[Dịch] Thương Lam Đỉnh- Sưu tầm
Chương 39 : Thoa dược.
.
Hai hàng chân mày xinh đẹp của Phong Luyến Vãn nhíu nhíu, thực nữ vương hai tay khoanh trước ngực cười lạnh nói: “Sắp chết đến nơi còn không thành thật như vậy. Nói cho ngươi biết, cô nãi nãi ta cứu ngươi không phải bởi vì đồng tình hay thương hại, thiếu nợ ta thì phải thay ta làm việc.” Trong kế hoạch đại hành động xử lý tốt Lục Nhâm Giáp của nàng còn thiếu một nhân vật trọng yếu, tên đáng đánh đòn chết tử tế không chết lại tự đưa lên cửa này, Phong Luyến Vãn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua hắn!
“Ha ha, ta biết nha đầu ngươi cứu ta căn bản là không có hảo tâm. Yên tâm đi, ta là người có ơn sẽ trả, nhất định giúp ngươi .” Túc Không Ly lộ ra nụ cười “quả nhiên không ngoài sở liệu của ta”, trong mắt chợt lóe một chút tình cảm phức tạp lại rất khó phát hiện rồi biến mất. Mạng nhỏ bị người khác nắm trong tay còn có thể cười đến vô tâm vô phế không chút nào sợ hãi, tính cách sảng khoái này thật sự khiến Phong Luyến phải nhìn với với cặp mắt khác xưa. Cười đi cười đi, trong chốc lát cô nãi nãi ta cho ngươi khóc.
Phong Luyến Vãn không chút khách khí vươn ma trảo nhắm ngay cổ áo hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn “Xoạt!” một tiếng vạch y phục của hắn ra, để lộ khuôn ngực dày đặc miệng vết thương ghê người. Lúc rút mũi tên bởi vì bị ngăn trở nên không thể cởi y phục của hắn, hiện tại trở ngại đều không còn, muốn cởi như thế nào liền cởi như thế ấy.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì!” Sắc mặt trắng bệch của Túc Không Ly bởi vì hành động lớn mật này của nàng mà trở nên có chút ửng đỏ, muốn động thủ ngăn cản lại không cẩn thận đụng tới miệng vết thương, đau đến khiến hắn nhe răng nhếch miệng.
Phong Luyến Vãn trừng hắn một cái, tùy tay vứt bỏ y phục đã rách tung tóe, tay phải xoa lên phần lớn miệng vết thương trên ngực hắn, cũng mặc kệ hắn có hay không toàn thân run rẩy hoảng sợ, quệt một chút máu độc đưa lên trước mũi ngửi ngửi, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu tử ngươi vận khí không tồi, loại độc này ta có giải dược, đem thoa lên miệng vết thương thì sẽ không có chuyện gì.” Từ trong túi đeo lưng lấy ra một lọ thuốc nhỏ hình dáng kỳ quặc, dược liệu phối ra loại thuốc này nàng phải dùng thời gian rất lâu mới thu thập đủ, lấy ra chữa thương cho hắn thực sự làm nàng có chút đau lòng, căn cứ theo nguyên tắc không được lãng phí một giọt, Phong Luyến Vãn tự mình ra trận giúp hắn thoa dược, đối hắn cười nói: “Chính mình cởi sạch hay muốn để ta giúp ngươi cởi?”
Nhìn chằm chằm lọ thuốc xấu xí chứa đầy chất lỏng không rõ là gì trong tay nàng, phía trên còn nổi lơ lửng sinh vật nào đó cùng phiến lá, Túc Không Ly cả kinh mặt như màu đất, thứ đồ này muốn thoa lên người hắn, hơn nữa còn thoa hết toàn thân? Ôi trời đất hắn không muốn a không muốn a không muốn a không muốn! Kinh khiếp còn chưa qua hắn đột nhiên lại nhìn thấy nụ cười khủng bố như ác ma của Phong Luyến Vãn, nghe được lời nói không có hảo ý của nàng, hắn thiệt tình mau hỏng mất , cười mỉa nói: “Sư tẩu a, ngươi đã cứu ta ta cũng vô cùng cảm kích, không cần giải độc cho ta …”
“Khó mà làm được, ngươi phải nhanh lên một chút mới tốt nga, ta còn muốn để ngươi hỗ trợ hoàn thành một đại sự kinh thiên động địa.”
“Sư tẩu a ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi ta thật sự sai lầm rồi! Ngươi tha thứ ta đi! Sau này ta nhất định khiêm tốn làm người làm nhiều việc thiện nhặt được tiền đều cho người qua đường mua ăn a!”
Phong Luyến Vãn trên trán nháy mắt toát ra N đường hắc tuyến, sờ sờ đầu của hắn thấm thía nói: “Nhặt được tiền nhớ rõ phải giao cho cảnh sát thúc thúc.” Uy, trọng điểm sai lầm rồi! Chịu đựng xúc động muốn đem hắn lột sạch, nàng gượng cười: “Hỏi lại ngươi lần nữa, chính mình cởi sạch hay muốn để cô nãi nãi ta giúp ngươi cởi?” Nói xong lời cuối cùng trong thanh âm mơ hồ mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Túc Không Ly nước mắt cũng sắp chảy thành sông, lúc này lại đổi sắc mặt, giống như tiểu cô nương nhà lành, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn hé ra thần sắc vô cùng ủy khuất, xấu hổ và giận dữ muốn chết, hai tay không để ý đau đớn nhanh chóng che trước ngực, một bộ dáng anh dũng hy sinh thề sống chết bất khuất quang vinh, bi phẫn nói: “Ô ô sư tẩu ngươi giết ta đi, ta không muốn cùng Hàn sư huynh ở chung một hậu cung, ta sẽ không theo ngươi…” Nhưng ý cười trong giọng nói căn bản không giấu được!
Ni mã!
Loại sinh vật da mặt rất dày như Phong Luyến Vãn khi nghe được những lời nói có lực sát thương tựa như hỏa tinh đụng địa cầu của Túc Không Ly cũng nhịn không được nhanh muốn giết người, nếu không phải đại sự xử lý Lục Nhâm Giáp cần sự hỗ trợ của hắn, nàng thiệt tình muốn cho hắn hưởng thụ một trăm lần cực hình của Châu Âu thời trung cổ. Lửa giận tăng tăng tăng tăng thiêu đốt, nàng không tin nàng đường đường là đệ nhất Đại Thần lại không trị được tiểu quỷ này:
“Ngươi bây giờ chỉ có thể để cho người khác làm thịt, cho dù ta hiện tại muốn × ngươi, ngươi dám nói nửa chữ không sao!” Đối đãi loại sinh vật da mặt dày đao thương bất nhập thủy hỏa nan xâm này, phương pháp tốt nhất là da mặt còn dày hơn so với hắn.
Quả nhiên, Túc Không Ly kinh hoảng.
Khụ, hi vọng mọi người đều hiểu dấu x trên đó có nghĩa gì, ừm, nói dễ hiểu nhất chính là cường bạo, nói văn vẻ hơn chính là bá vương ngạnh thượng cung. Tiểu Vãn nhà ta thật là….quá bưu hãn =_=.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện