[Dịch] Thương Hải

Chương 71 : Chương 71

Người đăng: StormRaider

.
Chương 23 – Hồi 2 Trình Tiểu Yên mặt ngọc đỏ bừng, cắn môi không nói gì. Cốc Chẩn lại chuyển qua Trình Công Trạch cười nói: - Cháu gái ngoan đã có mai mối gì chưa? Trình Công Trạch nói: - Vẫn chưa có. Tiểu nha đầu đòi hỏi cao, chẳng đồng ý ai cả, đều tại ta nuông chiều làm hư đi. Cốc Chẩn cười nói: - Đám công tử nhà giàu, con cháu nhà dòng dõi ta cũng biết mấy kẻ, nhưng hầu hết đều chẳng ra gì, nếu không thì cũng làm ông mối một phen. Diêu Tình đứng bên quan sát, thấy cô gái họ Trình xịu mặt thì trong lòng sáng tỏ, liền nói: - Xú hồ ly, nói ít đi mấy câu có chết đâu? Cốc Chẩn chớp mắt, cười hi hi nói: - Được được, không nói nữa. Nhưng có một việc nghiêm chỉnh cần nhờ lão Trình. Trình Công Trạch nói: - Huynh đệ cứ nói. Cốc Chẩn nói: - Ông là người đứng đầu thương nhân ở đây, tầm mắt bao quát, thử giúp ta kiểm tra một việc xem. Nói rồi bảo ông ta ghé tai vào hạ giọng nói mấy tiếng, thần sắc Trình Công Trạch mấy lần biến đổi, gật gật đầu rồi xăm xăm đi mất. Trình Tuyết Yên nói: - Xin mời Cốc thiếu gia vào nhà sau dùng cơm. Cốc Chẩn cười nói: - Hay lắm, hay lắm. Ba người theo cô tới nhà sau, chỉ thấy đá nước quanh co, trúc tre rậm rạp, là một nơi thanh tĩnh. Trình Tuyết Yên dẫn ba người tới một phòng nhỏ trong vườn rồi tự mình lo liệu đồ ăn. Cô nhìn thì ẻo lả mà lúc điều khiển người hầu đầu bếp trong nhà lại rất tự nhiên, chẳng giống một thiếu nữ yếu đuối mà giống như bà chủ gia đình vậy. Thế nhưng Cốc Chẩn vẫn buông lời phóng đãng, trêu chọc không tha, mấy lần làm cô mặt đỏ tía tai, không đợi đồ ăn làm xong đã luống cuống chạy mất. Dùng cơm xong, Cốc Chẩn tự đến sương phòng đi ngủ. Lục, Diêu hai người lại ngồi nói chuyện, không lâu sau nha hoàn đến báo: - Nước tắm đun xong rồi. Diêu Tình thích sạch, tắm rửa xong thần khí nhẹ nhàng liền lập tức về phòng ngủ, không ngờ ngủ được một chút đã mơ thấy ác mộng, hoảng hốt tỉnh lại cả người toát mồ hôi. Nhớ lại lửa đỏ, xác cháy trong giấc mơ, Diêu Tình run rẩy dao động, ngồi ngẩn ra hồi lâu. Đợi đến lúc cô ra khỏi cửa phòng thì đêm đã khuya, mây che trăng mờ, trong vườn tĩnh lặng, chỉ có đằng xa ánh đèn như hạt đậu khiến người ta phải ưu tư. Diêu Tình đến gần, nhìn qua khe cửa thấy bóng dáng thướt tha của người con gái. Cô biết đó chính là Trình Tuyết Yên, trong lòng không khỏi ngạc nhiên: “Cô bé này nửa đêm không ngủ mà còn đang làm gì vậy?” Liền nhảy lên nóc phòng, dỡ ngói nhìn vào thì chỉ thấy Trình Tuyết Yên ngồi trước bàn viết thư. Diêu Tình định thần nhìn kỹ bất giác cả kinh, thì ra trên giấy chữ to chữ nhỏ viết toàn là hai chữ “Cốc Chẩn”. Viết kín cả giấy rồi, Trình Tuyết Yên lại ngẩn ngơ một hồi, sau đó châm giấy bén lửa ném vào chậu than, rồi thở dài một hơi ngồi bên mép giường, nhìn tro than ngơ ngẩn xuất thần. Diêu Tình không khỏi âm thầm than thở, tự nghĩ: “Xú hồ ly lại tạo nghiệt rồi, còn cô bé này, hừ, cũng thật ngớ ngẩn. Nước chảy đã vô ý thì hoa rơi cần gì phải có tình?” Lập tức hận Cốc Chẩn khinh bạc vô vị, lại cũng rất coi thường Trình Tuyết Yên. Vừa xếp lại gạch ngói định nhảy xuống thì đột nhiên liếc thấy dưới ánh trăng có một bóng đen lướt qua, nhẹ như làn khói bồng bềnh bay đi. Diêu Tình cả kinh tung mình đuổi theo. Người kia vô cùng cảnh giác, Diêu Tình vừa hành động thì hắn liền phát hiện ra có người đuổi theo nên chạy nhanh thêm, Diêu Tình cũng theo đó tăng tốc. Một trước một sau vượt qua tường nhà họ Trình rồi leo trèo chạy nhảy trên mái nhà trong thành, ngươi đuổi ta chạy. Qua một lúc, hai người vẫn luôn cách nhau ba trượng, người kia không cách nào bỏ rơi Diêu Tình, Diêu Tình cũng không thể đuổi kịp hắn. Từ sau lưng nhìn lại thì người kia vai nhỏ eo thon, dáng dấp yểu điệu, rõ ràng là một nữ tử ít tuổi. Cứ như vậy Diêu Tình càng không chịu bỏ cuộc, đề khí khinh thân đuổi theo không rời. Không bao lâu thân mình cô đã nóng bừng, hô hấp biến thành gấp gáp, lúc này bỗng thấy nữ tử kia nhảy vọt lên cao, tư thế đẹp đẽ rồi rơi xuống một nóc nhà, co người lại nấp vào chỗ tối. Diêu Tình chỉ sợ đối phương ám toán nên cũng đột ngột dừng bước, phục ở gần đó. Chỉ thấy hai mắt nữ tử kia ánh lên dưới trăng, phát sáng lấp lánh trong bóng tối, rồi cô ta chợt cười khẽ, tiếng cười quyến rũ thấu xương, như một dải tơ nhảy múa trong đáy lòng người. Diêu Tình nghe mà ngứa ngáy trong lòng, liền nhặt một viên ngói ném tới. Hai người cách nhau mấy trượng, viên ngói đó ném ra chỉ như đá chìm xuống biển. Nữ tử kia đôi mắt vẫn sáng rỡ, chỉ thêm vẻ châm biếm. Diêu Tình âm thầm kinh hãi, vừa định thi triển thần thông “Khôn Nguyên” thì bỗng thấy dưới đôi mắt kia nổi lên hai điểm lửa xanh chập chờn bất định. Diêu Tình thấy tình hình quái dị như vậy thì tâm thần chấn động, thổ kình đã tích tụ đầy đủ mà quên cả phát ra. Bỗng nghe nữ tử kia cười khanh khách nói: - Phấn Sư Tử, đừng có nghịch nữa, mày cù ta rồi đấy. Diêu Tình chẳng hiểu gì cả, nữ tử kia lại cười nói: - Còn ngươi. Nói rồi kình phong ào tới. Diêu Tình phất tay áo nhẹ nhàng đón lấy vật kia, chính là viên ngói lúc nãy. Vừa định phản kích thì bỗng cảm thấy không ổn, “Khôn Nguyên” liền tung ra đánh cho gạch ngói tung lên tạo thành một lá chắn trước mặt mình. Chỉ nghe tiếng đinh đinh dồn dập, trên gạch ngói lóe lên nhiều đốm lửa. Diêu Tình thầm kêu nguy hiểm, thì ra nữ tử kia vô cùng xảo quyệt, đầu tiên ném trả viên ngói, Diêu Tình đón lấy cảm thấy kình lực của cô ta quá yếu ớt liền sinh lòng khinh thường, ai ngờ nữ tử kia ném ngói chỉ là để đánh lừa đối thủ, cùng với viên ngói còn đột ngột ném ra ám khí lợi hại, vừa nhiều vừa hiểm. Nếu không phải Diêu Tình cơ trí tất đã mắc bẫy. Diêu Tình vung tay, tiếng lách cách vang lên, gạch ngói đầy trời như có linh tính lại rơi về chỗ cũ, không hề kinh động đến chủ nhà. Cô đưa mắt nhìn sang thì thấy phòng ốc trong thành trùng điệp vô tận, trải dài vào tận bóng đêm. Mái ngói mà nữ tử kia ẩn nấp đã trống hoác, giống như chưa từng có ai ở đó. Diêu Tình đón gió đêm trầm mặc đứng hồi lâu rồi xé một mảnh áo bọc lấy bàn tay cúi người lần tìm, tìm ra được mấy mũi chùy nhỏ ba cạnh dài khoảng một phân, đưa ra dưới ánh trăng thì ánh lên màu xanh, hiển nhiên có tẩm chất kịch độc. Diêu Tình vô cùng tức giận, thầm nghĩ tới sự hiểm độc của nữ tử kia mà đối thủ không phải là mình thì chắc chín phần mười sẽ mất mạng. Vừa định đuổi theo thì lại e ngại loại ám khí đó nên do dự hồi lâu rồi đành bất mãn trở về. Về đến nhà họ Trình thì sắc trời đã dần sáng, từ xa thấy phòng Cốc Chẩn ánh lửa sáng ngời, lúc đến gần thì nghe trong phòng có người nói chuyện. Đẩy cửa nhìn vào, Cốc, Lục hai người đang ngồi bên bàn, Cốc Chẩn tay cầm một tờ giấy hoa tiên nhíu mày. Diêu Tình trong lòng trầm xuống, kêu lên: - Lại có thư à? Hai người thấy cô thì đều có vẻ kinh ngạc, Cốc Chẩn cười rồi gọi: - Chào đại mỹ nhân, đêm qua ta nghe có động tĩnh, lúc tỉnh lại thì đã thấy cái này rồi. Diêu Tình đón lấy xem xét, vết mực trên giấy còn chưa khô, xiêu vẹo viết tám chữ lớn: “Họa lớn sắp đến, mau rời Huy Châu”. Cốc Chẩn nói: - Những chữ này xấu xí quá thể, ngoằn nghoèo như giun đất, uốn lượn như rắn bò, theo ta thấy chắc là dùng tay trái để viết ra. Người viết chắc là người quen cũ, cố ý đổi tay viết chữ để khiến ta không đoán ra thân phận của y. Diêu Tình cười nhạt, ném tờ giấy lại cho hắn rồi nói: - Người quen cũ gì chứ, là nhân tình cũ mới đúng. Lục, Cốc nhìn nhau, Lục Tiệm nói: - A Tình, tại sao lại nói như vậy? Diêu Tình đem việc gặp phải trong đêm kể lại, rồi đặt mũi chùy nhỏ kia lên bàn nói: - Rõ ràng chính là nữ tử kia lưu thư, ngươi thử nghĩ kỹ xem, bình sinh những người quen cũ có vị nào hảo tâm như vậy? Cốc Chẩn nhìn mũi chùy, ngắm nghía một lúc rồi chợt nói: - Cô nói giọng nữ tử đó vừa mềm mại vừa quyến rũ? Diêu Tình nói: - Mềm mại quyến rũ như các cô nương ở Tụy Vân lâu. Trong mắt Cốc Chẩn thoáng qua một tia hoảng hốt, trong lúc kinh hãi bỗng thấy Diêu, Lục hai người nhìn mình có ý muốn hỏi thì bất giác cười nói: - Nhìn ta làm gì? Lục Tiệm nói: - Ngươi đoán là ai vậy? Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Có một người, nhưng chắc không phải. Diêu Tình phì một tiếng, nói: - Sao lại không phải? Nhiều tình nhân cũ quá hay sao? Cốc Chẩn cười khổ nói: - Chỉ vì người đó không giỏi võ công, mà còn đối đầu với ta. Diêu Tình ngẩn ra rồi cũng không hỏi nữa. Ba người ngồi ngơ ngẩn đến lúc trời sáng, Trình Tuyết Yên chuẩn bị xong đồ ăn sáng liền đến mời. Dùng xong cơm, ba người đang ngồi uống trà thì bỗng thấy Trình Công Trạch người đẫm mồ hôi chạy vào, vẻ mặt rất mừng rỡ. Cốc Chẩn nhìn thấy thì quên cả buồn phiền, cười nói: - Chắc là có tin tức tốt lành rồi. Trình Công Trạch chạy quá gấp gáp nên bưng chén trà một hơi uống cạn rồi cười nói: - Ta tra tìm một đêm liền phát hiện ra hai việc có quan hệ với những gì ngươi dặn dò. Việc thì nhất là nhà Lưu Chính Đức phú hộ thôn Bách Thọ phía tây nam Hoàng Sơn bị mất hai thạch gạo mới, hai con dê béo, hôm qua đã báo quan. Quan sai đến truy tìm thì thấy trên mặt đất có vết gạo rơi thành lối hướng vào trong nói, quan sai sợ là sơn tặc nên không dám đuổi vào theo. Việc thứ hai là ở trấn Thái Quang phía đông nam Hoàng Sơn, hiệu thuốc “Phúc Linh" trong trấn mất khá nhiều thuốc men, ta đã phái người đến hỏi thì thuốc đó là thạch tín. Tiểu Cốc ngươi nói xem có quái lạ hay không? - Thạch tín? Cốc Chẩn trầm ngâm một lúc suy nghĩ đủ kiểu mà không giải được, bèn vòng tay cười nói: - Đã phiền đến Trình huynh rồi, tiểu đệ quấy rồi cả đêm, cũng xin phép cáo từ. Trình Công Trạch cả kinh nói: - Sao không ở thêm mấy ngày? Cốc Chẩn nói: - Kẻ thù của ta rất nhiều, lại rất lợi hại, nếu còn ở lại sẽ đem đến tai họa lớn cho ông, càng đi sớm sẽ càng tránh được mối lo về sau. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang