[Dịch] Thương Hải
Chương 65 : CHƯƠNG 22 CHIẾN THƯ
Người đăng: StormRaider
.
Đám quan binh rảo bước như bay, một mạch xông tới, không ngờ vừa tới đầu núi thì mấy người đi đầu vấp một cái rồi ngã lăn ra đất. Trong nháy mắt rễ cây to dầy lũ lượt mọc ra trói những người đó lại như mấy cái bánh chưng. Quan binh đằng sau thấy việc quái lạ như vậy đều kinh hãi ngạc nhiên, lúc đầu đều lùi lại mấy bước, sau đó nhảy tới vung đao chặt rễ cây, không ngờ rễ cây cứ chặt đứt lại sinh ra thêm, những người chặt rễ lại biến thành bị rễ cây cuốn lấy, chỉ biết kêu loạn lên oang oang.
Trong chốc lát trước mắt mọi người lại hoa lên rồi xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc, áo trắng hơn tuyết, váy dài phấp phới, mắt trong như nước, má trắng như mỡ đông, cả người như phát ra ánh sáng mờ mờ đang bay lướt tới.
Đám quan binh chưa từng thấy người con gái đẹp như vậy bao giờ, bất giác ý loạn thần mê. Trong lúc ngẩn ngơ lại thấy nữ tử đó môi son vẫn khép kín nhưng lại chợt có âm thanh truyền tới:
- Ta là nữ quỷ núi này, các người dám xâm phạm và rừng núi của ta, làm nhơ bẩn cảnh đẹp. Lệnh cho các ngươi phải mau chóng biến đi, kẻ nào trái lời tất phải chết…
Dáng vẻ cô uyển chuyển nhưng giọng nói lại trầm trầm như nam tử, đám quan binh vốn đã ngạc nhiên, bỗng lại nghe một tràng cười quái gở vang lên, tiếng cười đó vạn phần lạnh lẽo thảm thiết, như của nam giới nhưng lại từ trên người nữ tử kia phát ra, vốn là như từ sau lưng cô rồi dần dần biến thành lúc bên đông lúc bên tây, lúc gần lúc xa, vang vọng trong núi mãi không dứt. Mặc dù đám quan binh đều chinh chiến từng trải cũng không khỏi lông tóc dựng đứng, tim đập như sấm. Lại nghe tiếng cười đột ngột dừng lại rồi nữ quỷ áo trắng cao giọng gào lên:
- Còn không chịu biến đi, vậy thì chết nhé.
Nói rồi khẽ vẫy tay, dưới đất lại sinh ra thêm một cái rễ cây dài cuốn tới mọi người. Trong nháy mắt đám quan binh khiếp sợ đến vỡ mật, kêu lên rầm rĩ rồi quay người bỏ chạy sạch.
Đám quan binh bị trói trên mặt đất không động đậy được sớm đã bị dọa đến dở sống dở chết, bỗng lại nghe nữ quỷ kia nói:
- Cút đi.
Rồi lại vẫy tay, rễ cây liền hóa thành tro bụi. Mọi người vừa được tự do thì vừa lăn vừa bò, chỉ mong giữ mạng bằng mọi giá.
Nữ quỷ đó thấy quan binh chạy đã xa chợt sầm mặt quát:
- Xú hồ ly, cút ra đây.
Âm thanh không những không trầm thấp khàn khàn mà giòn giã như tiếng vàng anh, mềm mại như chim hót. Chỉ nghe tiếng cười hi hi rồi Cốc Chẩn từ trong đám cỏ chui ra, vỗ tay nói:
- Đại mỹ nhân trời sinh đã biết đóng kịch, bái phục, bái phục.
Diêu Tình mặt ngọc đỏ bừng, tức giận nói:
- Đừng có lắm chuyện. Ta hỏi ngươi, ai là nữ quỷ chứ? Dù là đóng kịch thì cũng cần gì phải cười khó nghe như vậy, khác, khác gì giết lợn chứ.
Thì ra hai người đã quy ước với nhau, Diêu Tình thì ra mặt, còn Cốc Chẩn lên tiếng, dùng bộ dạng của nữ và giọng nói của nam để dọa đám quan binh đó bỏ chạy. Quan binh tuy bị dọa mà chạy nhưng Diêu Tình vẫn hậm hực Cốc Chẩn thừa cơ giở trò nên đợi việc vừa xong liền lôi hắn ra trút giận.
Cốc Chẩn thấy cô có vẻ muốn động võ, biết là không địch nổi nên vội cười nói:
- Đại mỹ nhân đừng giận, hai tên kia chạy cũng xa rồi, nếu không mau đuổi theo thì công sức nãy giờ đều uổng phí cả.
Diêu Tình ngẩn ra rồi hậm hực nói:
- Được lắm, tạm để đó rồi sau này sẽ tính sổ với ngươi.
Đồng Qua Chùy đã bị thương, trên đường lưu lại vết máu. Ba người theo dấu đuổi theo, không bao lâu đã nghe phía trước truyền lại tiếng khóc, chính là Phàn Ngọc Khiêm. Khóc được mấy tiếng thì chợt nghe Đồng Qua Chùy yếu ớt nói:
- Lão tam, gạch ngói không khỏi vỡ trên miệng giếng, tướng quân tất phải chết trên chiến trường. Đại trượng phu đến lúc chết thì phải chết, có gì mà phải khóc chứ. Ta chết rồi ngươi hãy quay về cùng muội tử sống qua ngày, đừng làm những việc không đâu nữa. Ngươi trước nay yếu lòng, giết người không nhiều, ông trời biết đâu cũng để ngươi sống thêm nhiều năm nữa…
Phàn Ngọc Khiêm nghẹn ngào nói:
- Không được, đệ dù có chết cũng phải đem huynh chạy đi.
Đồng Qua Chùy tức giận nói:
- Cút con mẹ đồ ngu dốt đi, chạy mau, chạy mau, chẳng lẽ còn chờ đám quan binh chó mà đó đuổi tới.
Cốc Chẩn nghe đến đây thì cười hì hì.
- Ai?
Phàn Ngọc Khiêm rít lên, mũi thương vẽ thành vùng đỏ chót bằng cái đấu, như lá rơi từ trong rừng cây lao vụt ra.
Cốc Chẩn sớm đã có phòng bị, trước khi cười lên đã nhanh chân lùi lại. Phàn Ngọc Khiêm đâm trượt một thương liền nhảy ra khỏi rừng cây, nhìn thấy ba người thì chỉ ngẩn ra, nhưng vừa nhận ra Lục Tiệm lập tức sắc mặt trắng bệch, rít giọng nói:
- Là ngươi ư?
Vung thương định đâm, Lục Tiệm tránh khỏi, vừa định phản kích thì chợt nghe Cốc Chẩn kêu lên:
- Chậm đã.
Phàn Ngọc Khiêm rất khiếp sợ Lục Tiệm, tự lượng có đánh thì cũng không có bao nhiêu phần thắng nên Cốc Chẩn vừa quát thì hắn liền mượn đường cớ nước, dừng lại nói:
- Ngươi muốn nói gì?
Cốc Chẩn cười nói:
- Quan binh đã rút đi rồi, nhất thời chẳng có ai tới đâu. Chúng ta đến đây là vì muốn hỏi túc hạ mấy câu thôi.
Phàn Ngọc Khiêm nửa tin nửa ngờ nói:
- Hỏi gì?
Cốc Chẩn ánh mắt chăm chú, từng chữ từng chữ nói ra:
- Uông Trực chết rồi hay còn sống?
Phàn Ngọc Khiêm ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời thì bỗng nghe có người khó khăn nói:
- Không được nói ra…
Trong tiếng nói, Đồng Quy Chùy từ trong rừng loạng choạng đi ra, một tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch. Cốc Chẩn cười nói:
- Nói vậy người ta cũng đoán ra được. Nếu hắn chết rồi thì nói hay không nói cũng đều chẳng sao. Nhưng nếu không được nói ra thì Uông lão quỷ chắc vẫn còn sống rồi.
Đồng Qua Chùy cười nhạt nói:
- Còn sống thì sao? Ngươi tưởng biết được tăm tích của Uông lão ư? Lão tử nhất định không nói cho ngươi đấy.
Cốc Chẩn hơi trầm mặc rồi thở dài nói:
- Có phải là các ngươi lừa quan binh đuổi về phía bắc để Uông lão tặc thừa cơ thoát thân không?
Đồng Qua Chùy hừ một tiếng, dựa vào một cây cổ thụ ngồi xuống, trừng mắt nhìn Cốc Chẩn thở phì phò. Cốc Chẩn xoay chuyển ánh mắt, cười nói:
- Có câu nói rằng: “Kẻ biết thời thế mới là trang tuấn kiệt”. Ngươi đã bị trọng thương, nếu không sớm chữa trị thì chết chắc. Còn vị lão huynh sử thương kia thương pháp tuy giỏi nhưng chưa chắc đã thắng được vị bằng hữu này của ta, ngày đó ở dưới thành Nam Kinh ngươi cũng đã thấy rõ rồi. Vì vậy tình thế trước mắt rất bất lợi cho hai vị. Nếu muốn tốt thì nói ra tăm tích của Uông Trực, ta sẽ cho các ngươi lối thoát, còn nếu không chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hòa khí đấy.
Hắn nói vậy có ý uy hiếp, Phàn Ngọc Khiêm tính vốn nhu nhược chẳng có chủ ý gì, liền hướng Đồng Quy Chùy nói:
- Nhị ca, có nói cho bọn chúng biết không?
- Nói láo! – Đồng Qua Chùy ánh mắt hung dữ, khóe miệng thấm ra mấy vệt máu nhỏ - Uông lão đối với chúng ta ơn cao nghĩa nặng, chúng ta đã nhận lời với Uông lão đánh lừa kẻ địch cho ông ấy, đã như vậy làm sao có thể bán đứng ông ấy được?
Phàn Ngọc Khiêm nghe vậy thì ngượng ngập không nói gì. Cốc Chẩn hừ nhạt nói:
- Nếu hắn ơn cao nghĩa nặng với các ngươi thì phải đem các ngươi đi cùng chứ sao lại đem các ngươi ra để nhử địch? Nhử địch chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?
Đồng Qua Chùy hiên ngang nói:
- Việc dụ địch là lão tử tự nguyện chứ chẳng phải ai sai khiến cả.
Cốc Chẩn đúng là dở khóc dở cười, thầm nghĩ: “Sớm nghe nói Uông lão quỷ rất giỏi mê hoặc lòng người, hiện giờ nhìn thấy đúng là sự thật chứ không sai. Thằng cha ngu ngốc này cũng không biết được hắn đối xử tốt thế nào mà lại một lòng bán mạng liều chết cho hắn như vậy?” Trong lúc trầm ngâm, lại nghe Đồng Qua Chùy nói:
- Lão tam, chết thì chết, cũng chẳng có gì không hay cả. Hai chúng ta thà chết cũng không thể bán đứng bằng hữu, ngươi nói có đúng hay không?
Phàn Ngọc Khiêm thở dài nói:
- Nhị ca nói đúng lắm.
Cốc Chẩn tức giận hừ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Lục Tiệm có ý động thủ. Không ngờ Lục Tiệm trầm mặc một chút rồi lắc đầu nói:
- Hai người này trọng nghĩa giữ lời, nếu ta dùng sức mạnh để bức ép thì chẳng phải bắt người ta bán rẻ bằng hữu hay sao?
Cốc Chẩn cảm thấy bất giờ, ngẩn ra một lúc lâu rồi nhíu mày nói:
- Lục Tiệm, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Nếu thả bọn chúng tất sẽ có hậu quả.
Lục Tiệm nói:
- Nhưng nếu vì an nguy của bản thân mà dẫm đạp len tín nghĩa của người khác thì có gì khác biết với Uông Trực, Từ Hải chứ?
Cốc Chẩn không ngờ y bảo thủ như vậy, tức giận nói:
- Tín nghĩa cái rắm chó gì, được, được lắm, ngươi muốn làm đại bồ tát, đại thánh nhân thì cứ làm theo ý ngươi đi.
Rồi quay người đến ngồi trên một tảng đá, trừng mắt nhìn mọi người nghiến răng cười nhạt. Đồng Qua Chùy và Phàn Ngọc Khiêm đưa mắt nhìn nhau, đều không đoán ra tâm tư của đối phương. Lục Tiệm cũng nhìn Cốc Chẩn, trong lòng thầm than thở: “Nếu lấy vũ lực để bức bách thì hai người này thà chết không nói, cũng chỉ còn cách một đao giết đi. Nhưng giết người thì dễ, cứu người mới khó. Ngư họa thượng đại sư từng căn dặn ta phải có lòng từ bi yêu thương mọi người. Hai người này tuy không phải người tốt nhưng cũng chẳng phải không thể cứu chữa được, nếu có thể bỏ ác làm thiện thì cũng là một công đức to lớn. Cho dù Cốc Chẩn có trách móc ta thì cũng chẳng có cách nào khác.” Nghĩ đến đó liền nói:
- Thả hai người các vị cũng dễ thôi, nhưng hai người phải hứa với ta một việc.
Đồng Qua Chùy cười nhạt nói:
- Vậy còn phải xem là việc gì đã. Nếu là việc liên quan đến Uông lão thì đừng hòng lão tử hở ra một chữ.
Lục Tiệm nhìn vẻ mặt hắn cũng không hề có chút khó chịu, thản nhiên nói:
- Long Môn Tam Sát các ngươi làm đủ việc xấu, về lý đáng phải chết. Nhưng ta thấy các ngươi hành sự vẫn còn có đường lùi chứ không phải táng tận lương tâm. Ta muốn các ngươi thề với trời đất, từ giờ về sau không được làm điều ác. Nếu lại làm điều ác thì chỉ cần lọt vào tai ta, cho dù ở ngoài vạn dặm ta cũng nhất định tìm tới lấy tính mạng các ngươi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện