[Dịch] Thương Thiên
Chương 1 : Áp tiêu
Người đăng: cdt
.
Quyển 4: Lộ nan hành
Chương 1: Áp tiêu
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện
Minh triều Sùng Trinh năm thứ mười lăm.
Do tâm trạng phản kháng của bách tính khắp nơi ngày càng mạnh mẽ, chiến loạn cuối cùng cũng bộc phát, giang hồ càng trở nên hỗn loạn, Đại Minh triều cuối cùng cũng phải đối mặt với loạn thế.
Long Uy tiêu cục là tiêu cục danh tiếng nhất Thái Nguyên thành, cũng là một trong tam đại tiêu cục trong giang hồ. Mặc dù giang hồ và triều đình là hai hệ thống khác nhau, nhưng dám lấy tên Long Uy, có thể thấy tiêu cục này không như hạng bình thường.
Lúc này, trong đại sảnh của tiêu cục đầy người ngồi, nhưng mọi người đều im lặng, không khí có vẻ áp lực. Hơn ba mươi tiêu sư của Long Uy tiêu cục do chuyện trọng yếu này nên những ai không đi áp tiêu đều được gọi tới.
Trên thượng tọa của đại sảnh có ba người, bên trái là Nhị đương gia Lục Tầm của tiêu cục, năm nay năm mươi ba tuổi, vận trang phục thư sinh, tay cầm quạt lông trông thập phần văn khí. Bên phải là Đại đương gia Tạ Phong, ba mươi tuổi, vẻ mặt ngưng trọng. Người ở giữa là một lão nhân uy vũ, chính là phụ thân của Tạ Phong, Long Uy tiêu cục Long đầu lão đại Tạ Chấn Hải.
Tạ Chấn Hải năm nay sáu mươi hai tuổi, tóc bạc trắng, hai tay thô ráp mạnh mẽ, đã là siêu nhất lưu cao thủ Tụ Đính Kỳ. Mười bảy tuổi xuất đạo, dựa vào thượng phẩm nội công võ học Hạo Đình Quyết và Thần Môn Quyền, trên giang hồ rất ít địch thủ. Hai mươi tư tuổi lập nên Long Uy tiêu cục, đến nay đã qua lại giang hồ hơn bốn mươi năm.
Trong giang hồ võ công cảnh giới chia làm nhiều bậc: Dẫn Khí kì,Tụ Khí kì, Luyện Khí kì, Hóa Khí kì, Chu Thiên kì, Tụ Đính kì, Tiên Thiên kì. Mỗi giai đoạn lại chia nhỏ thành Nhập môn, Tiểu thừa, Đại thừa. Nhưng không phải cảnh giới càng cao thì võ công càng lợi hại, chỉ là nội công tu vi thâm sâu hơn mà thôi.
Lấy ví dụ, một người võ công cảnh giới đạt tới Tụ Đính kì Đại thừa, nhưng chỉ có chiêu thức võ công loại hạ phẩm, người này cũng chỉ có thể xem là nhị lưu. Nhưng nếu đạt đến Chu Thiên kì mà có thượng phẩm võ công cũng có thể đấu ngang ngửa. Đương nhiên nếu có chênh lệch quá lớn thì chiêu thức lợi hại cũng không thể bù nổi sự chênh lệc về nội công tu vi.
Trong đại sảnh, Tạ Chấn Hải chậm rãi nói với giọng rõ ràng vang dội: “Hôm nay triệu tập các vị huynh đệ nơi đây, chính là có một chuyện quan trọng cần thương lượng với mọi người. Ta tin là tất cả đều đã nghe nói, hai hôm trước, tiêu cục của chúng ta tiếp nhận một cuộc giao dịch, áp tải một xe hàng đến Phong Hỏa thành”.
Lời nói vừa dừng, chúng nhân phía dưới liền khẽ thảo luận.
Một lát sau, đợi mọi người yên lặng trở lại, Tạ Chấn Hải nói tiếp: “Áp tải chuyến hàng này, trên đường sẽ phải trải qua dãy Kỳ Liên Sơn ở phía bắc. Mọi người đều biết, dãy núi này sơn tặc hoành hành rất nhiều, hơn nữa mỗi tên công phu đều rất lợi hại, các thương đội qua lại cơ bản đều tìm đường khác mà đi”.
“Lão gia, không bằng chúng ta đổi đường khác mà đi”. Một vị tiêu sư đề nghị.
Tạ Chấn Hải lắc đầu nói: “Chúng ta chỉ có thời gian mười ngày, nếu không…” Nhớ tới lời cảnh cáo của hắc y nhân, trong lòng ông liền cảm thấy bất đắc dĩ.
Một vị tiêu sư khác bước ra nói: “Lão gia yên tâm, ta dù cho phân thây đoạn cốt cũng đưa hàng đến nơi”.
“Không sai, chúng ta nhất định cùng đưa hàng đến nơi”. Mọi người cùng nói.
Tạ Chấn Hải than: “Long Uy tiêu cục lập ra đã bốn mươi năm. Sở dĩ có được hôm nay là do công sức mọi người đồng tâm hiệp lực. Nhưng lần áp tải này quá sức nguy hiểm…
“Cha, không bằng để hài nhi tự mình áp tải món hàng này!” Tạ Phong ngồi bên cạnh ngắt lời.
“Hồ đồ!” Tạ Chấn Hải quát lớn, đại sảnh lập tức im lặng hoàn toàn.
“Ngươi thân là đương gia của tiêu cục, nơi đây còn cần ngươi để chủ trì đại cuộc, sao có thể mạo hiểm như thế”.
Tạ Phong không phục nói: “Chẳng lẽ để con ngồi đây như con rùa rụt cổ sao!?”
“Ngươi… Ôi!” Tạ Chấn Hải thở dài một tiếng, quay đầu nói với Lục Tầm: “Không biết ý của nhị đệ như thế nào?”
Lục Tầm phe phẩy quạt lông nói: “Sự việc này thật đúng là không tốt, một bên là sự uy hiếp của một thế lực rất lớn, một bên lại là nguy hiểm không thể đoán trước, chúng ta không thể phá hủy danh tiếng của mình, nếu không sau này sao có thể hành tẩu giang hồ. Hôm nay kế hoạch chỉ có thể là hai lão đầu chúng ta tự thân xuất mã, mới có thể hi vọng thành công!’
“Không được!” Tạ Phong vội nói: “Sao có thể để cha và nhị thúc mạo hiểm, hãy để con đi”.
Lục Tầm nói: “Cha ngươi nói không sai, ngươi cần ở lại để chủ trì tiêu cục, còn phải chiếu cố vợ con ngươi nữa, sao có thể đi được. Hơn nữa dựa vào võ công của ta và cha ngươi, cho dù gặp nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ được. Ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta trên giang hồ qua lại cũng vài chục năm, có sóng gió nào là chưa trải qua chứ, nói không chừng đám sơn tặc này sẽ nể mặt hai người chúng ta mà cho qua”.
“Nhưng…” Tạ Phong vừa muốn nói liền bị cắt ngang.
Tạ Chấn Hải hắng giọng, nói lớn: “Lần xuất tiêu này do ta và Nhị đương gia cùng áp tải, các ngươi thông báo xuống, các huynh đệ đang có gia thất đều ở lại, còn những người khác ngày mai giờ thìn tập hợp bên ngoài để xuất phát”.
“Dạ!...”
Đợi mọi người ly khai, Tạ Phong mới nói: “Cha, lần này chúng ta áp tải cái gì vậy, chẳng lẽ không nhận không được?”
Tạ Chấn Hải vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lần này áp tải chính là quân khí, đối phương thế lực rất lớn, chúng ta vô pháp cự tuyệt, cho nên lần này không được có nửa điểm thất bại, nếu không chúng ta sẽ bị đại họa lâm đầu. Nếu chúng ta gặp chuyện gì ngoài muốn, ngươi nhất định phải chiếu có bọn Thanh nhi cho thật tốt”.
Tạ Phong toàn thân rung động, nói: “Cha, người…”
Tạ Chấn Hải vẻ mặt hiền từ, mỉm cười nói: “Tiểu Phong, mấy năm nay nhìn ngươi từng bước trưởng thành, ta rất vui mừng. Nhưng muốn hành tẩu giang hồ ngươi còn chút yếu kém, tấm lòng ngươi thủy chung vẫn còn mềm yếu, như thế sao có thể khiến mọi người nể phục…”
Lúc này, Tạ Phong tựa như một hài tử đang ngồi nghe giáo huấn, đầu khẽ cúi xuống khiêm tốn lắng nghe.
Ngày hôm sau.
Bên ngoài Long Uy tiêu cục, Tạ Chấn Hải cùng mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng.
Đột nhiên, Tạ Chấn Hải hỏi: “Thanh nhi sao không thấy đến đây”.
Tạ phu nhân giận dữ nói: “Đứa nhỏ này thật là, tiễn gia gia lên đường mà cũng không đến, không biết nó đi đâu nữa?”
Tạ Chấn Hải nói: “Bỏ đi, bỏ đi, tiểu hài tử này còn ham chơi lắm”.
Thấy công công bảo vệ như thế, Tạ phu nhân cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ thở dài.
Bên cạnh, Lục Tầm nói với Tạ Phong: “Tiểu Phong không cần lo lắng, ta và cha ngươi nhất định không có việc gì đâu”.
“Xuất phát!” Sau khi đếm đủ quân số, Tạ Chấn Hải liền dẫn đội ngũ một ngàn người oai nghiêm đi về phía bắc…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện