[Dịch] Thương Thiên

Chương 41 : Thuộc về anh hùng (2)

Người đăng: Darth Athox

Trên thảo nguyên đen kịt, ba con tuấn mã phi nước đại, mãi tới sau một ngọn núi nhỏ, ba người mới ngừng lại nghỉ ngơi, nương theo địa hình ẩn nấp. Trongc ơ thể Đinh Nghị có nguyên khí gia trì, sức chịu đựng phi phàm. Song Chu Tĩnh Nguyệt cùng Trương Tĩnh đã vừa thở hổn hển từng hơi, vừa lau mồ hôi trên trán, rõ ràng là mệt không chịu nổi. “Mẹ kiếp! Cũng may lao già kia chưa tới, bằng không...” Đinh Nghị nghĩ lại mà còn rởn cả lông tơ, không dám nói tiếp nữa. “Lần này thật quá ngu hiểm, công chúa!” “Đúng vậy! May là có A Tuấn, bằng không chúng ta đều không thể trốn thoát nổi.” Chu Tĩnh Nguyệt và Trương Tĩnh quay người nhìn con đường phía trước, chỉ thấy một khoảng mênh mông, không thấy rõ thứ gì. “Cũng may không có ai đuổi theo!” Trốn thoát giữa chân tơ kẽ tóc, hai cô gái cùng thở phào, có cảm giác như được sống lại kiếp sau. Tĩnh tâm nghĩ lại những gì vừa xảy ra, Long Tuấn thóa mạ Vũ Văn Trường Sinh, Chu Tĩnh Nguyệt cũng dở khóc dở cười, lại vừa muốn nổi giận, thầm nghĩ: “Tiểu tử thối này, trước giờ vẫn cái tính ấy, chờ lúc hắn trở lại xem ta có giáo huấn ra trờ không. Hừ hừ...” Nghĩ vậy, Chu Tĩnh Nguyệt hỏi dò: “Đúng rồi, Đinh Nghị, bao giờ tiểu tử thối Long Tuấn mới đuổi theo đến nơi?” Trầm mặc trong chốc lát, Đinh Nghị trả lời với vẻ cay đắng: “Có thể, hắn không về được!” “Cái gì?” ๑๑۩۞۩๑๑ Không có bất cứ dấu hiệu nào, cũng không hề cảm thấy điều gì báo trước, hai cô gái chỉ cảm thấy sống lưng tê rần, cơ thể lập tức không động đậy nổi! Là ai? Chẳng lẽ ở đây còn kẻ địch ẩn nấp? Nhưng rõ ràng Đinh Nghị ở phía sau cơ mà, hắn thế nào rồi? Chẳng lẽ cũng gặp nạn rồi? Đang lúc hai cô gái suy nghĩ lung tung, giọng nói của Đinh Nghị lại vang lên từ phía sau: “Hai người đừng ngạc nhiên, sẽ không có chuyện gì đâu.” Chu Tĩnh Nguyệt tuy không thấy mặt Đinh Nghị nhưng có thể nghe ra vẻ đau đớn trong giọng nói của hắn, một dự cảm bất an dâng lên. Vì sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao Đinh Nghị phải điểm huyệt mình? Hai cô gái không nói được, Đinh Nghị lại lên tiếng: “Thật ra lần hành động này cả ta và A Tuấn đều không nắm chắc thành công, dẫu sao chúng ta cũng trở thành kẻ địch của toàn bộ tộc Thát Đát. Cho nên trước khi lên đường, ta và hắn đã bàn bạc, vạn nhất nếu có nguy hiểm, vậy sẽ lựa chọn hy sinh bản thân giúp mọi người... Có thể, hắn sẽ không trở về được.” “Cái gì? Chẳng lẽ vừa rồi hai người lừa ta?” Chu Tĩnh Nguyệt chấn động, hai mắt hơ hồ hiện lên màu đỏ. Giọng nói khô khốc của Đinh Nghị tiếp tục vang lên: “Ta hiểu đại tỷ muốn nói gì... Sư phụ quả thật giao cho chúng ta rất nhiều thứ, nhưng trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể thông hiểu được bao nhiêu? A Tuấn biết đại tỷ trọng tình trọng nghĩa chắc chắn không bỏ bằng hữu lại trốn một mình, do đó ta mớil ừa các ngươi, cái này gọi là lời nói dối thiện ý...” Dừng một chút, Đinh Nghị lại tiếp tục nói: “Ta và A Tuấn từ nhỏ lớn lên bên nhau, gắn bó với nhau cả đời, hắn là huynh đệ duy nhất của ta, ta biết giờ tâm nguyện lớn nhất của hắn là có thể gặp sư phụ một lần, còn người không nỡ bỏ nhất chính là ta và ngươi. Ngươi không thể xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể không lo cho hắn. Đợi sau khi ta đi, các ngươi tiếp tục chạy về phía đông, chạy càng xa càng tốt. Nếu có cơ hội gặp sư phụ chúng ta, đừng nói cho người biết chuyện của chúng ta, cứ bảo chúng ta vẫn đang tu luyện chưa xuất quan. Bằng không, với tính cách của sư phụ...” Đinh Nghị lắc đầu thở dài, trong lòng bọn họ, Nhạc Phàm như cha,sao bọn họ nỡ để Nhạc Phàm mạo hiểm tính mạng vì mình. “Không...” Chu Tĩnh Nguyệt thầm hô trong lòng,t hân thể hơi run lên. Giờ phút này nàng thật sự quá đang lòng. Đột nhiên, Chu Tĩnh Nguyệt cảm thấy vẻ ngoài tủng hậu của Đinh Nghị thâtj đáng ghét! Thật nhẫn tâm! ๑๑۩۞۩๑๑ “Đại tỷ, ta biết ngươi không cam lòng, cho nên giờ ngươi cứ ngủ một lúc đi, chờ sau khi ngươi tỉnh lại, mọi chuyện đều sẽ ổn!” Chu Tĩnh Nguyệt lại cảm thấy sau gáy tê dại, tiếp đó bắt đầu buồn ngủ, trước khi nàng nhắm mắt, bên tai lại vang lên câu nói cuối cùng: “Giúp ta nói với Phượng Nhi, ta rất nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng...” Hạt lệ nơi khóe mắt nhẹ nhàng lướt xuống, như bao hàm mọi cảm xúc thâm tâm. ๑๑۩۞۩๑๑ Giải khai huyệt đạo cho Trương Tĩnh, Đinh Nghị giao công chúa cho nàng rồi trịnh trọng nói: “Ta biết ngươi là Long Vệ có chức trách của mình cho nên ta yên tâm giao đại tỷ cho ngươi.” Trương Tĩnh lúc này cũng đã lệ rơi đầy mặt, giờ nàng mới hiểu cái gì là chân tình khi hoạn nạn. Chẳng trách Nhạc Phàm thu bọn họ làm đồ đệ, nam nhi không mất chân tình mới là đại trượng phu đường đường chính chính! “Tiểu huynh đệ, chẳng bằng chúng ta cùng trở về? Chúng ta tìm người giúp ngươi cứu bạn ngươi.” Khuôn mặt Đinh Nghị lộ vẻ kiên quyết, lắc đầu nói: “Ta còn phải kích nổ hỏa dược đã chôn, ta phải hoàn thành lời hứa với A Tuấn. Ít ra cũng khiến tộc Thát Đát thêm chút phiền phức, mong rằng bọn Địch tướng quân có thể bình an trốn thoát.” “Có người!” Đinh Nghị thét lên kinh hãi, cùng Trương Tĩnh nằm sấp xuống. ๑๑۩۞۩๑๑ Cách đó không xa, một đám người áo đen đang nhanh chóng di chuyển, gió nhẹ lướt qua không mang theo chút âm vang nào. “Là bọn họ?” Bóng người áp sát, Trương Tĩnh đột nhiên đứng lên nói: “Tiểu huynh đệ đừng căng thẳng, họ đều là người mình.” “Những người này là ai?” Đinh Nghị nghe vậy cũng đứng dậy nhìn về phía trước. Toàn thân mặc áo bào đen, trang phục chỉnh tề, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Trương Tĩnh giải thích: “Bọn họ là Long Vệ, phụ trách bảo hộ công chúa.” Người cầm đầu vóc dàng gày gò, hai mắt như ưng, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng khiếnn gười ta cảm thấy lạnh lẽo âm trầm. hắn chính là Long Nhất đứng đầu Long Vệ. Nếu Nhạc Phàm đứng ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này, hắn chính là Trương Xuyên năm đó đã hãm hại chàng ở công đường nha môn thành Ninh Huyền. “Tiểu Cửu, sao ngươi lại ở đây? Người bên cạnh ngươi là ai?” Long Nhất vừa thấy Trương Tĩnh lập tức tiến tới hỏi. Viện quân đã tới, Trương Tĩnh lộ vẻ vui mừng, vội vàng tóm tắt lại mọi chuyện. Khi biết Đinh Nghị là đồ đệ của Nhạc Phàm, trong mắt Long Nhất thoáng hiện vẻ phức tạp, có điều thấy công chúa bình yên vô sự cũng không hỏi tới nữa. ๑๑۩۞۩๑๑ Tình hình nguy cấp, Đinh Nghị cũng không trì hoãn thêm, lập tức nói: “Nếu công chúa đã an toàn, vậy coi như ta cũng có thể nói lại với A Tuấn! Xin phép cáo từ trước...” Lời vừa dứt, người đã chạy ra ngoài mấy trượng. Trương Tĩnh không ngăn được, quay sang Long Nhất nói: “Đại thúc, hay chúng ta giúp hắn một chút?” “Không được!” Long Nhất quát lớn: “Công cháu là lá ngọc cành vàng, không được có chút sơ xuất nào, chúng ta nhất định phải đưa công chúa trở về an toàn.” “Vậy để mình cháu đi thôi? Công chúa có mọi người chăm sóc là được rồi.” Trương Tĩnh vật cố chấp, cũng như năm đó, nàng tự cho là mình thiếu nợ Nhạc Phàm quá nhiều, giờ sao nỡ trơ mắt nhìn đồ đệ hắn đi vào chỗ chết? Chỉ thấy Long Nhất sắc mặt âm trầm, lạnh lùng đáp: “Long Cửu, đừng quên thân phận của mình, bọn chúng có thể hy sinh để cứu công chúa, đó là vinh hạnh của chúng.” Trương Tĩnh lắc đầu cay đắng và bất đắc dĩ! Lúc còn trẻ mình khao khát trở thành một thành viên trong Long Vệ đến mức nào, đó là tâm nguyện của phụ thân, cũng là truy cầu cả cuộc đời mình. Song tới giờ nàng bắt đầu nghi ngờ giá trị tồn tại của bản thân? Những thứ này đều đúng sao? Có lẽ là lý tưởng cá nhân bất đồng mà thôi. “Đi thôi!” ๑๑۩۞۩๑๑ Rời khỏi biên giới lãnh địa tộc Thát Đát, đám người Địch Thu Nhiên thăm dò cẩn thận từng chút một. Cho tới tận bây giờ hắn vẫn không tin rằng Địch Thu Nhiên sẽ dễ dàng thả bọn họ đi như vậy. Trên đường đi, Địch Thu Nhiên nói suy nghĩ của mình cho bốn người bọn Nhạc Phàm, cũng muốn hỏi mọi người có ý kiến gì không. Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi chưa bao giờ trải qua chiến tranh, đương nhiên không có kiến nghị gì tốt, chỉ lắc đàu cười khổ. Còn Nhạc Phàm lại hoàn toàn không để trong lòng, đang suy nghĩ tới một chuyện vô cùng quan trọng đối với bản thân. Chỉ mình Trần Hương mở miệng nói: “Tộc Thát Đát và Ma Môn nếu đã sớm có kế hoạch vậy đương nhiên chúng ta cũng đã nằm trong đó. Nói vậy chúng thả ta đi cũng không ảnh hưởng tới tình hình đại cục.” “Ý cô nương là...” “Nếu tiểu nữ đoán không sai, mục tiêu của bọn họ hẳn là công thành. Chúng ta chỉ là một con cờ mà thôi!” “Cái gì?” Tâm thần Địch Thu Nhiên căng thẳng, lập tức chìm và trầm tư. Tộc Thát Đát và Ma Môn cấu kết, thành Đại Đồng sao thủ nổi đây? Giờ mình đang cần nhất là thời gian, không thể trì hoãn được. Nghĩ vậy, Địch Thu Nhiên hạ lệnh: “Người đâu, mau thả tín hiệu tiếp ứng, chúng ta sẽ về thành.” “Rõ!” Giữa bầu trời lóe lên ánh sáng, mặt đất xung quanh bỗng chấn động. Động đất? “Cẩn thận, có địch!” Theo lời nhắc của Nhạc Phàm, quả nhiên không bao lâu sau vài chục người áo đen bịt mặt chui ra từ dưới đất. “Không hay rồi!” Địch Thu Nhiên hét lớn một tiếng, nhanh chóng thu sếp binh sĩ bày trận. Song đám áo đen bịt mặt này đều là cao thủ nhất đẳng, không đợi mọi người phản ứng lại chúng đã đánh vào giữa các binh sĩ. "A!", "A!" ... Từng tiến gkêu thảm thiết vang lên, đám người bịt mặt như hổ lạc bầy dê, mãu lạnh vô tình, gặp người giết người, tử khí tản mát ra còn kinh khủng hơn sát thủ! Nhạc Phàm thấy vậy không hề do dự nhảy tới, miệng hét lướn: “Các ngươi mau đi đi!” ๑๑۩۞۩๑๑ Đao nắm trong tay, sát khí tung hoànht hiên hạ. Có Nhạc Phàm gia nhập, đám người áo đen bị hắn ngăn cản, cho Địch Thu Nhiên có thời gian rời khỏi. Cùng thủ đoạn sát nhân, cùng một loại vết máu! Chỉ trong nháy mắt ba người áo đen đã chết, hơn nữa số lượng còn đang từ từ tăng lên. Máu nhuộm đồ đao, cảnh tượng thảm khốc!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang