[Dịch] Thương Thiên
Chương 2 : Sơn tặc
Người đăng: Nhá mòn quần
.
Sơn tặc
Phong Hỏa thành, phía bắc là nơi giao giới giữa tộc người Thát Đát và bộ lạc Nữ Chân. Bởi vì tín ngưỡng của hai tộc người này bất đồng nên hai bên vẫn tích oán, khiến cho nơi này lửa chiến tranh không tắt. Nhưng nếu so với chiến tranh nơi biên hoang thì ở đây giống hai đứa bé đánh nhau mà thôi.
Phong Hỏa Thành mặc dù tương đối nghèo khổ, nhưng là đường giao thông trọng yếu bắc nam, đi Nam về Bắc tự nhiên hình thành một địa điểm giao dịch. Phía bắc trời cao đất rộng, thuận tiện chăn nuôi, thường có rất nhiều da thú. Khoáng vật bảo thạch đối với người phương Nam thường được xem là hàng hiếm. Còn những vật thường thấy ở phương Nam như vải vóc, tơ lụa, chậu sành chén sứ trong mắt người phương Bắc trân quý vô cùng. Cho nên thường xuyên có thương đội xông pha nguy hiểm của chiến tranh mang những hàng hóa hiếm có này về. Chỉ cần là kẻ tham lời ai cũng đều đỏ mắt trước khoản lợi to lớn đó.
Chính là vì như vậy, quanh đó cường đạo nhiều không kể xiết, đều muốn ngồi mát ăn bát vàng, hưởng miếng bánh ngon. Trong số đó đám sơn tặc ở dãy núi Kì Liên là hung tợn nhất.
Dãy núi Kì Liên là thương đạo chủ yếu để ngược xuôi nam bắc cho nên thương đội qua lại nơi đây rất nhiều, khiến cho sơn tặc tụ tập nơi này ngày càng nhiều, ngày càng mạnh lên. Đám đó chuyên đi cướp bóc của thương đội mà sống. Bất đắc dĩ, rất nhiều thương đội thà tốn thêm thời gian và nhân lực cũng chọn đường vòng mà đi, hơn nữa còn phải tìm thêm cao thủ giang hồ bảo vệ.
Kì Liên sơn trại tọa lạc sâu trong dãy núi Kì Liên, địa thế hiểm yếu, ước chừng có khoảng hai ba ngàn nhân khẩu. Triều đình từng nhiều lần phái binh tiễu trừ, nhưng vẫn chưa thành công...
Lúc này trong đại sảnh của sơn trại, ngồi trên phía cao cao chính là ba vị trại chủ của Kì Liên trại, hai bên là mười hai đầu lĩnh của mười hai ngọn núi trong dãy Kì Liên.
Trung ương, một gã sơn tặc quỳ một chân, cung kính nói "Bẩm báo ba vị trại chủ, căn cứ thám tử báo cáo, trưa mai sẽ có một đoàn bảo tiêu đi qua nơi này. Hơn nữa hàng chúng vận chuyển đều là quân khí..."
"Oa" chung quanh náo động một hồi.
"Cái gì?" Vị trại chủ ngồi bên trái kinh hô "Đúng là quân khí?" Người này khoảng ba mươi tuổi trở lại, gương mặt rổ xấu xí vô cùng, thân thể khô khốc nhăn nheo, hai tay đen thui, chính là nhị trại chủ của Kì Liên sơn trại, "Độc thủ" Tiếu Minh.
"Lão nhị, con mẹ nó đừng giống thằng khùng chuyện bé xé to như vậy"
Người nói chính là trại chủ Kì Liên sơn trai Vu Trọng. Hắn hai mươi tuổi xuất đạo, bước vào giang hồ đã hơn hai mưoi năm, xưng là "Khoái đao thủ", là một nhất lưu cao thủ đạt đến Chu thiên kì đại thừa. Thượng phẩm vũ học trong tay "Truy Phong đao" cũng là một tuyệt kỹ giang hồ.
Vu Trọng nói "Tiểu tam tử, ngươi nói tiếp đi"
Tiểu tam tử vội nói "Tiểu nhân sao dám dối gạt ba vị trại chủ, đích thực là quân khí, chỉ là... chỉ là..."
Vu Trọng nhướng mày nói "Chỉ là cái gì?"
"Phải rồi, chỉ là cái gì hả? Mẹ mày! Nói mau ra coi, đừng có ú ú ớ ớ khiến ta không vui, coi chừng lão tử đập một chưởng chết bây giờ" Nhị trại chủ Tiếu Minh gấp gáp nói.
Nghe nhị trại chủ nói, tiểu tam tử kia bị dọa cho sợ run rẩy. Mọi người đều biết nhị trại chủ tính tình nóng nảy, động cái lại đánh người. Đôi độc chưởng của hắn, tên nhãi nhép kia làm sao đỡ nổi, vì vậy lập tức nói ngay "Nhị trại chủ bớt giận, tiểu nhân nói ngay ... bảo tiêu lần này là tiêu cục Long Uy ở Thái Nguyên, tổng cộng có hơn ngàn người, đội ngũ đông đúc, hơn nữa người áp tiêu lần này là lão gia tử Tạ Chấn Hải của Long Uy tiêu cục"
"A" Vu Trọng nhíu mày nói "Long Uy tiêu cục ta có nghe qua, là một trong ba đại tiêu cục trên giang hồ, có giao tình với nhiều môn phái giang hồ, hơn nữa Tạ Chấn hải cũng là siêu cao thủ nhất lưu có tiếng trên giang hồ. Nếu gây thù chuốc oán sau này sợ có phiền toái..."
"Đại ca" Tiếu Minh ngắt lời Vu Trọng nói "Sợ cái gì! Chúng ta chính là cường đạo, không đi ăn cướp lấy mẹ gì mà ăn. Thật khó có được miếng thịt ngon cỡ đó, làm sao có thể buông tha. Hơn nữa đối phương vận chuyển chính là quân khí, lại là đồ tốt nữa. Có mấy thứ này thực lực của chúng ta lại tăng thêm một bậc, lúc đó đánh chém giết quan binh càng không dễ dàng hơn sao"
Vu Tọng xua tay nói "Lão nhị, ngươi im miệng đi, lão tam ngươi thấy thế nào?" Vừa nói vừa quay đầu nhìn sang bên kia.
Ngồi bên trái Vu Trọng chính là tam trại chủ Chu Tiến, gần ba mươi tuổi, bề ngoài có thể coi như đẹp trai, gương mặt có nét ác độc, đôi mắt thỉnh thoảng phóng ra tia đồi bại, người giang hồ gọi là "Gian hồ li", trí tuệ xuất chúng, vì thế chuyện trọng yếu trong sơn trại đều phải nghe ý kiến của hắn.
Chu Tiến liếc mắt qua lại, cười nói "Đại ca, lão nhị nói đúng đó, chúng ta là sơn tặc, không đi ăn cướp thì làm gì"
Thấy Vu Trọng sửng sốt, Chu Tiến nói tiếp "Tục ngữ nói rất hay, người phiêu bạt trong giang hồ, mấy ai không bị đao chém. Đôi khi khó tránh khỏi đắc tội với vài người, chỉ cần không chọc kẻ không nên chọc là được. Còn nữa, chúng ta chỉ vây mà không đánh, chỉ làm cho bọn chúng giao hàng ra, như vậy cũng không kết thành thâm cừu đại hận. Nếu sau này có đại nhân vật nào truy cứu, cùng lắm thì chúng ta bồi lễ không phải không được"
Vu Trọng nói "Nêu họ chúng phản kháng thì làm sao ?"
Chu Tiến đổi sắc nói, dữ tợn nói "Đến lúc đó mềm không được thì chúng ta sẽ chơi cứng, vây khốn bọn chúng ba ngày ba đêm, ta còn muốn nhìn xem bọn chúng chịu nổi hay không. Đương nhiên lúc đó chúng ta phải nắm chắc tình huống nặng nhẹ, đừng để đến lúc đó lại không thu thập được chúng. Ha ha"
"Đúng vậy, đại trại chủ, chúng ta làm thôi..."
"Đúng vậy..." Tất cả mọi người ở phía dưới cùng kêu lên.
Vu Trọng trầm ngâm một lát, đột nhiên vỗ bàn "Bạch" một tiếng, đứng dậy nói "Tốt, mẹ nó, cướp tiêu lần này chúng ta làm. Làm sơn tặc không đi cướp không lẽ đi trồng rau, biết bao huynh đệ còn phải có cơm ăn nữa. Các vị huynh đệ lui xuống chuẩn bị một chút. Ngày mai chúng ta cùng nhau xuất phát"
"Dạ! Đại trại chủ" Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ hưng phấn.
--------------------
Thời tiết tháng tám hanh khô nóng nực.
Trên quan đạo Kì Liên sơn một đoàn hơn ngàn người rầm rập bước đi. Người đi đầu hai tay cầm cờ, trên đó thêu hai chữ lớn "Long Uy" khí độ phi phàm.
Đột nhiên, Tạ Chấn Hải dừng ngựa, quát to: "Mọi người chú ý, phía sau có người"
"Bá!", "Bá!", "Bá!"……
Mọi người nghe vậy lập tức rút binh khí ra, dàn thành thế trận.
"Ông nội, ông nội ..." cùng tiếng vó ngựa ngày càng gần, Tạ Chấn Hải loáng thoáng nghe thấy thanh âm quen thuộc, vội kêu "Mọi người dừng tay, người mình tới!"
Mọi người sửng sốt, lập tức buông đao.
Trong chốc lát, đằng sao quả nhiên bụi đất bay lên, một người cưỡi ngựa lao nhanh tới.
"A, là đại tiểu tỷ..." Mọi người thấy người mới đến tức thì sững sờ.
"Cái gì! Thanh Nhi, nó sao lại tới" Lục Tầm kinh ngạc nói.
Tạ Chấn Hải cũng thấy kinh ngạc, lập tức chạy tới đón...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện