[Dịch] Thương Lam Đỉnh- Sưu tầm
Chương 28 : Nhiệm vụ.
.
Mưa rầm rầm rơi xuống, đánh vào trên lá cây to xanh biếc phát ra tiếng vang thanh thúy, mơ hồ nghe được tiếng sấm ầm vang. Bách Sát Cốc không phân rõ ngày đêm âm trầm dị thường, đủ các loại yêu thú muôn hình vạn trạng bị kinh hách chạy tán loạn chung quanh, so với quỷ ốc (*) còn giống quỷ ốc hơn.
(*) Hiểu nôm na là nơi tụ tập của yêu ma quỷ quái.
Trên thực tế,những yêu thú này đã gặp phải kinh hách không nhỏ. Gần lối vào Bách Sát Cốc, một nhân tộc tu sĩ bề ngoài nhìn có vẻ cả người lẫn vật đều vô hại nhưng thực chất lại hung tàn vô nhân tính đang điên cuồng giết hại yêu thú cấp thấp ở chung quanh, sau đó càng cực kỳ bi thảm rạch đôi thi thể yêu thú lấy đi nội đan của chúng. Thủ đoạn lưu loát thuần thục mà tàn nhẫn bạo ngược khiến một số yêu thú thị huyết cũng phải kinh hồn táng đảm. Không thèm để ý ở trong mưa to bị xối ướt sũng, trong tay nàng nắm chặt một thanh chiến thương đỏ sậm ngoại hình tinh xảo, bước nhanh đi trên con đường nhỏ hẹp, đem nội đan vừa mới lấy được cất vào trong túi. Đối với người hàng năm đánh quái như nàng, giết yêu thú lấy nội đan là chuyện bình thường như cơm bữa.
Ngón tay bị nhiễm huyết hồng ở trong không khí nhẹ nhàng vẽ vài đường, màn hình lập thể màu cam liền hiện ra, nhìn trong đó đã hoàn thành nhiệm vụ hái thuốc, chỉ còn kém chút nữa có thể hoàn thành nhiệm vụ thu thập nội đan, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của nữ tử lộ ra nụ cười sáng lạn không phù hợp với thủ đoạn tàn nhẫn của nàng.
Vị nhân tộc tu sĩ này chính là người vừa phát hiện nhiệm vụ thăng cấp cũng sắp hoàn thành – Phong Luyến Vãn.
Hôm qua, nàng không biết vì sao đầu óc nóng lên liền bái Mộc trưởng lão làm sư phụ, sau khi phục hồi tinh thần nội tâm liền rơi lệ nửa ngày, rốt cục hạ quyết tâm muốn học một hồi kha nam, đem kỹ năng luyện đan học lại từ đầu. Mộc trưởng lão lại nói trước tiên phải chữa trị hảo di chứng khi nàng mạnh mẽ đột phá Trúc Cơ. Nguyên lai khi hắn kiểm nghiệm linh căn của nàng cũng đã phát hiện nàng có tu vi Trúc Cơ, đồng thời phát hiện linh khí trở ngại trong kinh mạch khiến nàng bị nội thương, liền bảo nàng đi thu thập dược luyện chế thuốc. Không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ thế nhưng lại là nhiệm vụ mấu chốt để nàng thăng lên cấp 20. Chuyện này thật sự khiến Phong Luyến Vãn dở khóc dở cười, ở chỗ Tần sư huynh nửa tháng cũng tìm không thấy nhiệm vụ thăng cấp, không ngờ lại là nhiệm vụ do sư phụ giao cho nàng.
Bàn tay gắt gao cầm, nhìn vũ khí ngày xưa bị mình dùng một thân phận khác nắm trong tay, Phong Luyến Vãn kìm lòng không đậu thu lại nụ cười, phóng xuất lãnh lệ cùng tự tin của Nhan Mạc Qua, sắc mặt lãnh khốc, quanh thân phát ra bá khí trời sinh. Chiến thương giống hệt Khấp Huyết Long Ngâm Thương trong tay nàng chính là do Cà Rốt sử dụng kỹ năng thiên biến vạn hóa biến thành. Đối phó với yêu thú da dày thịt béo, dựa vào tu vị Trúc Cơ nho nhỏ của nàng mà tay không đánh giặc, kia thuần túy chính là cảm thán đời quá dài—— chán sống, nhưng nàng cũng không có vũ khí gì vừa tay, vì vậy ra lệnh cho Cà Rốt biến thành vũ khí. Trong đó vũ khí sử dụng thuận tay nhất chính là trường thương giống như của Nhan Mạc Qua, Khấp Huyết Long Ngâm Thương – thượng đẳng pháp khí cấp cao nhất.
Yêu thú chung quanh lối vào Bách Sát Cốc bị lực phá hoại cường đại của nàng dọa sợ tới mức chạy trốn tán loạn, nàng bất đắc dĩ nhấc chân đi về phía trước, xa xa nhìn thấy thân ảnh của nàng dần tiếp cận, yêu thú trong phạm vi một trăm thước thế nhưng chạy bán sống bán chết ngay cả bóng cũng không lưu lại. Phong Luyến Vãn cảm thấy xấu hổ đồng thời lại một trận đau thương thở dài, nếu nàng là Nhan Mạc Qua, những yêu thú nho nhỏ này làm sao có cơ hội chạy trốn? Một chiêu Cuồng Long Quán Nhật đánh tới, mặc kệ ngươi là yêu thú, tiên thú hay thần thú, tất cả đều bị giết sạch sẽ.
Đột nhiên lỗ tai khéo léo nhỏ nhắn của nàng giật giật, cước bộ cũng dừng lại không bước tiếp, lẩm bẩm: “Không nghĩ tới trong loại thời tiết quỷ quái này, Bách Sát Cốc thế nhưng còn có người khác đến.” Tĩnh tâm dùng ý niệm đi cảm thụ tu vi người tới, là ba tên Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ. Nàng cũng không cảm thấy rất ngoài ý muốn, dù sao người không có chút năng lực sẽ không dám tới Bách Sát Cốc đầy rẫy yêu thú này. Người có thực lực thấp kết đội cùng đến cũng là hợp tình hợp lý.
Vốn định bỏ qua các nàng tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm yêu thú, nhưng cố tình ba tên tu sĩ kia không chịu bỏ qua nàng. Vừa muốn nhấc chân chạy lấy người, một thanh âm nữ tính bén nhọn liền truyền đến: “Ai ở bên kia?” Thanh âm cấp tốc từ xa đến gần, ba người vừa rồi còn cách hơn trăm mét đang đứng nói chuyện thế nhưng chỉ một giây sau đã xuất hiện trước mặt nàng. Phong Luyến Vãn bị loại tốc dộ kinh người ngày khiến cho cảm thấy ngoài ý muốn, nhất thời cũng tràn đầy kinh ngạc, bảo Cà Rốt biến trở về nguyên bản thành tiểu u linh màu lam, quay đầu lại muốn nhìn xem ba tên Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ này đến tột cùng là người phương nào.
Trong ba tu sĩ kia có hai nữ tử trẻ tuổi vận huyền sắc y phục, xem phục sức của các nàng, Phong Luyến Vãn hồng mâu toát ra nguy hiểm khẽ híp lại, dĩ nhiên là nữ đệ tử Táng Hồn Đảo, trách không được lại linh mẫn như vậy. Mà vị Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ còn lại khiến Phong Luyến Vãn sửng sốt. Hồng y giống như hoa hồng nở rộ kiều diễm, tóc đen mềm mại như mực chảy thành thác nước, dung nhan tuyệt mỹ tương xứng với biểu tình nghiêm túc cao cao tại thượng, đúng là đệ tử của Phong chủ Thú Linh Phong – Nộ Diễm Tình!
Phong Luyến Vãn trong lòng hơi trầm xuống, nếu người tới đều là đệ tử Táng Hồn Đảo, nàng có ồn ào huyên náo thế nào cũng không lo, dù bị phát hiện bất quá chỉ cần trực tiếp giết người hủy thi diệt tích. Cố tình trong đó lại có một vị người quen. Trong lòng đủ loại buồn bực, nhưng trên mặt lại không xuất ra biểu tình gì, trác trác nhãn tình với nàng ta kêu một tiếng “Nộ sư tỷ!”coi như chào hỏi. Mân mím môi, trong lòng nghi hoặc, nghĩ đến ngày ấy kim y thiếu niên cùng Lục Nhâm Giáp gây mâu thuẫn cũng biết quan hệ giữa Huyền Tịch Tông và Táng Hồn Đảo cũng không thân thiết gì. Nộ Diễm Tình vì sao lại cùng với đệ tử Táng Hồn Đảo ở chung một chỗ?
“Phong Luyến Vãn?” Trong con ngươi hỏa diễm xinh đẹp của Nộ Diễm Tình lóe lên một tia phức tạp. Một phàm nhân như nàng đến Bách Sát Cốc làm cái gì?
Nghe thấy cái tên vì được nhắc đến nhiều nên quen thuộc, một đệ tử Táng Hồn Đảo nhịn không được thất thanh nói: “Nàng chính là yêu nữ đã mị hoặc Hàn sư huynh Phong Luyến Vãn?” Nâng cằm nhìn Phong Luyến Vãn từ đầu đến chân tỉ mỉ đánh giá một lần, một đệ tử khác cũng nói: “Bộ dạng còn không xinh đẹp bằng ta, thấy sư tỷ cũng không hành lễ, không hiểu lễ nghi như thế, sư huynh rốt cuộc coi trọng nàng ta chỗ nào?”
Phong Luyến Vãn khóe miệng vừa kéo, liếc mắt xem thường. Nguyên lai là người theo đuổi quan tài mặt a, trách không được có thể cùng Nộ Diễm Tình sóng vai mà đi. Vận hoa đào của hắn xem ra còn rất thịnh vượng, đem nữ đệ tử Huyền Tịch Tông mê mệt đến chẳng phân biệt được thật giả thì không nói làm gì, thế nhưng lại còn đi gây tai họa cho nữ đệ tử ở tông môn khác.
Nộ Diễm Tình trách cứ liếc liếc về hai người, thanh âm có chút lạnh lùng nói: “Giang Bình sư muội, Du Bình sư muội, không thể vô lễ.” Giang Bình cùng Du Bình e ngại vị đại sư tỷ này, chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn Phong Luyến Vãn một cái, lập tức gắt gao ngậm miệng lại không phát ra một chút thanh âm. Ngay sau đó Nộ Diễm Tình lại đối Phong Luyến Vãn nói: “Bách Sát Cốc cực kỳ nguy hiểm, ngươi chỉ là phàm nhân, tùy tiện gặp một yêu thú đều có thể chết không nơi chôn thân, vô luận ngươi tới nơi này có mục đích gì, ta khuyên ngươi sớm quên đi, nhanh chóng trở về.”
Hảo tâm nhắc nhở bất khả tư nghị này khiến Phong Luyến Vãn ngẩn người, đối với vị Nộ sư tỷ này đánh giá tốt hơn một chút, nhưng loại hảo cảm này còn không có duy trì được hai giây, Nộ Diễm Tình thốt thêm một câu khiến Phong Luyến Vãn sinh ra xúc động muốn ăn thịt người: “Mạng của ngươi hảo hảo giữ lại cho ta. Nếu không phải Hàn sư huynh tình nguyện liều mình cũng muốn bảo vệ ngươi bình an, ngươi sớm đã trở thành vong hồn dưới roi của ta một nghìn một vạn lần!” Nói xong nàng xoay người không quay đầu lại hướng trong sơn cốc đi đến, để lại cho Phong Luyến Vãn đã hóa đá một bóng lưng tiêu sái. Giang Bình cùng Du Bình liếc nhau, đều thấy được chút gì đó trong mắt đối phương, vội vàng đi theo sau Nộ Diễm Tình.
“Đây là loại người gì a…” Ba vạch hắc tuyến xoát xoát từ trên trán Phong Luyến Vãn chảy xuống, quả đấm nắm chặt đã sớm bựt ra gân xanh: “Cái gì mà đem mạng của ngươi hảo hảo giữ lại, bổn cô nương sống hay chết liên quan gì đến các ngươi a? !”
Tràn ngập lửa giận đang hừng hực thiêu đốt, những yêu thú cấp thấp chân ngắn đáng thương trở thành nơi trút giận của mỗ nữ, bị giày xéo một trăm lần a một trăm lần.
Bầu trời dần dần sẩm tối, ánh sáng vốn mờ nhạt lại ảm đạm không ít, thời gian trôi quá nhanh, đảo mắt đã đến chạng vạng.
Phong Luyến Vãn vất vả công tác một ngày, rốt cuộc thu thập đủ số lượng nội đan, đứng ở giữa vô số thi thể yêu thú, không chút để ý chung quanh huyết tinh khủng bố như thế nào, nằm ở trên nhuyễn đệm êm ái do Cà Rốt biến thành nghỉ ngơi một lát, dự tính vài phút sau đi Dược Các báo cáo kết quả.
Đột nhiên một đạo linh khí mang theo ý đồ không tốt như sóng biển mãnh liệt trào dâng đánh tới, Phong Luyến Vãn cả kinh thất sắc, lập tức từ trên nhuyễn đệm nhảy lên, niệm khởi tâm pháp tụ tập linh khí chống đỡ công kích như bài sơn đảo hải này. Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, hai cỗ linh khí kịch liệt giao nhau, cát bay đá chạy nhất thời xoay tròn đầy trời, sau đó triệt tiêu lẫn nhau khôi phục yên tĩnh.
“Ngươi là Trúc Cơ tầng hai tu sĩ?” Hai đạo tiếng kinh hô trăm miệng một lời vang lên, Phong Luyến Vãn nắm chặt bản giả mạo ngụy trang Khấp Huyết Long Ngâm Thương, đôi mi cau lại. Lại là Giang Bình cùng Du Bình của Táng Hồn Đảo.
Về quảng cáo
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện