[Dịch] Thương Hải

Chương 70 :  CHƯƠNG 23 BẤT LẬU HẢI NHÃN

Người đăng: StormRaider

Dùng xong cơm sáng, ba người lại tiếp tục lên đường. Đứa bé đó vạn lần không chịu, nắm lấy tay áo Cốc Chẩn nước mắt ròng ròng. Cốc Chẩn xoa xoa đầu nó rồi đưa cho nó một khối bạc lớn. Đứa trẻ không hiểu, ngạc nhiên hỏi: - Đây là cái gì mà sáng lấp lạnh vậy, có phải đường không? Cốc Chẩn cười nói: - Không phải đường đâu. Đưa cho bố mẹ cháu để tương lai dùng cho cháu đọc sách. Vợ chồng chủ nhà thấy vậy thì vui sướng mừng rỡ, từ chối mấy câu rồi cũng nhận lấy. Ba người chào chủ nhà rồi quất ngựa thẳng tới Huy Châu. Ngựa của Diêu Tình chạy nhanh, ngựa của Lục, Cốc hai người lại chậm, cô vốn hiếu thắng nên thường chạy trước rất xa rồi quay đầu lại bĩu môi, diễu võ giương uy với hai người, khiến Cốc Chẩn thầm chửi mắng: “Con mụ đáng ghét, sớm biết thế này thì thà kiếm hai con lừa Sơn Tây cưỡi cho thoải mái.” Ý nghĩ không vui này vừa hiện lên đã vụt tắt, nhìn cảnh đẹp trên đường Cốc Chẩn vô cùng hứng chí, cười nói bình luận cảnh vật. Hắn hiểu nhiều biết rộng đến kỳ lạ, địa lý, phong tục, truyền thuyết, thổ sản các nơi không cái gì là không nói ra rành rẽ, khiến người ta mê say. Không chỉ Lục Tiệm nghe vui tai hứng thú mà Diêu Tình cũng quên cả khoe khoang sức ngựa để đi cùng một bên nghe ngóng đến nhập thần, cảm thấy có nhiều người nhiều việc còn chưa từng nghe nói tới. Đi hai ngày dọc theo sông Tân An về hướng tây đến địa giới Huy Châu, mắt thấy núi non trùng điệp nhấp nhô xanh mướt, in bóng xuống dòng sông như muốn nhuộm cả mặt nước mờ ảo một màu xanh mênh mông. Cốc Chẩn xúc cảnh sinh tình, chỉ roi ngựa cười nói: - Huy Châu xứng đáng với danh hiệu bảo vật của Trung Hoa. Phía tây bắc chính là Hoàng Sơn với bảy mươi hai ngọn núi chiếm hết cả cái đẹp trong trời đất. Dòng sông Tân An này chính là từ trăm ngọn suối của Hoàng Sơn tụ về, trong vắt như lụa, mát lạnh dịu người. Có câu nói rằng: “Tô Lai không có lão tùng thì Dịch Thủy chẳng có thợ khéo”. Cây tùng của Hoàng Sơn, nước của Tân An chế tạo thành loại mực Huy Châu đệ nhất thiên hạ. “Vàng ròng dễ kiếm, mực Huy Châu khó tìm”, từ xưa đều đã có danh tiếng vang dội. Gần đây “Đồng Tước ngõa” của nhà họ Phương, “Thanh Ngọc án” của nhà họ Trình đều không thua gì mực của cổ nhân. Còn có loại tơ tằm tẩm nước cũng rất tốt, còn như cây sơn trà ở ba đầm, cây mộc nhĩ ở Hoàng Sơn cũng đều là vật quý khó có được… Nói đến đó, ánh mắt hắn chuyển đi, thấy bên đường có mấy gánh hàng rong bán hoa quả thì bất giác cười nói: - Đúng rồi, ta quên mất cái này. Liền nghiêng người xuống ngựa, chốc lát đã mua về một vốc hoa quả, cười nói: - Loại hạt dẻ này là thổ sản nơi đây, lại đây lại đây, chúng ta chia nhau ăn thôi. Diêu Tình đã từng ăn qua nên không ngạc nhiên, nhưng Lục Tiệm thì lại mới gặp lần đầu, thấy hạt dẻ này hình dáng bình thường nhưng bóc ra nếm thử mới biết mùi vị thơm ngọt. Cốc Chẩn nói: - Loại hạt dẻ này có thơ nói rất đúng: “Vị cam tuyền như quấn mật ong non, giòn hơn thạch nhũ của Ung thành, một chút mùi thơm lưu khóe miệng, mười năm mơ lượn chốn giang hồ.” Ta thích nhất là câu cuối cùng “Mười năm mơ lượn chốn giang hồ”, nếu có thể tự do tự tại trên giang hồ, ngao du mười năm thì sung sướng biết bao. Nói rồi vang giọng cười lớn, chí khí hào tình lộ hẳn ra ngoài mặt. Huy Châu đã hiện ra trước mắt, tiến một bước là nguy cơ bốn bề, nhưng Cốc Chẩn vẫn cười nói tươi tỉnh như chẳng có việc gì, khi độ tự nhiên phóng khoáng đó cho dù là Diêu Tình cũng cảm thấy không bằng, liền cười nói: - Xú hồ ly, Huy Châu còn có một loại sản vật, ngươi quên không nói rồi. Cốc Chẩn nói: - Sản vật gì? Diêu Tình nói: - Uông Trực có tính là sản vật của Huy Châu không? Cốc Chẩn cười rồi thở dài nói: - Tất nhiên là tính rồi. Nhưng Huy Châu không chỉ tạo ra Uông Trực mà còn tạo ra một nhân vật cực kỳ có danh tiếng, cô có biết là ai không? Diêu Tình hừ nhạt nói: - Là ai? Cốc Chẩn nói: - Chính là tổng đốc Giang Nam Hồ Tôn Hiến Hồ đại nhân. Lục, Diêu hai người đều kinh ngạc, Cốc Chẩn vỗ tay thở dài nói: - Trong châu này lại sinh ra hai nhân vật lớn thế như nước với lửa, cũng có thể coi là trước nay hiếm thấy. Trong lúc cười nói thì đã đi đến cổng thành. Cốc Chẩn dẫn theo hai người qua lại một lúc trong thành, đến một tòa nhà lớn. Trên cổng viết “Mặc Tiên phường”, trước cửa có một tấm bia đá ghi hai hàng chữ: “Tinh thông một nghề, vượt trên thiên cổ.” Cốc Chẩn nhìn thấy thì bật cười nói: - Lão Trình này, công phu tự vỗ mông ngựa càng ngày càng cao rồi. Vừa nói xong thì bỗng nghe có người đằng xa ứng tiếng nói: - Tiểu Cốc kia, nói thật không thông. Lão phu là người chứ không phải ngựa, làm gì có mông ngựa. Đã không có mông ngựa thì làm thế nào tự vỗ được? Ba người nghe tiếng nhìn qua thì thấy một ông lão áo dài mũ cao vác theo một hộp sách cười hì hì cưỡi ngựa khoan thai đi tới. Cốc Chẩn giơ tay ra cười nói: - Lão Trình, ông khỏe chứ. Ông lão đó nghiêng người nhảy xuống lừa, ôm lấy Cốc Chẩn vẻ mặt mừng rỡ: - Tiểu Cốc, mấy năm nay không gặp, ngươi trốn ở chỗ nào vậy? Có phải là có vợ rồi liền quên mất bằng hữu cũ không? - Nói gì thế? – Cốc Chẩn cười nói – Vợ thì không có, chỉ gặp phải mấy con sâu thối tha đốt cho cả đầu sưng vù, bất đắc dĩ phải đến nhà ông trốn tránh, tiện thể mượn ông mấy thỏi mực. Lão Trình nét cười biến mất, nghiêm mặt nói: - Trốn tránh thì được, nhưng mực chỉ mua chứ không cho mượn. Cốc Chẩn cười khà khà, nói: - Lão Trình, ba năm không gặp vẫn keo kiệt như vậy. Lão Trình nói: - Giao kết với Cốc thiếu gia ngươi, nếu không keo kiệt một chút thì làm gì còn đường mà sống? Hai người cùng nhau cười lớn rồi nắm tay vào nhà, sớm đã có người hầu tiến ra dắt ngựa dẫn đường. Vào phòng ngồi xuống, Cốc Chẩn liền giới thiệu hai bên, khi nói đến lão Trình thì cười nói: - Vị Trình lão ca này giàu có giỏi giang, kế thừa tổ nghiệp làm nghề chế mực. Lúc trước ta nói loại mực nổi tiếng “Thanh Ngọc án” chính là chiêu bài của ông ta, đúng là xứng đáng với lời khen ngợi “Tinh thông một nghề, vượt trên thiên cổ”. Trình Công Trạch không ngớt cười nói với Cốc Chẩn, nhưng đối với hai người Lục, Diêu lại rất nghiêm chỉnh, nghe nói vậy bèn vội nói mấy câu khiêm nhượng. Cốc Chẩn lại nói: - Trên thế gian kẻ đối đầu với ta không ít, nhưng bằng hữu cũng chỉ có mấy người chứ không nhiều, lão Trình là một người trong đó. Trình Công Trạch nghe vậy thì lộ ra vẻ mừng rỡ vô cùng. Lúc này bên dưới đã dâng trà lên, Cốc Chẩn hớp một hớp nhỏ thì bỗng thấy Trình Công Trạch mắt không chớp nhìn mình, vẻ mặt có hơi căng thẳng thì bất giác cười nói: - Trà này uống vào nhẹ nhàng, dư vị trong trẻo, rất có khí thế cô ngạo lẫm liệt, có phải là trà hái từ đỉnh cao của Hoàng Sơn không? Trình Công Trạch nở mày nở mặt, tấm tắc nói: - Tinh tế thật, tinh tế thật, cũng là ngươi phân biệt được… Cốc Chẩn cười nói: - Lão Trình nhà ông, còn có bảo bối gì đừng có mà nuốt trọn, ngoan ngoãn lấy ra đây đi. Trình Công Trạch cười ha ha đi vào phòng sau lấy ra mấy bức tranh ngọc và một cái hộp gỗ đàn chế tạo tinh xảo. Cốc Chẩn cầm từng thứ lên xem, lúc cầm đến tranh ngọc thì cười nói: - Đây có phải là món đồ mới đắc ý của lão Hồng “Niễn Ngọc lâu” không? Mấy năm không gặp, lão Hồng cũng chẳng tiến bộ gì nhiều, hôm khác gặp ta sẽ chửi lão một trận. Lại cầm lên một cuộn tranh, mở ra xem rồi tấm tắc nói: - Tranh nuôi ngựa của Hàn Can, không phải chép lại mà là đồ thật, Không còn lẽ trời nữa sao? Hắn dù cười nói mắng chửi nhưng lúc bình phẩm lại không chút hàm hồ. Trình Công Trạch vừa nghe vừa vuốt râu cười khẽ, liên tục gật đầu. Bỗng thấy Cốc Chẩn cầm lên cái hộp gỗ, lúc mở ra thì lại là một thỏi mực. Cốc Chẩn ngắm nghía nhiều lần, lại dùng mũi ngửi, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì. Trình Công Trạch thấy vậy thần sắc có thêm mấy phần hồi hộp. Cốc Chẩn bỏ thỏi mực xuống rồi chợt nói: - Thỏi mực này chế tạo tinh tuyệt không cần phải nói nhiều, nhưng như thế này thì không bằng trước đây. Trình Công Trạch thở dài nói: - Đúng là bị ngươi phát hiện ra rồi. Cốc Chẩn nói: - Mùi thơm của thỏi mực này vì sao lại giảm đi nhiều? - Nói ra thì phải trách Tiểu Cốc ngươi. – Trình Công Trạch cười khổ nói – Mấy năm nay không biết ngươi biến đi đằng nào, con đường buôn bán Nam Hải đã bị đứt đoạn, hương liệu đặc biệt của Nam Hải không đến Trung Thổ nữa. Chỗ tuyệt diệu của mực Huy Châu một nửa ở màu mực, một nửa ở mùi mực. Không có hương liệu đặc biệt của Nam Hải thì chỉ có thể dùng hương liệu ở đây để bổ sung, mùi thơm tất nhiên kém xa rồi. Cốc Chẩn cười nói: - Không cần vội vã, việc nhỏ đó ta sẽ có cách. Trình Công Trạch mừng rỡ nói: - Đều nhờ lão đệ rồi, có điều nói miệng không có bằng chứng… Cốc Chẩn trừng mắt nói: - Ông biến đi, được đằng chân lân đằng đầu, muốn ta viết quân lệnh trạng ư? Trình Công Trạch vò đầu cười gượng, ông ta chuyên về nghề chế mực, hễ nói đến chế mực là liền có mấy phần si ngốc. Cốc Chẩn lại nói: - Chỉ có mấy thứ này à? Trình Công Trạch cười nói: - Còn có một loại bảo bối, nhưng là thứ Trình mỗ yêu thích nhất, ngươi có đoán ra không? Cốc Chẩn đảo mắt rồi vỗ tay cười nói: - Không cần nói nữa, đúng là con gái ông rồi. Trình Công Trạch ha ha cười nói: - Tuyết Yên, ra đây đi. Chỉ thấy một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi từ phòng sau đi ra, cúi đầu xuống yểu điệu vô cùng, hướng tới mọi người chúc vạn phúc rồi ngước mắt lên rụt rè nói: - Xin chào Cốc thiếu gia. Cốc Chẩn ngắm nghía cô một lúc rồi cười nói: - Ngươi ta nói con gái biến hóa vô cùng, ba năm trước người còn nhỏ xíu, bây giờ đã hóa thành một mỹ nhân rồi. Nhưng hai chữ thiếu gia đó không đúng lắm, ta là huynh đệ với cha cô, cô phải gọi là là Cốc thúc thúc mới đúng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang