[Dịch] Thương Lam Đỉnh- Sưu tầm
Chương 17 : Quan tài mặt hỗn đản!!!
.
Loại thái độ nhìn chằm chằm người khác không nói lời nào cũng xấp xỉ giống như không thèm nhìn ai khiến Phong Luyến Vãn trên đầu tuôn ra N dấu chấm than, gần như sắp bùng nổ. Phong Luyến Vãn thề, chờ nàng sau khi thoát khỏi đây sẽ lập tức trở về phòng nhỏ của mình bế quan tu luyện một ngày một đêm, nói thế nào cũng phải trong thời gian ngắn nhất đột phá Trúc Cơ tầng ba, sau đó đem hắn đánh cho hoa rơi nước chảy, phải quỳ xuống xin tha!
“Nếu không thả ta ra ngoài ngươi tin hay không ta nhất định không khách khí đối với ngươi!” Các loại giương nanh múa vuốt uy hiếp.
Đối hắn không khách khí? Chẳng lẽ nàng trước kia từng đối hắn thực khách khí sao? Nói chuyện với hắn có lần nào không tức giận, còn chưa vượt quá ba câu thì đã bắt đầu “Phốc phốc” le lưỡi làm mặt quỷ. Hắn thực khiến người ta chán ghét như vậy sao? Lực chú ý của Hàn Ảnh Trọng rốt cuộc bị kéo trở về, thập phần bình tĩnh lại nhất châm kiến huyết nói: “Vậy cũng chờ ngươi thoát được mới nói.”
Phong Luyến Vãn đầu đầy hắc tuyến, khó được bị hắn làm cho nghẹn gần chết. Cấm chế đặt trên động khẩu bằng tu vi hiện tại của nàng quả thật không phá được, cầu hắn thì rất mất mặt, đánh chết cũng không làm. Kết quả nàng quyết định đổi một phương thức khác, dùng hết khả năng kiềm chế lửa giận trong lòng, tâm bình khí hòa xả ra một nụ cười thân thiện, nói: “Ta tới nơi này thật sự chỉ vì muốn hái thảo dược, vấn đề của ngươi ta cũng trả lời rồi, có thể thả ta ra đi!” Nửa câu sau vừa thốt khỏi miệng, nàng chợt thấy mất tự nhiên nhíu nhíu chân mày thanh mảnh, những lời này như thế nào nghe quen tai như vậy?
“Thảo dược đâu?”
“Ách, cái gì?” Nàng ngạc nhiên nháy mắt một cái, đột nhiên có loại dự cảm bất hảo.
Hàn Ảnh Trọng liếc mắt nhìn nàng, trong giọng nói mang theo chút khổ sở khó có thể phát hiện: “Ngươi nói là tới Kiếm Linh Phong hái thảo dược, như vậy, thảo dược đâu?”
Phong Luyến Vãn: “…”
Thảo dược. . . Tất nhiên là bị nàng luyện thành đan dược! Về phần đan dược kia… Tất nhiên là bị nàng ăn, sau đó bị tiêu hóa sạch sẽ, hiện tại cho dù có mổ bụng nàng cũng không tìm được.
Miệng nàng kéo xuống, buồn bực yên lặng hộc máu, vô lực đỡ trán.
Quan tài mặt chết tiệt! Ngươi không thể hỏi sớm hơn một ngày được sao. Khi đó bất kể muốn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Lôi Băng hệ linh dược, cần cái gì có cái đó, về phần hiện tại,… Nàng mở túi trữ vật, nhìn trong túi trống không ngay cả nửa cọng cỏ cũng không thấy, khóc không ra nước mắt. Ngẩng đầu lên nhìn Hàn Ảnh Trọng ra vẻ sớm đã dự đoán được kết quả này cho nên căn bản không thèm để ý, nàng siết mạnh quai hàm, cơn tức lại nổi lên.
Cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý !
Chán ghét chán ghét chán ghét, nhìn bộ dáng khiến người khác tức chết không đền mạng của hắn chỉ tổ chuốc thêm bực mình, mới không cần ngửa đầu nhìn hắn, cổ còn rất đau đây. Hừ lạnh một tiếng, tức giận quay đầu đi đưa lưng về phía hắn, tùy ý khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt lại, niệm khởi tâm pháp.
Cô nãi nãi ta liền ở trong này bế quan, ngươi cung cấp cho ta một nơi tu luyện “Tốt” như vậy, không tạ!
Lần này người không nói gì đương nhiên là Hàn Ảnh Trọng. Hắn từ đầu tới cuối cũng chưa nói quá ba câu, nàng như thế nào dễ dàng bị chọc giận như vậy?
Băng chung quanh giống như một tấm gương thật lớn chưa tạo hình, cho dù Phong Luyến Vãn đưa lưng về phía Hàn Ảnh Trọng, thần thái của nàng tất cả đều dừng ở trong mắt hắn. Ninh mi, hai mắt nhắm nghiền, cúi đầu, tuy rằng nhìn qua là đang tu luyện, bất quá tuyệt đối không phải đang bế quan, mười phần chắc đến tám chín phần là đang sinh hờn dỗi. Cho nên hắn cũng không sợ quấy rầy nàng khiến nàng tẩu hỏa nhập ma.
Sắc trời đã vào khuya, người đến Kiếm Linh Phong từ rất sớm cũng đã trở về. Vốn định sáng sớm liền giải khai cấm chế đưa nàng hồi Khí Linh Phong, thấy nàng bắt đầu luyện đan nên mới chờ tới bây giờ. Cũng nên cho nàng trở về. Hắn hai ngón tay khép lại đặt ở trước ngực, thấp giọng niệm khởi chú văn phức tạp, cấm chế màu băng lam dần dần nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Hắn chân trước đạp tuyết nhảy xuống, giống như ngày đó nhảy vào Tù Long Đàm.
Nghe được thanh âm hắn vững vàng tiếp đất, mang theo vài bông tuyết trắng tinh đậu trên tóc dài cùng ống tay áo hồng sắc của nàng. Phong Luyến Vãn có chút nghiêng đầu, không mở mắt cũng không nói gì. Nhưng thật ra Cà Rốt ghé vào đỉnh đầu Phong Luyến Vãn, lười biếng liếc Hàn Ảnh Trọng một cái, thần sắc có chút cổ quái. Tiếng bước chân dần dần tiếp cận, Phong Luyến Vãn âm hiểm nhếch môi, bởi vì nguyên nhân góc độ, một chút tươi cười mang theo âm mưu nguy hiểm cũng không có bị Hàn Ảnh Trọng thấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện