễ Thân Vương cùng Trịnh Thân Vương đang đóng giữ Thịnh Kinh. Lễ Thân Vương Đại Thiện ra ngoài, Trịnh Thân Vương Tể Nhĩ Cáp Lãng không dám chậm trẽ, lúc này sai khoái mã sáu trăm dặm chạy về hướng tiền tuyến Tùng Sơn báo tin gấp.
(nói một chút, sáu trăm dặm khẩn cấp: Thời Minh Thanh, mười dặm lập phô, ba mươi dặm lập dịch trạm, trong dịch trạm có chuyên môn nuôi dịch mã, sáu trăm dặm khẩn cấp là trên đường không ngừng đổi dịch mã, tuyệt không tạm dừng, thường ở trong vòng mười hai canh giờ đưa tin ra ngoài sáu trăm dặm.
Ở phía dưới sáu trăm dặm khẩn cấp có bốn trăm dặm khẩn cấp, ba trăm dặm khẩn cấp cùng hai trăm dặm khẩn cấp.
Trên sáu trăm dặm khẩn cấp còn có tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp không đơn giản là chạy trong mười hai canh giờ như vậy, mà là chạy đến chết, chạy nhanh được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, trong vòng một ngày thậm chí chạy hơn một ngàn dặm, cuối cùng đưa tin đến thì ngựa chạy chết, người củng mệt chết! Thời Đường triều Đường Minh Hoàng vì có thể cho Dương quý phi ăn vải tươi, thường xuyên làm như vậy)
Phố dài vắng vẻ, đêm khuya thanh vắng, một trận tiếng vó ngựa dồn dập đột ngột phá vỡ giấc mộng đẹp của mọi người, thủ vệ Kiến Nô đang mơ mơ màng màng ngủ gục, bỗng nghe được tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng bên tai, kinh sợ ngẩng đầu chỉ thấy một con ngựa chạy như bay tới, dưới bầu trời đêm ra sức hét lớn: - Mau mở cửa thành ra, Lưu thủ Đại Thần Trịnh Thân Vương sáu trăm dặm khẩn cấp...
Ba tên Kiến Nô canh cửa tiến lên ngăn đường, đầu lĩnh Kiến Nô đưa một tay ra trầm giọng nói: - Con dấu.
Người đua tin lấy một phong thư từ trong ngực ra, mặt trên quả nhiên có in lên Đại ấn màu nâu nhạt của Thịnh Kinh Lưu thủ Đại Thần, đầu mục thủ vệ lúc này mới vẫy tay, quát to: - Mở của thành ra!
Hơn mười tên Kiến Nô từ trong nhà gác vọt ra, ùa lên đẩy cái chốt cửa ra, cửa thành mới vừa mở ra một đường nhỏ, kẻ cưỡi khoái mã cũng đã như một trận gió thổi ra ngoài, chợt biến mất ở dưới trời đêm mênh mông.
Trường Dũng Bảo
Thừa dịp còn có chút thời gian Vương Phác đang muốn ngủ một giấc nhỏ, Tiểu Thất bỗng nhiên đẩy cửa vào, bẩm báo nói: - Tướng quân, tên Chân Hữu Tài kia ầm ĩ muốn gặp ngươi, nói là có chuyện trọng yếu.
Vương Phác nói: - Hắn đâu?
Tiểu Thất nói: - Đang chờ ơ bên ngoài.
Vương Phác nói: - Cho hắn vào.
- Mang vào.
Tiểu Thất quay đầu lại nói một tiếng, hai gã gia đinh liền áp Chân Hữu Tài vào đại sảnh, Vương Phác nhíu mày hỏi: - Chân Hữu Tài, có chuyện gì à?
Chân Hữu Tài cúi đầu, lén nhìn trộm Vương Phác một cái lại khẩn trương thõng mi mắt xuống, nhẹ nhàng mà nói: - Tướng quân, có phải ngươi muốn thừa dịp trời tối đen Kiến Nô trên thành nhìn không rõ lắm, phái người giả mạo vệ đội của Lễ Thân Vương đi lừa mở cửa thành Thịnh Kinh?
- Ừ?
Sắc mặt Vương Phác trầm xuống nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất khẩn trương lắc đầu, cơ mật quân sự quan trọng như vậy y đương nhiên sẽ không nói cho Chân Hữu Tài nghe.
Chân Hữu Tài dường như là đoán được tâm sự của Vương Phác, thấp giọng nói: - Đại nhân không cần kỳ quái, đây đều là tiểu nhân đoán được.
- Đoán được sao? Trong lòng Vương Phác thầm giật mình, hỏi: - Ngươi đoán như thế nào?
Chân Hữu Tài nói: - Tiểu nhân ở ngoài trang trông thấy có quân gia đang thu gom khải giáp của thị Lễ Thân Vương, sau tướng quân lại hỏi tiểu nhân có thể nói tiếng Mãn hay không, liền đoán rằng tướng quân ngươi là muốn phái người giả mạo thị vệ Lễ Thân Vương đi lừa cửa thành. Tướng quân, nếu người thật muốn làm như vậy, tiểu nhân khuyên ngươi nên bỏ ý niệm đó đi, nếu muốn lừa mở cửa thành Thịnh Kinh, cũng không dễ dàng như vậy.
Vương Phác mặt không chút cảm xúc hỏi gã: - Ý của ngươi là gì?
Chân Hữu Tài nói: - Năm đó lúc Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh Kiến Nô tuy chỉ có mấy vạn quân, lại nhiều lần phá được những nơi quân sự trọng trấn như Phủ Thuận, Khai Nguyên, Thiết Lĩnh, Thịnh Kinh, Liêu Dương mà trọng binh Đại Minh triều ta trấn thủ, binh lính Mãn Châu dũng mãnh thiện chiến là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất cũng là Nỗ Nhĩ Cáp Xích phi thường giỏi về lợi dụng nội ứng lừa mở cửa thành, mấy trọng trấn quân sự lớn của Liêu Đông không có tường cao mười trượng nhưng căn bản không thể phát huy tác dụng che chắn nên có.
Tiểu Thất nói: - Điều này có quan hệ gì với chúng ta?
- Đương nhiên là có quan hệ. Chân Hữu Tài nói: - Nỗ Nhĩ Cáp Xích là dựa vào phương pháp lừa mở cửa thành cướp lấy toàn bộ Liêu Đông, hắn sao cho người khác cơ hội đồng dạng cơ chứ? Tướng quân phái người giả mạo thị vệ của Lễ Thân Vương đi lừa mở cửa thành, vậy chẳng phải là muốn chết sao?
- Ta còn không tin. Tiểu Thất hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ vị Vương gì đó dưới thành kêu Kiến Nô, thủ vệ Kiến Nô cũng không mở?
Chân Hữu Tài nói: - Hai vị tướng quân, các ngươi có điều không biết, lão Nô Tù Nỗ Nhĩ Cáp Xích khi còn tại thế từng lập quy củ nghiêm khắc, tất cả thành trì đêm xuống lập tức đóng cửa thành, nếu như không có Nô Tù hoặc là con dấu của Lưu thủ Đại Thần, trừ phi là Nô Tù Hoàng Thái Cực đích thân tới, nếu không thủ vệ Kiến Nô tuyệt đối sẽ không mở cửa thành ra!
Vương Phác nói: - Đại Thiện là Lễ Thân Vương của Kiến Nô, cũng là Thịnh Kinh Lưu thủ Đại Thần, trên người y nhất định có con dấu!
- Đã chậm rồi. Chân Hữu Tài tiếc nuối nói: - Trên người Đại Thiện đương nhiên có con dấu, bằng không y trở về thành như thế nào? Tuy nhiên hiện tại, chỉ sợ sớm đã bị y tiêu hủy rồi.
- Đáng giận! Tiểu Thất nắm chặt hai đấm, giọng điệu không tốt nói: - Tướng quân, tiểu nhân đi xuống xem một chút, nếu cái lão nô kia thật sự đem con dấu tiêu hủy, giữ y lại dù sao cũng vô dụng, không bằng loạn đao chém chết cho rồi.
- Tiểu Thất, không được hành động theo cảm tính. Vương Phác ngăn Tiểu Thất, lại nói với Chân Hữu Tài: - Chân Hữu Tài, những lời ngươi muốn nói với bản tướng quân cũng chỉ có như vậy?
Chân Hữu Tài đảo mắt, nói tiếp: - Ồ, ngoại ra còn có một chuyện.
Vương Phác nói: - Nói, chuyện gì?
Chân Hữu Tài nói: - Tướng quân nghĩ muốn lấy kế đánh úp cướp lấy Thịnh Kinh, tiểu nhân thật ra có một biện pháp.
- Biện pháp gì? Vương Phác lãnh đạm nói: - Nói nghe một chút.
Chân Hữu Tài nói: - Kiến Nô ban đêm thủ vệ nghiêm khắc, muốn lừa mở cửa thành là tuyệt đối không có khả năng thành công, tuy nhiên ban ngày thủ vệ lại khá lơi lỏng, trà trộn mấy chục người vào thành cũng không phải việc khó gì.
Chân Hữu Tài nói lời này cũng không phải giả, mấy năm nay quân Minh căn bản vô lực xâm chiếm Liêu Đông, Triều Tiên, Mông Cổ đã thần phục với Kiến Nô.
Ở trong hoàn cảnh lớn như vậy, Kiến Nô cho tới bây giờ không cho rằng Thịnh Kinh sẽ bị công kích! Kỳ thật đây đều là quán tính tư duy của con người, bởi vì Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh tới nay, Kiến Nô vẫn rất như ý, ngoại trừ thành Ninh Viễn kiên cố hai lần bị ăn thiệt còn lại không bị đánh bại, dưới tình hình như thế không sinh lòng kiêu ngạo là không thể nào.
- Ban ngày? Tiểu Thất hét lớn: - Nói đùa gì vậy, ban ngày hơn một ngàn người sao tới gần Thịnh Kinh được? Ngươi cho là Kiến Nô trong thành đều là người chết à?
Vương Phác phất tay ngăn Tiểu Thất lại, nói với Chân Hữu Tài: - Nói, nói tiếp.
Chân Hữu Tài nói: - Tướng quân có thể không biết, trang viên này thật ra là Hoàng trang, thường cách một đoạn thời gian sẽ vận chuyển lương thực, đồ ăn và một ít hàng tươi đặc sản miền núi món ăn thôn quê vào trong hoàng cung Thịnh Kinh, mắt thấy mấy ngày nay lại nên đưa lương thực rồi, tướng quân có thể cho thủ hạ của ngươi giả dạng thành phu xe, sẽ đem binh khí giấu ở trong xe lương thực, thủ vệ Kiến Nô đã quen mặt tiểu nhân, bình thường chắc sẽ không kiểm tra, hẳn là có thể trà trộn vào thành.
Nếu Chân Hữu Tài nói đều là sự thật, đây đích thật cũng là một biện pháp.
Thứ nhất dưới ban ngày ban mặt, Kiến Nô tính cảnh giác không cao, thứ hai Trường Dũng Bảo nếu là hoàng trang lại thường xuyên vận chuyển lương thực rau quả và món ăn thôn quê cho hoàng cung, thủ vệ Kiến Nô sẽ càng không nghi ngờ. Tuy nhiên làm như vậy phiêu lưu cũng rất lớn, nếu chẳng may Chân Hữu Tài nói dối trắng trợn, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, ban đêm không thành lừa mở cửa thành được còn có thể thừa dịp trời tối trốn đi, ban ngày muốn chạy trốn liền khó khăn, Kiến Nô cưỡi ngựa bắn cung cũng không phải là ngồi không.
- Chân Hữu Tài. Vương Phác nheo lại hai mắt, bỗng nhiên nói một câu không đâu: - Có phải Bản tướng quân nên cảm tạ ngươi hay không? Ngươi cứu bản tướng quân, còn có hơn ngàn tính mạng tướng sĩ Đại Minh, không phải sao?
- Không dám. Chân Hữu Tài vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lành lạnh của Vương Phác, chắp tay đáp: -Tiểu nhân làm như vậy kỳ thật cũng là vì cái mạng nhỏ của mình, nếu tướng quân binh bại ở Thịnh Kinh, tiểu nhân chỉ sợ cũng không sống nổi, chỉ có tướng quân ngài đại công cáo thành, tiểu nhân mới có thể sống tốt được, hắc, ha ha hắc...
Vương Phác nói: - Nói như vậy, bản tướng quân chắc phải tin tưởng ngươi rồi?
- Tướng quân, không thể tin tưởng hắn. Tiểu Thất vội la lên: - Cẩn thận người này lừa gạt chúng ta.
Chân Hữu Tài không dám lên tiếng, chỉ có đôi mắt chuyển qua chuyển lại không ngừng, trông chẳng khác một kẻ xảo trá.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện