[Dịch] Thương Thiên Bá Huyết

Chương 14 :  Thương Thiên Phách Huyết CHƯƠNG 14 UY CHẤN GIÁO TRƯỜNG

Người đăng: Thần Nam

.
“ Tần Dũng, còn không mau tạ ơn đại soái.” Hứa Hải Phong vội vàng kêu lên, hắn biết rõ Tần Dũng cũng không hiểu được tài bắn cung, cho nên đối với Khai Thiên Cung căn bản không có gì hứng thú, nhưng thứ tốt như vậy nếu cấp cho Triết Biệt sử dụng thì sẽ như hổ thêm cánh. Chỉ là không biết lấy thực lực trước mắt của Triết Biệt có khả năng kéo được cây cung này hay không, chẳng quả Triết Biệt có thể hấp thu được công hiệu của huyết tửu nhiều lần, nghĩ đến một ngày nào đó cũng sẽ đạt tới tiêu chuẩn của Tần Dũng. “ Rõ, đa tạ đại soái.” Tần Dũng lấy cung, cũng không hành lễ, liền như vậy đi tới sau lưng Hứa Hải Phong. “ Hán tử hàm hậu khá lắm.” Ánh mắt Cổ Đạo Nhiêm di động theo thân ảnh Tần Dũng, đối với cử động vô lễ của hắn không tức giận chút nào: “ Tần Dũng, ngươi còn có yêu cầu gì sao? Cứ việc đưa ra, bổn soái sẽ hết sức thỏa mãn.” “ Thật sự?” Tần Dũng thoáng nhảy ra, kêu lên: “ Yêu cầu gì cũng có thể sao?” “ Ha ha, chỉ cần nằm trong năng lực phạm vi của bổn soái, cho dù ngươi muốn tự lĩnh một quân cũng có thể.” Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho một trận kinh ngạc, mà ngay cả khóe mắt Hứa Hải Phong cũng không tự chủ nhảy lên một chút. Tự lĩnh nhất quân chỉ có tướng quân mới có được vinh diệu này, tựa như thời khắc cho phép Hứa Hải Phong xây dựng lại đệ ngũ túng đội, đó chính là tự lĩnh nhất quân. Ai cũng không ngờ tới Cổ Đạo Nhiêm dĩ nhiên lại coi trong Tần Dũng như thế, ngay cả ý niệm đề bạt hắn làm tướng quân cũng có trong đầu. Nếu là đổi lại những người khác, đương nhiên là không chút do dự đa tạ hắn, đối với công ân đề bạt của hắn cũng ghi tạc vào tâm, vĩnh không dám quên. Nhưng sau khi Tần Dũng uống qua huyết tửu, ngoại trừ đối với Hứa Hải Phong trung tâm cảnh cảnh, đối với danh lợi tài vật cũng không xem vào mắt chút nào. “ Ta không muốn lĩnh quân gì cả, ta thầm nghĩ muốn hai kiện binh khí.” Tần Dũng lớn tiếng nói, thanh âm của hắn vang rền cực kỳ, xa xa truyền ra, mấy vạn người trên giáo trường nghe được hết sức rõ ràng. “ A...” Vẻ thất vọng trên mặt Cổ Đạo Nhiêm chợt lóe lên, lập tức cười nói: “ Được, ở giữa sân đủ mười tám món binh khí cái gì cần đều có, ngươi muốn chọn cái gì cứ việc lấy đi.” “ Đa tạ đại soái.” Lúc này đây Tần Dũng là thật tâm nói tạ ơn, trong lời nói tiết lộ vẻ vui sướng vô cùng. Ngoại trừ Hứa Hải Phong, ở trên đài đều là các vị tướng quân, lấy lịch duyệt của bọn họ đương nhiên nghe được lời tạ này là khác nhau, trong lòng bọn họ khốn hoặc, đến tột cùng là binh khí gì làm cho hắn cao hứng như thế, chẳng lẽ binh khí này so với Khai Thiên Cung còn muốn lợi hại trân quý sao? Chỉ thấy sau khi Tần Dũng nói lời cảm ơn, cũng không quản độ cao mười thước của chủ tịch thai, liền như vậy đi tới mép đài, sưu một tiếng nhảy xuống. Chúng tướng quân trong lòng cả kinh, thầm nghĩ người này thấy thế nào cũng không phải là một cao thủ khinh công, lại đột nhiên từ mười thước cao nhảy xuống, chẳng lẽ hắn muốn tự sát? Chỉ nghe dưới đài “ đông” một tiếng vang thật lớn, sau đó thân ảnh Tần Dũng xuất hiện dưới đài, đang phủi bụi trên mông hướng cửa chính giáo trường chạy tới. Bọn họ ở trên đài tự nhiên là nhìn không thấy, nhưng chúng quân sĩ dưới đài lại nhìn thấy rất rõ ràng, Tần Dũng từ mười thước trên đài cao nhảy xuống, cũng là dọa chúng nhân giật mình, nhưng nhìn thấy thân hình cao lớn tráng kiện của hắn rơi xuống, hai chân chấm đất, phát ra một tiếng vang thật lớn. Đang lúc chúng nhân còn đang lo lắng cho hắn, lại thấy hắn thản nhiên đi về phía trước, bộ dáng kia phảng phất như không phải đài cao mười thước, mà là một cái bậc thang thấp, lập tức lại phát ra từng trận ủng hộ ầm ĩ. Chứng kiến phương hướng hắn đi tới, Hứa Hải Phong cùng Đồng Nhất Phong hai người cơ hồ trong lòng vừa động, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hai người hai mắt nhìn nhau, đều nhìn ra đối phương đăm chiêu, chỉ bất quá trong một đôi mắt là xấu hổ cùng bất đắc dĩ, một đôi kia tràn ngập kinh hãi cùng nghi hoặc. Tần Dũng một đoạn đường chạy đi, xuyên qua đám người, trên đường không biết bị bao nhiêu người vỗ vai, kêu gọi, này đối với hắn đều là vật ngoại thân, không cần để ý tới. Thời khắc này trong mắt hắn chỉ có hai kiện đồ vật, chính là vì hai kiện này hắn mới có thể cố ý đưa ra yêu cầu vừa rồi. Tới cửa giáo trường, Tần Dũng cười hắc hắc, đi tới trước mặt đồng sư tử bên trái, vươn tay phải đặt lên cổ sư tử, hai tay của hắn thật lớn, toàn bộ mở rộng ra, dĩ nhiên giống như là một chiếc quạt lớn. Chứng kiến cử động của hắn, người có đầu óc linh hoạt đã đoán được binh khí vừa rồi hắn mới nói là cái gì, nhưng ngoại trừ Hứa Hải Phong ra, những người đoán ra thì chỉ có một ý niệm trong lòng, là người này nổi điên sao? Gia hỏa nặng như vậy cho dù có thể giơ cao lên, nhưng làm sao huy vũ, chớ nói là đi làm binh khí. Nhưng thấy tay phải Tần Dũng vừa nhấc, dễ dàng đã nâng đồng sư tử đi lên, hắn xoay người đi tới bên phải, như trước lại cầm lên một con đồng sư tử. Hắn cầm hai con đồng sư tử cười tươi rói huy vũ vài cái, sau đó dùng sức hướng bầu trời ném lên, đồng sư tử cao tới ngàn cân cao cao bay lên hơn bốn thước, sau đó nặng nề rơi xuống. Tần Dũng bước lên hai bước, không đợi đồng sư tử rơi xuống mặt đất, liền vươn hai tay, lại bình ổn tiếp được xuống tới. Theo sau hắn vẻ mặt hưng phấn đem hai đồng sư tử vỗ vào nhau vài cái, phát ra tiếng “ quang quang” đinh tai nhức óc, mười quân sĩ đứng gần ngay cửa không có tâm lý chuẩn bị, sợ đến té ngã trên mặt đất. Tần Dũng cười ha ha, đem hai đồng sư tử vác lên vai, bước nhanh như bay chạy về hướng chủ tịch thai. Lúc Tần Dũng đi ra, tất cả mọi người cười a a nhìn hắn, có người nhiệt tâm lại vỗ vai hắn tỏ vẻ thân thiết. Nhưng thời khắc này hắn khiêng hai đồng sư tử khổng lồ như vậy lỗ mãng đi thẳng vào đám người liền lập tức tạo ra những phản ứng liên tiếp. Chỉ cần là người không bị mù mắt, đều có thể nhìn ra hai đồng sư tử này phân lượng rất nặng, nếu bị quẹt vào một chút, điều này không phải đùa giỡn, vừa thấy Tần Dũng tới gần, đều theo bản năng lui ra sau. Rồi sau đó những người ở phía sau lại cố gắng chen gần để nhìn được phong thái của Tần Dũng, liền tiếp đụng vào nhau, lập tức huyên náo đến ngã nhào, cũng may nhờ vậy mà con đường đi tới chủ tịch thai càng thêm nhanh chóng mở ra. Tần Dũng cũng mặc kệ bên dưới đầy trạng huống gà bay chó sủa có liên quan đến mình hay không, hắn khiêng hai đồng sư tử đi tới dưới đài, liền bước lên thang lầu “ đăng đăng đăng” chạy đi lên. Thang lầu chủ tịch thai tài liệu làm từ tâm sam mộc, nơi này chính là vì chuyên môn cấp cho thượng cấp kiểm duyệt sử dụng, ai cũng không dám rút đi tài liệu, nhưng hai đồng sư tử cộng thêm thân mình của hắn hiển nhiên đã vượt qua sức nặng mà thang lầu có khả năng thừa nhận. Mỗi bước của Tần Dũng, trên tấm ván gỗ liền phát ra âm thanh răng rắc, đúng là bị gãy ra. Chờ hắn đi lên đài chủ tịch, một đoạn đường đi lên thang lầu đã lồi lõm bất bình, thê thảm không nỡ nhìn. Hắn đem đồng sư tử phóng lên đài, lập tức phát ra một tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người cảm giác được ngay cả cái bàn cũng chớp lên, chúng tướng cũng phải bật lui ra sau một bước. “ Đại soái, ta muốn hai kiện binh khí này.” Thời khắc, cả đại giáo trường mấy vạn người không chút tiếng động, yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe, ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Tần Dũng, trong lòng mọi người đồng thời phát ra tiếng tru lên sợ hãi, đây còn gọi là người sao? Gặp Cổ Đạo Nhiêm cũng không trả lời, Hứa Hải Phong cực kỳ kỳ quái, thầm nghĩ dưới loại tình huống này, hẳn là thật sảng khoái cho hắn mới phù hợp với phong thái của một người thượng cấp, làm như vậy ít nhất đối với việc phấn chấn sĩ khí có chỗ tốt lớn lao. Chẳng lẽ vị Cổ đại soái này hẹp hòi như vậy sao? Nhưng hắn không có nghĩ đến, chính mình từng biết thần lực của Tần Dũng, chính là thấy nhiều không còn lạ, hắn đã không còn cảm thấy có gì không đúng. Nhưng loại lực lượng này đối với người nhìn thấy lần đầu tiên mà nói, là một chuyện thập phần khó có thể tiếp nhận. Đặc biệt là đám tướng lĩnh tự cho mình là anh dũng sa trường, tự cho mình là thiên hạ đệ nhất quân nhân thì càng ảnh hưởng lớn hơn nữa. “ Hỗn trướng, hai vật này là thần vật quân doanh trấn môn, ngươi như thế nào có thể đem làm binh khí, còn không mau gởi trả lại cho ta.” Hứa Hải Phong thấy không ai đáp lời, không thể làm gì khác hơn là chính mình đứng ra làm kẻ ác. “ Rõ, tướng quân.” Tần Dũng tuy không nỡ buông hai kiện này, nhưng vẫn không chút do dự cầm lên hai đồng sư tử, liền muốn xoay người rời đi. “ Chậm đã.” Cổ Đạo Nhiêm đột nhiên đưa tay nói. Ai ngờ Tần Dũng không thèm quan tâm, không chút nào để ý tiếp tục đi tới. Hứa Hải Phong thấy tình thế không ổn, vội vàng kêu lớn: “ Xuẩn tài, mau trở lại, không nghe đại soái gọi ngươi sao?” Nói xong, quỳ xuống đối Cổ Đạo Nhiêm nói: “ Bẩm đại soái, thuộc hạ của ta chỉ có được vài phần khí lực, cũng chưa từng học qua được lễ nghi, công việc trước giờ chỉ biết cậy sức, làm người cũng vô cùng thô lỗ không chịu nổi, thỉnh đại soái tha thứ tội vô lễ của hắn.” Tần Dũng nghe thanh âm của Hứa Hải Phong, lập tức xoay người lại, đi tới chỗ cũ, chỉ là vẫn khiêng hai đồng sư tử, không có buông xuống. “ Không sao, người thành thật như thế, bổn soái chỉ có yêu quý, há có tội gì.” Cổ Đạo Nhiêm hướng Hứa Hải Phong khoát tay, để hắn đứng lên theo sau nói: “ Nếu Tần Dũng thích hai con sư tử này, vậy bổn soái liền làm chủ một lần, hai đồng sư tử này liền tống cho hắn làm binh khí.” Dưới sự cho phép của Hứa Hải Phong, Tần Dũng dập đầu nói cảm ơn. “ Tần Dũng, bổn soái hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có bằng lòng tự lĩnh nhất quân vì bổn soái hiệu lực hay không?” Cổ Đạo Nhiêm đột nhiên lại hỏi một lần nữa. “ Không cần, hiện tại ta đi theo Hứa tướng quân, qua rất khá.” Tần Dũng một ngụm từ chối, trong lời nói không có chút nào kính ý. Cổ Đạo Nhiêm cũng không đáp lời, hắn nhìn kỹ lên mặt Tần Dũng nửa giây, rồi sau đó quay đầu nhìn Hứa Hải Phong. Hứa Hải Phong cúi đầu đón nhận ánh mắt của hắn, lại ngoài ý muốn phát hiện trong đôi mắt này đã để lộ ra một tia sát khí. Chuyện này làm hắn cả kinh không nhỏ, mồ hôi lạnh của Hứa Hải Phong chỉ thoáng chút đã làm ướt đẫm lưng, hắn chỉ cảm thấy tay chân phát lạnh, trong đầu một mảnh hỗn loạn, không ngờ không biết nên làm thế nào cho phải. “ Chúng tướng sĩ, bổn soái vừa mới được quân bộ truyền lệnh, trước sẽ hồi kinh, bệ hạ có lệnh, chúng tướng sĩ đều có phần thưởng. Ngoài ra...” Cổ Đạo Nhiêm quét mắt nhìn chúng nhân dưới đài, phát ra một câu như phá tan trời đất: “ Hoàng đế bệ hạ đã xuất kinh, chuyến này ngài ngự giá thân chinh, đích thân tới tiền tuyến. Hy vọng các vị có thể toàn lực ứng phó, tận tâm giết địch, dưới sự chỉ đạo anh minh của bệ hạ, nhất cử đem Khải Tác nhân hoàn toàn đuổi về nước.” “ Nga...” Tinh thần chúng quân sĩ đại chấn, đồng thời cuồng hô một tiếng, theo Cổ Đạo Nhiêm nhắm hướng đông bái lạy, hô to: “ Bệ hạ vạn tuế...vạn tuế...vạn vạn tuế...” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang