[Dịch] Thương Thiên Bá Huyết
Chương 66 : Thương Thiên Phách Huyết CHƯƠNG 66 ĐIỆN THÍ( BA
Người đăng: Thần Nam
.
Trình Anh Đào không hổ là đệ nhất cao thủ tuổi trẻ trong Trình gia, thanh thiết kiếm trong tay hắn hô hô rung động, dưới nội lực kích động, không khác gì bách luyện kim cương kiếm.
Chỉ thấy kiếm quang trong tay hắn chợt lóe, một thanh kiếm lập tức hóa thành hai bóng kiếm, lại chợt lóe, biến thành bốn bóng kiếm. Cứ như thế lặp lại, cả không gian bày biện đầy bóng kiếm, phảng phất như một tòa phong luân đang xoay tròn hướng tới Hứa Hải Phong.
Nhìn thấy uy thế như thế, Hứa Hải Phong có chút kinh hãi, Trình Anh Đào quả nhiên có chỗ độc đáo, với chiêu thức ấy khẳng định mình tuyệt đối không thể làm nổi. Hắn thu liễm tâm thần, như trước đem chiêu thức phòng thủ tiếp tục thi triển.
Bản lãnh khác hắn không có, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi cũng không khả năng đem võ công bác đại tinh thâm tìm hiểu hoàn toàn.
Dưới sự đề nghị của Tương Khổng Minh, không thể làm gì khác hơn là dùng một lần xảo, chuyên luyện một chữ “ Thủ”. Có mấy đại nhất phẩm cao thủ làm bồi luyện cùng tham mưu võ học cho mình, hắn cũng lấy được thành tích xa xỉ, cách luyện “ Thủ” có thể nói đến hoàn hảo, ngay cả đối mặt vài vị nhất phẩm cao thủ tiến công như cuồng phong bạo vũ cũng có thể phòng ngự được một đoạn thời gian.
Bộ công phu khoái kiếm này của Trình Anh Đào, là một trong những bộ kiếm pháp nhất lưu của Trình gia mà ai cũng biết, lợi hại dị thường, nhưng gặp phải Hứa Hải Phong chỉ biết phòng thủ cũng là hết cách.
Kỳ thật hai người nếu luận nội lực, Trình Anh Đào thắng hơn một bậc, luận tu dưỡng võ công, lại càng như trời với đất, nếu Hứa Hải Phong lần đầu tiên gặp phải bộ kiếm pháp này, chắc chắn luống cuống tay chân, hoàn toàn sơ hở. Nhưng bên trong Hắc Kỳ quân đã có một vị nhất phẩm cao thủ của Trình gia là Trình Gia Huy.
Tương Khổng Minh trong lúc cho người phục kích Trình Anh Kiệt, liền đoán được Hắc Kỳ quân cùng Trình gia sẽ biến thành như nước với lửa, cho nên phân phó Trình Gia Huy đem mấy bộ võ công kiệt xuất của Trình gia nói ra, không dám nói nghiên cứu phá giải, ít nhất có thể dự phòng một chút cũng là không tệ, mà bộ kiếm pháp này cũng là được tính trong đó.
Hứa Hải Phong dưới sự khảo nghiệm nghiêm trọng của Trình Gia Huy đều chịu đựng nổi, làm sao bị Trình Anh Đào đánh bại.
Thanh kiếm trong tay Trình Anh Đào càng lúc càng nhanh, tới cuối cùng, đã thấy không rõ thân kiếm, chỉ còn một mảnh quang mạc đem Hứa Hải Phong vây quanh hoàn toàn, có vẻ hung hiểm vạn phần.
Nhưng Hứa Hải Phong vẫn giữ bộ dáng hòa hoãn, bất kể Trình Anh Đào gia tốc như thế nào, bảo kiếm của hắn vẫn luôn xuất hiện đúng lúc ở bộ vị yếu hại, đem tất cả chiêu sát thủ của Trình Anh Đào đều hóa giải.
Cũng giống như một cây trụ chống trời, mặc cho sóng dữ mãnh liệt thế nào, thủy chung đứng vững không ngã.
Trình Anh Đào mắt thấy khoái kiếm không làm gì được đối phương, hắn có nhiều sở học, kiếm pháp biến đổi, đột nhiên chậm lại, mỗi một kiếm đều làm cho người ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhưng các vị cao thủ trong đại sảnh đều biết, trong mỗi kiếm của hắn đều ẩn chứa phần lớn nội lực, nếu công lực của Hứa Hải Phong không đủ, chỉ cần một kiếm cũng đủ cho hắn gãy kiếm chết người. Lúc này tuy không đẹp mắt như vừa rồi, nhưng hung hiểm lại tăng thêm nhiều lần.
Chẳng qua bộ kiếm pháp này cũng được Hứa Hải Phong biết trước, nếu cứ tiếp tục tỷ thí đi tới, liền biến thành tiêu hao nội lực giữa hai người.
Tuy nội lực của Hứa Hải Phong kém hơn đối phương, nhưng Tĩnh Tâm Quyết là loại thần công có thể kéo dài sức lực lâu nhất, là tâm pháp hồi phục năng lực cực mạnh, huống chi trong người hắn còn tích súc đại lượng tinh nguyên không cách nào luyện hóa. Chỉ cần đối phương không phải là cấp số tông sư cao thủ, có thể một kích giết hắn, nếu so đấu nội lực, ngay cả nhất phẩm cao thủ như Lâm Trường Không, hắn cũng không chút nào sợ hãi.
Phương Lệnh Thiên huynh đệ cùng nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ khó hiểu trong mắt đối phương. Trải qua một trận đánh nơi giáo trường, trạng huống này có ai không biết, nhưng Trình Anh Đào hết lần này tới lần khác là muốn phản ngược đi tới, cùng Hứa Hải Phong chơi trò háo nội lực, chẳng lẽ thần kinh hắn đã rối loạn rồi sao.
Phương Lệnh Thiên ngẩng đầu nhìn lại đám người Trình Anh Hào, chỉ thấy bọn họ vẻ mặt mỉm cười, có vẻ đã tính trước, trong lòng vừa động, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức hiểu rõ đạo lý bên trong. Hắn biến sắc, một câu liền bật thốt lên: “ Điệp Lãng Công.”
Nguyên lai tại đời trẻ tuổi của Trình gia cũng có bậc nhân tài này, Trình Huyền Phong đại tông sư xem như có người kế nghiệp.
Lúc bắt đầu Hứa Hải Phong còn đánh bàn tính như ý, nếu Trình Anh Đào vẫn thi triển khoái kiếm, vậy hắn cũng phải khởi lên tinh thần toàn bộ, nếu chỉ cần một lần sơ sẩy, thì sẽ tiếc nuối vạn phần. Nhưng lúc này giao phong chậm chạp, hắn liền ứng phó tự nhiên, bởi vì hắn không tin tưởng Trình Anh Đào có thể kéo được thời gian lâu hơn cả mình.
Nhưng sau mười chiêu, Hứa Hải Phong từ từ phát giác không ổn. Kiếm pháp của Trình Anh Đào bình thản không nôn nóng, chỉ là xuất mỗi kiếm đều trầm trọng, mỗi một lần binh khí tương giao, Hứa Hải Phong đều cảm giác cánh tay tê dại, lại có cảm giác dần dần vô lực. Hắn kinh hãi thất sắc, nếu không phải có Tĩnh Tâm Quyết có thể khôi phục nội lực cùng thể năng rất nhanh, hắn đã sớm ném đi thanh kiếm trong tay.
Đây là công phu gì, như thế nào nội lực của Trình Anh Đào có thể gia tăng vô hạn chế, vậy trong thiên hạ còn ai là đối thủ của hắn? Liền trong lúc hắn không còn cách nào khác, trong lỗ tai đột nhiên bắt được ba chữ Phương Lệnh Thiên vừa nói ra: “ Điệp Lãng Công”, lập tức chợt hiểu ra.
Điệp Lãng Công là tuyệt học của Trình gia, cùng Tĩnh Tâm Quyết của Thái Ất chân nhân, Cự Linh Chưởng của Lê Ngạn Ba đều là một trong những kỳ công mật nghệ.
Loài người tu tập võ công, vì là đề thăng thể năng bản thân đến hạn độ lớn nhất, khi võ công tu dưỡng đạt tới cảnh giới nhất định, liền có đủ loại bản lãnh thần kỳ, người như thế được xưng là cao thủ cấp tông sư.
Một khi bước vào tông sư cảnh giới, vậy vô luận là nội lực hay là thân thể đều được đề thăng thật cao, đồng thời sẽ tự động có được năng lực vô cùng thần kỳ, tỷ như công hiệu đặc thù của Tĩnh Tâm Quyết rất nhanh khôi phục, lực nhẫn nại kéo dài, tỷ như Cự Linh Chưởng áp súc công lực trong một kích. Cho dù không học qua công phu này, nhưng mỗi vị tông sư đều tự nhiên đạt được năng lực đó.
Đây là do bọn họ hiểu rõ thân thể mình như lòng bàn tay, có thể đầy đủ hợp lí điều động mỗi tia lực lượng trong thể nội, cho nên bọn họ mới có thể nắm giữ được năng lực đặc hiệu của loại công pháp kỳ lạ này. Đồng dạng, nếu một loại võ công của cấp cao thủ tông sư do một vị vũ giả khác xuất thủ vẫn có thể xuất ra được năng lực như cao thủ tông sư, vậy môn công phu này có thể trở thành kỳ công mật nghệ.
Đương nhiên, công phu như vậy đối với người tu tập có điều kiện tiên thiên cực kỳ hà khắc, cho dù là có bí tịch trong tay, tám chín phần mười cũng chỉ nhìn mà bất lực. Chẳng qua, nếu có thể tìm được truyền nhân thích hợp hơn nữa tu luyện thành công, vậy uy lực to lớn, cũng không phải chuyện đùa, đủ để khiến người ta có thể khiêu chiến được cao thủ cao hơn mình một bậc.
Tĩnh Tâm Quyết như thế, Cự Linh Chưởng như thế, Điệp Lãn Công của Trình Anh Đào cũng như thế.
Điệp Lãng Công được lấy danh từ sóng nước Trường Giang mà có, ý tứ là chỉ một làn sóng đẩy một làn sóng, một làn sóng cao hơn một làn sóng. Dùng trong võ công sẽ biểu hiện lực đạo không suy, sau một chiêu lực đạo lại càng tăng lên, một chiêu tiếp một chiêu, đem nội lực từng chiêu tích lũy lên, cuối cùng đạt tới độ cao khó có thể với tới.
Thời khắc này Hứa Hải Phong càng cảm nhận được sự kinh khủng của loại võ công này, mỗi khi hắn tiếp một kiếm đều cảm giác được nội lực trên thân đối phương càng thêm hùng hậu vài phần, tới thời khắc này hắn đã sắp vô lực. Nhìn ra được Hứa Hải Phong như dây cung kéo hết đà, Trình Anh Đào hét lớn một tiếng, đột nhiên phát lực, lấy kiếm làm đao, ngay đầu chém xuống. Hứa Hải Phong tránh né không kịp, không thể làm gì khác hơn là dùng sức ngăn trở.
Mắt thấy một kích này của Trình Anh Đào giống như tòa thái sơn áp xuống, tựa hồ muốn đem Hứa Hải Phong chém chết dưới kiếm. Đường Nhu Nhi ở một bên đang xem cuộc chiến không biết vì sao, tim đập thật nhanh, bật thốt kêu lên: “ Đừng.”
“ Quang...” Một tiếng vang lên thanh thúy, thanh kiếm trong tay Hứa Hải Phong bị Trình Anh Đào ngạnh sanh chém đứt đoạn. Hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, mới miễn cưỡng đứng lại, khí huyết trong người quay cuồng, vô cùng khó chịu.
Trình Anh Đào bổ ra một kiếm này, đã biết mình chắc thắng, trên tay vẫn chưa xuất ra toàn lực. Nhưng trong tai đột nhiên nghe được tiếng kinh hô của người trong mộng Đường Nhu Nhi.
Sắc mặt của hắn biến đổi, ánh mắt chợt lóe, lập tức phát giác vẻ mặt ân cần của Đường Nhu Nhi đang nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Hải Phong, sự lo lắng cùng bi thương trong mắt lại càng lừa không được hắn.
Hắn chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông vào tim, ý nghĩ nóng lên, ngẩng đầu nhìn phía Hứa Hải Phong, sát khí trong đôi mắt lộ ra, bước chân không ngừng, đột nhiên càng nhanh hơn, thanh kiếm lại giơ lên hướng ngay ngực Hứa Hải Phong đâm tới.
“ Dừng tay.” Mấy đạo thanh âm trong sảnh đồng thời vang lên, nhưng Trình Anh Đào làm như không nghe thấy, ngược lại càng thêm mau lẹ ba phần.
Lúc này trong đại sảnh có hai vị nhất phẩm cao thủ trong số bốn đại phụng cung, về phần Hứa Hải Danh cùng Lâm Trường Không đã bị Hứa Hải Phong để lại trong doanh địa, không có mang đến. Bọn họ cách nhau quá xa, viện cứu không kịp. Về phần những người khác cũng chỉ ngang bằng với Hứa Hải Phong, căn bản không sức cứu giúp.
Bất luận là Phương gia huynh đệ, Cổ Đạo Nhiêm, Mẫn Trì Đường hay là Trình Anh Hào lúc này đều là sắc mặt đại biến, bọn họ đã nhìn thấy lúc này Hứa Hải Phong đã bị nội thương, căn bản không sức chống đỡ một chiêu kiếm công kích toàn lực của Trình Anh Đào, nếu một kiếm này đi xuống, Hứa Hải Phong tuyệt đối là dữ nhiều lành ít.
Chỉ cần nghĩ tới hậu quả của một kiếm này tạo thành, mấy người đều không rét mà run. Lòng trung tâm của Hắc Kỳ quân đối với Hứa Hải Phong là không thể nghi ngờ, nếu biết được hắn bị Trình gia đệ tử giết chết, nhất định sẽ khiến xảy ra binh biến, trời mới biết đám quân nhân kinh khủng kia sẽ mang đến sự phá hư lớn như thế nào. Hơn nữa, Tần Dũng được phong làm thiên hạ đệ nhất dũng sĩ còn đang đứng trong đại sảnh, nếu phát điên lên, lại có ai ngăn cản nổi.
Trình Anh Hào bước nhanh tới, đứng phía sau Cổ Đạo Nhiêm cùng Mẫn Trì Đường, nếu thấy tình thế không ổn, vô luận thế nào cũng phải che chở hai người bọn họ an toàn rời đi. Về phần Trình Anh Đào xông ra đại họa ngập trời này, vậy không thể làm gì khác hơn là để cho hắn tự cầu nhiều phúc.
Hứa Hải Phong vừa mới đứng lại, liền cảm giác được gió rít trước mặt, hai mắt nhếch lên, lập tức nhìn thấy Trình Anh Đào đầy mặt dữ tợn đang hướng chính mình đâm tới. Hắn lập tức phán đoán một kiếm của người này là sử dụng toàn lực, không hề lưu tình, đó là muốn đem mình giết chết ngay lập tức dưới kiếm.
Hắn còn tưởng rằng Trình Anh Đào đã biết mình giết chết kỳ đệ Trình Anh Kiệt, cho nên mới muốn hạ sát thủ, vì kỳ đệ báo thù. Ở ngay lúc sống chết trước mắt, tim của hắn đột nhiên một mảnh bình tĩnh, tinh thần đề thăng đến cảnh giới khó thể hình dung, ở trong mắt của hắn, một kiếm nhanh như thiểm điện của Trình Anh Đào đột nhiên trở nên vô cùng chậm chạp, hắn thậm chí có thể nhìn rõ ràng từng sợi lông mao trên mặt đối phương.
Hắn buông tay phải cầm kiếm, chân khí trong cơ thể lưu chuyển không ngừng, như con sông biển rộng hướng tay phải của hắn tràn tới, trên người của hắn đột nhiên tản mát ra một cỗ hung lệ khí tựa như ma thần. Chỉ thấy hắn đứng thẳng thân hình, tay phải vừa lộn, lúc này tay phải của hắn không ngờ lại tạo cho người ta một cảm giác đột nhiên lớn lên gấp đôi thật là quái dị.
Trình Anh Đào trong nháy mắt Hứa Hải Phong giơ lên tay phải, cảm thấy thân hình cũng không quá khôi ngô của đối phương đột nhiên trong nháy mắt cao lớn lên, mà tay phải giơ lên kia phảng phất như có một cỗ ma lực, đem không khí bốn phía toàn bộ thu nạp, bảo kiếm của hắn cũng không thể tự chủ đón nhận một chưởng quỷ dị mà hùng bá kinh khủng kia. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện