[Dịch] Thương Thiên
Chương 9 : Hà xử bất giang hồ
Người đăng: cdt
.
Trong Kỳ Liên trại, Tiếu Minh đang mệt mỏi ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, nói: “Đại ca! Chẳng lẽ chúng ta cứ để vậy sao? Lão tử không nuốt nổi cục tức này!”
“Rầm!”, Vu Trọng đập mạnh tay xuống bàn, nổi giận nói: “Con mẹ ngươi thì biết cái rắm gì!”
Tiếu Minh là một kẻ rất kiêu ngạo, tuy nhiên đối với đại ca của hắn thì kính sợ đến tận tâm can. Hôm nay phải chịu đựng nhục nhã như thế, đang muốn gỡ chút thể diện nhưng ngờ đâu Vu Trọng lại nổi khùng với hắn, nhất thời ngẩn ra không biết phải làm sao cho tốt.
Chu Tiến dịu mặt lại, quay sang Tiếu Minh nói vẻ nghiêm túc: “Đệ xem chút thể diện này không lấy lại được rồi! Chẳng lẽ huynh quên luồng sát khí nặng nề như hữu hình vừa rồi sao? Đệ chưa bao giờ gặp loại sát khí như thế. Dù cho những đại ma đầu đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ cũng còn thua xa.
Đại ca nói không sai, có những người bọn ta không thể đụng vào được, nếu vì nóng giận mà làm ẩu để đắc tội với những kẻ như thế, đó là tự chuốc lấy diệt vong. Lần này muốn trách thì chỉ trách vận khí của chúng ta không tốt thôi.”
Nói xong câu cuối cùng, bất giác hắn lắc đầu nhè nhè.
Tiếu Minh kêu ầm lên: “Chúng ta đông người như thế này chẳng lẽ sợ một thằng trẻ ranh sao?”
Chu Tiến nghiêm mặt nói: “Có lúc sự chênh lệnh lớn đến nỗi đông người cũng không lại được.”
o0o
Không biết ai đó đã nói một câu kiểu như thế này: “Chỗ nào có người thì chỗ đó có giang hồ!”, có thể thấy giang hồ rộng lớn nơi đâu cũng có.
Như hôm nay, trong một tiểu trấn thôn quê như Bình An trấn lại có người giang hồ qua lại, sắc nặt ai nấy cũng nghiêm nghị, bọn họ đi từng nhóm năm ba người, cùng tụ tập lại một chỗ, chính là khách sạn duy nhất ở đây - Bình An khách sạn.
Nhiều người như vậy tập trung hết vào một chỗ nhỏ như thế, chẳng lẽ lại có chuyện lớn gì sắp xẩy ra?
Trong Bình An khách sạn, phân nửa trong bốn năm chục cái bàn vuông ở lầu trên lầu dưới đều đầy khách, bọn họ đang nói về một cái gì đó, không biết nên nói là khung cảnh nhiệt náo hay là hỗn tạp nữa. Kì lạ là bọn họ ai cũng mang theo binh khí, hơn nữa không hề động đậy đến cơm rượu trà nước trên bàn, dường như đang chờ một điều gì đó.
Không lâu sao, lại thêm một đám người thân mang vũ khí đi vào khách sạn. Bọn họ nhận ra một vài người quen liền tiến đến chào hỏi rồi cuối cùng ngồi xuống sau một phen khách sáo.
Hoàng hôn, giờ Tuất…
“Lão bản! Cho ta một phòng!”
Biết lại có khách tới, mọi người đều nhìn về phía kẻ vừa nói, chỉ thấy một thanh niên mặc áo trắng, tóc cũng bạc trắng đang đứng ở cửa, theo sau còn có một vị tiểu cô nương và bốn đại hán, đặc biết nhất là ngoài vị cô nương kia thì năm người còn lại đều có vũ khí, nhìn qua một cái cũng biết đó là những người trong giang hồ.
Đó chính là bọn Nhạc Phàm, sau lộ trình hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng đã kiếm được chỗ nghỉ trước khi trời tối.
“Ngươi nhìn kìa! Bốn người kia mặc y phục của Long Uy tiêu cục, hẳn là tiêu sư của Long Uy tiêu cục!” Thấy người đến không phải là kẻ mình chờ đợi, đám khách nhân lại bắt đầu quay ra nói chuyện với nhau.
“Gã tóc bạc kia là ai nhỉ? Sao ta chưa hề nghe nói tới?”
“Hắc hắc! Khả năng là bản thân hắn lớn lên đã quái dị, cho nên từ trước đến giờ chưa ra khỏi cửa, chúng ta đương nhiên chưa hề nghe qua.”
“À à! Có lý!”
“Đúng rồi! Ngươi nói họ có đến không? Ai cũng chờ cà ngày trời rồi.”
“Đương nhiên sẽ đến! Tin tức này được truyền từ “Lâu Thượng Lâu” đó. Ngươi không thấy có nhiều người như thế chờ ở đây sao? Kiên nhẫn chút đi!”
Nhạc Phàm đương nhiên nghe được câu chuyện mọi người đang nói, tuy nhiên việc không liên quan thì hắn cũng chẳng hề đếm xỉa tới. Hắn đi đến trước quầy nói: “Lão bản, cho ta một phòng…”
“Không phải, là bốn phòng, còn có bọn ta nữa mà.” Tạ Tiểu Thanh từ phía sau chạy tới nói.
Nhạc Phàm gật đầu nói với chưởng quầy: “Ừ! Bốn phòng! Tiền bạc được chia ra để thanh toán. Còn nữa, ta có một hắc mã bên ngoài, nhờ ngươi chiếu cố giùm.”
Chưởng quầy cũng là người từng trải, tuy thấy có chút không tự nhiên nhưng vẫn cười nói: “Được mà! Được mà!” Tiếp đó lão gọi lớn: “Lục Tử! Mau dẫn khách nhân lên phòng!”
“”Đến đây!”, một tên tiểu nhị từ phòng bên bước ra, mặt mày hớn hở nói: “Khách quan, mời lên lầu!”
Nhạc Phàm vừa định bước lên lầu thì Tạ Tiếu Thanh nói: “Đại ca! Huynh không ăn cơm tối sao, Tiểu Thanh đói bụng lắm rồi.” Nói xong nàng mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm ngẩn ra, sờ sờ xuống bụng, thầm nói: “Mấy ngày nay đi đường vội vã, thực ra chưa hề ăn thứ gì, nếu không phải có người nhắc thì đúng là không có cảm giác đói. Vậy đi, dù sao cũng cần phải nghỉ ngơi, chi bằng ăn ngon một bữa rồi mới đi tiếp.”
“Ừ, cũng được. Vậy chúng ta ăn cơm trước.”
Tạ Tiếu Thanh nghe vậy sung sướng cười nói: “Lão bản! Chỗ này có món gì ngon nhất mang hết lên đây, cái này không phải thanh toán riêng… ta mời khách.”
Chưởng quầy cười nói: “Không thành vấn đề! Lục Tử, mau bào nhà bếp chuẩn bị.”
“Dạ vâng! Mời khách quan ngồi xuống, sẽ rất nhanh thôi!”
Nói xong, tên tiểu nhị dẫn bọn Nhạc Phàm đến một cái bàn trống bên cạnh cửa sổ, châm trà xong, hắn liền vội vã đi về phía gian bếp phía sau.
Sau khi ngồi xuống, một vị tiêu sư nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, ở đây rất đông người giang hồ tụ tập, bề ngoài rất phức tạp, chúng ta ăn cơm xong thì về phòng sớm đi.”
Tạ Tiểu Thanh dẩu môi, giọng ỉu xìu: “Mấy khi được xem nhiệt náo, sao lại phải đi. Chỉ cần chúng ta không gây sự với ai là được.”
Bốn vị tiêu sư không biết làm sao, thầm nghĩ: “Bà nội ơi, chỉ sợ ngươi gây chuyện thôi đó!”
Nhạc Phàm đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày gì rồi?”
Tạ Tiểu Thanh đáp: “Hôm nay là mùng tám tháng Tám.”
“Mùng tám tháng Tám… mùng tám tháng Tám…thêm vài ngày nữa là Trung thu rồi.” Nhạc Phàm lẩm bẩm, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đầy những phiền muộn.
Trong lúc mấy tên tiêu sư đang bối rối, lại có bốn người đi vào khách sạn, gồm có hai nam hai nữ. Bọn họ đều ăn mặc hoa lệ, ai nấy tướng mao bất phàm, nhìn qua cũng biết là đệ tử danh môn.”
Tạ Tiếu Thanh cất tiếng hiếu kỳ: “Bọn họ là ai nhỉ?”
Một tiêu sư nói: “Bọn họ mặc áo xanh viền tím, chắc là đệ tử đời thứ ba của Thanh Thành.”
“A!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bốn vị khách kia cũng đang đi về phía bọn họ.
Một vị công tử tuấn dật bất phàm bước lên phía trước nói: ”Mấy vị bằng hữu của Long uy tiêu cục này, bọn ta muốn ngồi bên cạnh của sổ, các người có thể sang chỗ khác không?”
Viên tiêu sư chưa kịp đáp thì Tạ Tiểu Thanh đã nhanh nhảu: “Vì sao phải nhường cho các ngươi? Bọn ta cũng thích ngồi ở đây.”
Gã kia tuy thầm tức giận, nhưng tỏ ra không thèm tranh chấp với một tiểu cô nương, hơn nữa vẫn cất giọng lễ mạo: “Tại hạ là Từ Sảng phái Thanh Thành, bằng hữu có thể nể mặt được không?”
“Hả?” Một tiêu sư giật mình nói: “Các hạ là một trong Thanh Thành Tứ Tú, Từ Sảng Từ thiếu hiệp?”
Sắc mặt vô cùng mãn ý, tuy nhiên Từ Sảng lại tỏ vẻ khiêm tốn: “Chính là kẻ mọn này, sau lưng tại hạ là Dư Mộng Cầm, Vũ Văn Cực, Tịch Yên Nhiên trong Thanh Thành Tứ Tú.”
Tiếng bàn tán nổi lên, Thanh Thành Tứ Tú là những anh hùng nữ kiệt trong lứa mới xuất đạo, trên giang hồ rất có danh tiếng, bọn họ đều đã là những nhất lưu cao thủ bậc Chu Thiên kỳ.
Tiêu sư nọ vội vàng cung tay nói: “Nghe danh đã lâu!” Tiếp đó gã nói với Tạ Tiểu Thanh: “Tiểu thư, người ta là danh môn chính phái, với chúng ta cũng có thể nói là đồng đạo, chi bằng nhường cho họ đi!”
Tạ Tiểu Thanh đương nhiên cũng đã nghe qua đại danh của Thanh Thành Tứ Tú, chỉ là bây giờ tự nhiên vô cớ phải nhường chỗ cho người ta thì trong lòng sao không tức giận? Nàng ta thấy Nhạc Phàm đang nhìn ra ngoài cửa sổ như không có chuyện gì, khẽ đảo mắt một cái rồi cười hi hi nói với tiêu sư kia: “Được thôi! Ngươi kêu hắn đứng dậy đi!”
Tiêu sư thấy Tạ Tiểu Thanh nói đến Nhạc Phàm, lập tức chùng xuống. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in sự việc xảy ra hôm nay, làm sao dám trêu vào Nhạc Phàm, nếu không phải Tạ lão gia sai bọn họ bảo hộ tiểu thư trở về thì e rằng bây giờ đã đi xa lắm rồi.
Cuối cùng viên tiêu sư chỉ đành ngượng nghịu nói với bọn Từ Sảng: “Từ thiếu hiệp, bọn ta không có ý kiến gì, ngươi thử hỏi vị tiểu huynh đệ này xem.” Nói xong đưa tay chỉ Nhạc Phàm.
Từ Sảng ngẩn người, lấy làm kỳ quái sao mọi người ngồi chung một bàn mà không phải là đi cùng với nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện