[Dịch] Thương Thiên

Chương 28 : Thiên đạo chi cảnh

Người đăng: cdt

.
Quyển 1: Thành trường Chương 28: Thiên đạo chi cảnh Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Nhạc Phàm trải qua ba năm khổ tu đã không còn là một thiếu niên nhỏ bé yếu ớt nữa. Tốc độ, thể lực, phản ứng, sức mạnh hay khả năng chiến đấu đều tăng lên nhiều. Do đó lúc này hắn không vội vã, hơn nữa còn biết rằng lần chiến đấu này là nghiệm chứng rất tốt cho thành quả tu luyện bao năm của hắn. Dụng cả mười phần tinh thần, Nhạc Phàm cầm chủy thủ, chân di chuyển từng bước nhỏ, không ngừng né tránh công kích của cự mãng, thỉnh thoảng lại dùng chủy thủ chém một nhát vào thân nó, nhưng hiệu quả không cao. Cự mãng hắc khuê mình toàn vảy cứng, nhiều lần chém xuống không làm nó bị thương chút nào, điều này làm cho Nhạc Phàm thấy lo lắng. Cự mãng mặc dù phương thức tấn công đơn điệu, nhưng tốc độ lại rất nhanh, phòng ngự mạnh mẽ, hơn nữa nó có răng nanh toàn nọc độc làm cho người ta không dám lại gần. Độc của hắc khuê có thể so với bò cạp, trúng phải sẽ chết ngay, chỉ có tiên thiên cao thủ mới có thể chống cự nổi với loại độc này, nên cự mãng hiện tại chiếm ưu thế tuyệt đối. Cự mãng mặc dù chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng hiện tại bị Nhạc Phàm dùng chủy thủ chém vài nhát vào người, mà nó tốc độ có nhanh, nhưng không thể chuyển đổi phương hướng, bị đánh trúng mà không đánh trả được nên rất tức giận. Vì thế nó không tiếp tục tấn công mà thay đổi phương pháp công kích. Nó lựa chọn cách bao vây, dùng thân thể mà ngăn cản bước tiến của Nhạc Phàm, chịu đựng sự tấn công của hắn rồi dùng mõm mà cắn lại. Thấy cự mãng như thế, Nhạc Phàm càng không ngừng huy động chủy thủ mà chém tới. Nhưng cự mãng phòng ngự quá mạnh, loại chủy thủ này căn bản đối với nó không gây ra thương tổn. Vì không để cự mãng cuốn lấy, Nhạc Phàm chỉ có thể liên tục lùi về sau mà tránh né, chốc lát đã thấy lùi đến sát bờ dốc núi. Nhạc Phàm biết lúc này rất nguy hiểm, mặc dù từ đây rơi xuống tuyệt không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn thật không cam tâm. Thật vất vả mới có thể lên tới đây, lại phải đi xuống, hơn nữa là bị quái vật bức cho phải xuống, nên hắn phẫn nộ vô cùng, liền biến đổi phương thức công kích, hoàn toàn dùng cách lấy mạng đổi mạng, tiếp cận cự mãng, rồi công kích vào nhược điểm của nó. Nhạc Phàm đọc trong Y kinh cũng biết rõ, loại dị mãng hắc khuê này có một nhược điểm trên người, nhưng nó chẳng những có tốc độ cao, mà toàn thân lại có vảy cứng bảo vệ, ngay cả khi biết nhược điểm của nó cũng khó mà tấn công đúng vào chỗ đó được. Nhạc Phàm sau khi thay đổi cách thức tấn công, qua lại với cự mãng vài chiêu thì cũng bị đuôi nó quật trúng vài lần. Bất quá đối với Nhạc Phàm mà nói chỉ là vết thương nhỏ nhặt. Nhưng hắn cảm thấy khó chịu là chính mình liều mạng tấn công chém nó nhưng đều vô dụng, thế nên Nhạc Phàm quyết định mạo hiểm một lần nữa. Không lâu sau, Nhạc Phàm bị cự mãng dùng đuôi quất trúng, nhưng lần này hắn không bị bật ra, mà ngược lại ôm chặt lấy đuôi của nó. Thấy đuôi của mình bị nắm chặt, cự mãng đại kinh, lập tức quay đầu lại muốn cuốn chặt lấy địch nhân. Thấy cự mãng ngẩng đầu phóng tới, Nhạc Phàm thầm hô lên: "Ta đang chờ ngươi đây!" Đột nhiên hắn buông đuôi nó ra, hướng tới chỗ thân nó không phòng bị mà phóng tới. Cự mãng thấy địch nhân dũng mãnh như thế, hơi sững người lại, theo bản năng liền dịch người qua một bên. Nhạc Phàm thấy cơ hội như thế lẽ nào lại bỏ qua, liền tăng tốc, nhanh chóng chuyển thân, đâm một nhát vào thất thốn của cự mãng, thanh chủy thủ ngập sâu vào bên trong. "U..." Một tiếng kêu to. Nỗi đau đớn kịch liệt khiến cự mãng bật lên khỏi mặt đất, không chần chừ phóng tới cắn Nhạc Phàm. Sự đau đớn làm cự mãng tiềm lực bạo phát, tốc độ nhanh hơn, quay đầu táp Nhạc Phàm. Hắn theo bản năng giơ tay cản lại, tay trái liền bị cự mãng cắn trúng, một răng cắm phập vào cánh tay. "A..." Nhạc Phàm đau đớn kêu to. Nhưng cự mãng vẫn chưa chấm dứt công kích, lập tức cuốn lấy người hắn. Ngay lúc này, Nhạc Phàm đột nhiên giơ tay phải về phía mắt trái cự mãng, nhanh chóng rút lấy ngọn chủy thủ, rồi đâm mạnh vào cái sừng đỏ của nó, máu tươi bắn ướt đỏ cả mái đầu bạc của Nhạc Phàm. "U...u...u..." Đau đớn trí mạng làm cự mãng không chịu nổi phải buông Nhạc Phàm ra, rồi nằm quằn quại trên mặt đất. Đúng thế, cái sừng thịt màu đỏ là nhược điểm trí mạng của hắc khuê mà Y kinh đã nói. Thất thốn chỉ là nơi đau đớn tột cùng. Nhạc Phàm đánh trúng nơi yếu hại của nó, rồi dùng bản thân để dụ nó áp sát, cuối cùng dùng một chiêu mà thành công, chỉ là cũng trả một giá khá đắt - tay trái bị cắn trọng thương, hơn nữa lại trúng độc. Nhạc Phàm không để ý đến cự mãng đang rên rỉ, nhanh chóng đứng dậy tiến về phía nó. Một nhát chém vào thất thốn, cắt đứt một miếng vảy rồi đưa chọc tay phải vào. Một khối mật rắn to như cái trứng gà vẫn dính máu xuất hiện trên tay hắn. Hắn không do dự cho vào miệng nuốt lấy, sau đó ngồi xuống, bắt đầu liệu thương... Vừa rồi liều mạng tấn công, Nhạc Phàm cũng biết chính mình sẽ bị cự mãng cắn trúng, hơn nữa còn trúng độc nặng. Nhưng hắn lại đánh cược, nghĩ rằng thất tình chi khí trong cơ thể có thể trụ nổi với cự độc, nếu không chính hắn cũng không có cơ hội tìm giải dược - mật của hắc khuê, sẽ trúng độc mà chết, cùng với cự mãng đồng quy vu tận. Nhưng hắn lần này cược thắng, hơn nữa còn thắng lớn. Nhạc Phàm ngồi xuống lập tức thi triển nội thị, lúc này hắn phát hiện bản thân đã xem thường hiệu dụng kì lạ của thất tình chi khí. Cự độc xám đen từ tay Nhạc Phàm chạy vào kinh mạch, thất tình chi khí trong người bảo vệ xung quanh tâm mạch, từ từ rửa sạch độc tố màu xám. Đúng thế, rửa sạch, thất tình chi khí vừa tiến tới, độc tố màu xám liền biến mất không còn chút nào, như là cho tới giờ chưa từng có vậy. Nhưng mà hắn đã nuốt mật hắc khuê vào bụng, từ từ tiêu hóa, biến thành huyết dịch dung nhập vào huyết mạch bản thân, lại không thấy có phản ứng gì. Tình huống như thế làm Nhạc Phàm cảm thấy ngạc nhiên. Theo Y kinh, mật hắc khuê là thiên hạ kì dược, không chỉ có thể giải bách độc chữa bách bệnh, mà còn giúp cho người luyện võ nội lực đại tăng. Hắn biết rõ, loại kì vật trân quý này khi ăn vào sẽ biến thành huyết dịch dung nhập vào huyết mạch, nhưng kết quả là một phản ứng nhỏ đều không thấy, thật sự là lãng phí mà. Sau khi điều tức, Nhạc Phàm mở hai mắt, hiện tại thân thể đã khôi phục, chỉ tay trái là còn hơi đau. Điều này làm cho hắn nhớ lại lần trước bị đoạn kinh mạch cũng là tay trái. Hắn cười khổ nói: "Xem ra tay trái này trùng vận mệnh với ta rồi". Quay đầu qua thấy cự mãng đã chết hẳn, hắn ném thi thể nó xuống chân núi, chuẩn bị trở về nhà đưa cho Vạn tiên sinh, phải biết là hắc khuê cự mãng toàn thân đều có giá trị. Đến lúc này, Nhạc Phàm mới có thể yên tâm mà quan sát phong cảnh nơi này. Đây là nơi cao nhất ngọn núi, nhìn ra xa là một khoảng không gian trong xanh mênh mông bát ngát. Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên, cả bầu trời xanh thẳm cùng với mây trắng tựa như gần ngay trước mắt, khiến cho tâm hồn cảm thấy thư thái. Lại nhìn xuống thành trấn nho nhỏ dưới núi, thôn trang bé xíu, Nhạc Phàm tự nhiên thấy bản thân thật nhỏ bé, trong lòng không khỏi cảm khái: "Xem ra ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết được thiên hạ rộng lớn ra sao! Sau này nếu có cơ hội nhất định phải đi khắp ngàn dặm sơn hà". Từ từ thu liễm lại tâm trí, Nhạc Phàm bước đến cây thương tùng. Cây tùng này cao đến bảy tám trượng, cành lá xanh biếc tràn đầy sức sống, thân cây to lớn chứng tỏ nó đã sống lâu năm, mưa gió bao năm cũng không làm nó đổ gãy được. Nhưng nhìn xa trông như một thứ cô độc câm lặng, đúng vậy, chính tại nơi đây tồn tại vĩnh viễn với thiên địa, nhưng lại cô độc không một người bạn. Dường như cảm nhận được sự cô độc của nó, Nhạc Phàm yên lặng tiến đến ngồi dưới gốc cây, như muốn làm bạn với nó, lại tựa như có chút an ủi. Nhạc Phàm cứ ngồi như thế, tâm không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật, ngồi yên lặng với tự nhiên. Nhìn mặt trời xuống núi, nhìn bầu trời đầy sao, hết thảy đều là quy luật vận hành tự nhiên. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt, Nhạc Phàm theo thói quen bắt đầu tu luyện. Hắn tịnh không khống chế tinh thần lực bản thân mà để nó tự do cảm thụ xung quanh. Đột nhiên, một cỗ năng lượng cường đại phóng tới não hắn. Nhạc Phàm cảm thấy căng thẳng, chuẩn bị phản kháng, nhưng lại có một cảm giác cô độc xâm lấn vào trong tâm hồn, tựa như là truyền lại một thông tin nào đó. Cảm thấy cỗ năng lượng này không có ác ý, Nhạc Phàm không phản kháng, ngược lại còn cẩn thận tiếp nhận thông tin truyền đến... Nhiều năm trước đây, nơi này là một hải dương xanh thẳm, động vật dưới biển du ngoạn chơi đùa... Bao năm qua đi, thương hải biến thành tang điền (biển xanh biến thành nương dâu), biển khô cạn trơ đá, nơi này trở thành một rừng rậm, động vật ở đây có một cuộc sống an vui vô lo. Nhưng đột nhiên một ngày, ông trời nổi giận, nơi này chốc lát trở thành một vùng tai họa, động vật kêu la hoảng sợ thảm thiết, tiếng kêu như vang vọng bên tai.... Rồi nhiều năm nữa trôi qua, tất cả mĩ hảo trước đây đều trở nên hoang tàn. Duy chỉ có ngọn núi này là còn lại một gốc thương tùng, yên lặng quan sát mọi sự đời bể dâu ngàn năm không đổi. Tại nơi cao xa trống trải này, gió nhẹ nhàng thổi qua, chỉ có âm thanh cành lá xào xạc, tựa như thuật lại nỗi tịch mịch ngàn năm, cũng chính là sự cô độc vô tận. Ngồi tại nơi đây, Nhạc Phàm cảm thụ thế sự bể dâu, sự đời biến thiên kì lạ, thiên địa tự nhiên thật thần kì, lại còn có sự cô độc vô tận nữa. "Đây chẳng lẽ đúng là biến hóa của thiên đạo vô thường sao?" Nhạc Phàm trong lòng nghi hoặc nói. Nhìn ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên, Nhạc Phàm tâm lí mãi không thể bình tĩnh, cứ lẩm bẩm tự nói: "Cô độc, ta có không? Có lẽ cũng có, nhưng ta còn có thứ để mà theo đuổi, tự mình cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, giữa nơi thiên địa mệnh mông này, con người đều thật là nhỏ bé!" Nhắm mắt lại, Nhạc Phàm tiếp tục cảm nhận, có cảm giác như bản thân dung nhập vào thiên địa. Lúc này, tinh thần lực của hắn tập trung mạnh dần, không ngừng theo sự cảm thụ mà dung nhập vào thiên địa... Sau một hồi lâu, Nhạc Phàm đột nhiên mở to hai mắt, nhãn quang như phát xạ, rồi từ từ tiêu thất. Hai mắt hắn biến đổi trở nên thâm sâu, tựa như một hồ nước đen không thấy đáy, khiến cho người ta không thể nhìn thấu. Trong nhãn thần tràn ngập sự cảm nhận về cuộc đời dâu bể, nhưng lập tức lại trở nên kiên định vô cùng. "Đúng thế, đây là 'thiên đạo chi cảnh' trong truyền thuyết, mục tiêu sau này của ta là thiên đạo". Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại rất sung mãn khẳng định một cách chắc chắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang