[Dịch] Thương Hải

Chương 64 :  HẾT CHƯƠNG 21

Người đăng: StormRaider

.
Chương 21 – Hồi 6 Lục Tiệm nghe vậy liền nghĩ lại những kẻ gian ác mà mình từng gặp phải không kẻ nào không phù hợp với lời của Cốc Chẩn, chỉ có điều bản thân mình lúc ứng phó toàn là khó khăn, chịu thiệt chứ chẳng nói gì tới chuyện hứng thú kỳ vị nào cả, lại càng không có công hiệu giải sầu. Vì vậy cái kiểu lấy kẻ ác ra chơi đùa này cũng chỉ có Cốc Chẩn là tiêu thủ nổi. Cốc Chẩn nói một hơi xong bèn đưa mắt nhìn nước suối trong veo soi bóng, cúi người định uống thì không ngờ chợt có một viên đá bắn tới làm nước bắn tung tóe, ướt hết cả đầu cả mặt hắn. Cốc Chẩn nổi giận ngẩng đầu lên thì lại thấy một thiếu nữ áo trắng hơn tuyết, trâm vàng vòng ngọc, đeo một cái bao lụa màu xanh đang cười khanh khách ngồi ở bờ bên kia. Lục Tiệm cũng cả kinh, thất thanh nói: - A Tình… Diêu Tình lườm y một cái rồi hừ khẽ nói với Cốc Chẩn: - Khoe khoang khoác lác không tự biết mình. Ngươi nói ngươi thích nhất là bắt nạt kẻ ác, bây giờ thì nói sao nào? Cốc Chẩn cười nói: - Coi như ta bị đại mỹ nhân bắt nạt rồi. Bây giờ quần áo ướt hết, phải cho người ta phơi chứ. Nói xong giả bộ cởi thắt lưng mở áo. Diêu Tình mặt hoa biến sắc, tức giận nói: - Họ Cốc kia, ngươi dám làm trò lưu manh thì ta, ta sẽ cho ngươi răng rụng đầy đất. Cốc Chẩn nói: - Không còn đạo trời nữa sao, ngay cả phơi khô quần áo mà cũng không được? Diêu Tình ngang ngược nói: - Ta nói không được thì nhất định không được. Cốc Chẩn cười cười, đột nhiên kéo kéo lỗ tai rồi lại cúi người xuống dùng ngón tay viết một chữ “Vi” to đùng trên mặt đất. Lục, Diêu hai người đang cảm thấy kỳ quái thì lại thấy hắn vốc lên một vốc nước hắt về phía Diêu Tình. Diêu Tình nhẹ nhàng lùi lại, mặt lộ vẻ chế nhạo. Cốc Chẩn đứng dậy cười nói: - Ối trời ơi, bản lĩnh không đủ, báo thù không được rồi. Diêu Tình hừ khẽ một tiếng, trong lòng nghĩ tới những động tác cổ quái vừa rồi của hắn, thầm cảm thấy có điều không đúng. - A Tình. – Lục Tiệm không nhịn được hỏi – Cô đến đây lúc nào? Diêu Tình hờ hững nói: - Anh không muốn tôi đến sao? Lục Tiệm ngẩn người ra, không biết trả lời thế nào mới được. Nếu nói là muốn thì không khỏi có chút hổ thẹn, còn nếu nói không muốn thì lại trái với lòng mình. Cốc Chẩn biết được chỗ khó khăn của y, liền cười nói: - Đâu có, y muốn cả trăm lần ấy chứ, đêm qua ta nghe hắn nói mớ, miệng cứ gọi “A Tình, A Tình”. Lục Tiệm mặt đỏ bừng, vội nói: - Ngươi, ngươi… Cốc Chẩn nói: - Ta biết rồi mà, nghe người ta nói mớ là không tốt, nhưng ngươi gọi to quá, ta muốn không nghe cũng khó đấy. Lục Tiệm chỉ vào mũi Cốc Chẩn nói: - Ngươi… Cốc Chẩn tiếp lời nói: - Ta đều nghe hết rồi, ngươi lấp liếm không được đâu. Hắn mồm mép nhanh nhẹn, Lục Tiệm ngăn không nổi, thực rất tức giận. Diêu Tình nhìn hai người một lúc rồi hừ khẽ nói: - Lục Tiệm, lần này tôi đến đây là vì nghĩ tới có một vật quên không trả lại anh. Lục Tiệm nói: - Xá lợi của Ngư hòa thượng ư? Diêu Tình lắc lắc đầu, hờ hững nói: - Xá lợi đó mất rồi. Sau khi Lục Tiệm biết Diêu Tình chính là Sửu nô nhân thì vốn muốn lấy lại xá lợi, ai ngờ Diêu Tình mãi không nhắc tới việc đó. Lục Tiệm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám nói ra, trong lòng nghĩ để ở chỗ Diêu Tình cũng giống như đem theo mình, nếu tự nhiên đòi lại thì sẽ chọc cho cô nổi giận mất. Lúc này nghe vậy thì nóng nảy đến nhảy dựng lên, kêu lớn: - Sao, sao lại để mất? - Anh kêu cái gì? – Diêu Tình lườm y, nói – Ai bảo anh đưa cho tôi? Vừa giao cho tôi thì Phong Quân Hầu cũng tìm tới, những thứ trên người tôi đều bị hắn tìm lấy mất, còn có cách nào khác nữa? Sau đó dùng Tiên Bích bảo hắn đưa ra họa tượng thì ai ngờ nhất thời vui mừng lại quên không đòi xá lợi. Lúc ấy anh cũng ở đó, tại sao lại không nhắc tôi? Cô nói thản nhiên trơn tru như thể mất xá lợi là do Lục Tiệm chứ chẳng ai khác. Lục Tiệm trong lòng rối loạn, ngẩn ngơ ngơ ngẩn chẳng nói được tiếng nào. - Hay lắm, hay lắm! – Cốc Chẩn bỗng vỗ tay cười lớn “Từ xưa đến nay không thiếu cổ nhân chỉ trong một đêm nhìn qua là không quên. Đại mỹ nhân chỉ một đêm đã quên hết, so với cổ nhân có thể tính là lưu xấu nghìn thu. Diêu Tình mím môi lạnh lẽo nói: - Xú hồ ly, bản cô nương nói lời tử tế, ai cần ngươi châm chọc chen vào? - Ta cũng nói lời tử tế. – Cốc Chẩn cười nói – Lúc đó cô quên mất thì sau đó sao lại không nhớ ra? Nhưng cô vẫn không chịu nói mà dùng để trói buộc Lục Tiệm, khiến hắn tìm Tả Phi Khanh liều mạng. - Còn ngươi thì sao? – Diêu Tình lạnh giọng nói – Ngươi trăm mưu nghìn kế lừa gạt Lục Tiệm giúp ngươi bắt cái này tìm cái kia, vào sinh ra tử thì yên tâm cái gì? Lục Tiệm ngơ ngác lắng nghe, bỗng thở dài một hơi rồi quay người bỏ đi. Cốc, Diêu hai người đồng thanh nói: - Ngươi đi đâu? Lục Tiệm cười khổ nói: - Ngư hòa thượng đại sư đối với ta ơn nặng như núi, cho dù có thịt nát xương tan ta cũng phải lấy lại xá lợi của người. Cốc Chẩn nói: - Ngươi muốn tìm Phong Quân Hầu ư? Lục Tiệm gật đầu. Cốc Chẩn thấy y thần sắc quyết liệt, bất giác thở dài nói: - Thôi, nếu muốn đi thì ta đi với ngươi là được. Diêu Tình cười nhạt nói: - Ngươi đừng có giả làm người tốt. Phong Quân Hầu ở chỗ nào ngươi có biết không? Cốc Chẩn nói: - Chẳng lẽ cô lại biết sao? Diêu Tình nói: - Ngu ngốc. Ta không tìm hắn, hắn lại không tìm đến ta sao? Lục Tiệm bừng tỉnh ra, gật đầu nói: - Đúng rồi, họa tượng tổ sư ở trên người cô thì Phong Quân Hầu sẽ sớm tìm đến thôi. Diêu Tình lườm y một cái, nói: - Lần này coi như anh không ngốc. Cốc Chẩn cười nói: - Ta cũng hiểu rõ rồi, nói tóm lại là cô đã tính hết mọi đường, chẳng qua muốn bọn ta làm hộ vệ cho cô để nhẹ nhàng cưỡi ngựa xem đèn hoa, còn bọn ta bán mạng giữ gìn chứ gì. Diêu Tình mắng: - Ngươi nếu không muốn làm thì có thể cút đi, bản cô nương cũng không thèm. Cốc Chẩn thầm nghĩ: “Xưa nay đều là ta dắt mũi người khác, lần này lại bị con mụ này xỏ mũi, đúng là đáng giận.” Hắn chửi thầm trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn cười hi hi nói: - Đâu có, đường đi hiu quạnh, có người đẹp cùng nói cùng cười có thể coi là việc đáng mừng. Lục Tiệm thấy Diêu Tình mặt hoa biến thành trắng bệch, mắt như phun lửa thì chỉ sợ hai người lại bắt đầu cãi cọ không cách nào giải quyết được, bèn vội nói: - Đừng cãi nhau nữa, chúng ta tính xem bước tiếp theo phải làm gì. Chẳng lẽ lại ngồi ở đây chờ Phong Quân Hầu tới? Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Lấy lại xá lợi không phải việc gấp, có thể bắt được Uông Trực hay không mới là liên quan đến mạng sống của chúng ta. - Lộ ra đuôi hồ ly rồi à? – Diêu Tình cười nhạt nói – Bắt y làm tay chân để giải quyết việc riêng mới là ý định ban đầu của ngươi. Cốc Chẩn cười nói: - Nói như vậy thì cô và ta cũng coi như nửa cân tám lạng, cùng loại như nhau thôi. Tốt lắm, tốt lắm, vậy gọi là cùng chung chí hướng rồi. Diêu Tình hai má đỏ lên, mắng: - Chí hướng cái đầu quỷ ngươi ấy. Cốc Chẩn cười lớn. Lục Tiệm trầm ngâm nói: - Việc của Uông Trực tuyệt không phải là thù riêng của Cốc Chẩn mà có liên quan lớn đến ta. A Tình, cô chịu đi tìm người cùng bọn ta ư? Diêu Tình nhìn những viên sỏi màu sắc rực rỡ trong khe suối, im lặng không nói. Cốc Chẩn lại thấu suốt tâm tư của cô, bất giác bật cười thở dài nói: - Lão huynh, ngươi quên mất rồi. Việc đó cần gì phải hỏi, xá lợi là do cô ta làm mất, oan có đầu nợ có chủ, việc đòi lại tất nhiên là cô ta phải làm rồi. Cô ta mà không chịu đi thì trói lại lôi đi ấy chứ. Diêu Tình tức giận nói: - Ngươi thử trói ta xem? Cốc Chẩn xua tay cười nói: - Xá lợi là do cô làm mất chứ có phải giả đâu. Diêu Tình hừ khẽ một tiếng, quay người dắt một con ngựa lớn từ trong rừng ra, ngồi lên ngựa đi qua khe suối rồi đột nhiên rút roi ngựa ra quất vào má trái của Cốc Chẩn. Mặt Cốc Chẩn hiện lên một vệt bầm tím, đau đớn tức giận nói: - Quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ. Diêu Tình phì một tiếng: - Ngươi mới là tiểu nhân đấy, ngay cả chửi ta một câu mà cũng không dám chửi quang minh chính đại. Cốc Chẩn trong lòng hồi hộp, gượng cười nói: - Ta lúc nào mà không quang minh chính đại? - Tưởng ta không biết sao? – Diêu Tình nói – Ngươi trước hết kéo tai, đó là lấy từ đồng âm của chữ “Nhĩ” để nói chữ “Nhĩ” trong “nhĩ nhữ” (ông mày), sau đó lại viết một “vi”, liền lại chính là “Nhĩ vi”. Cuối cùng hắt (chữ “bát”) nước vào người phụ nữ là ta, đó chẳng phải gọi là “bát phụ” sao. Nối liền lại chẳng phải là “Nhĩ vi bát phụ” (Cô là kẻ đanh đá chanh chua) ư? Lục Tiệm thấy hai người dốc hết tâm tư ra sức tranh giành không đâu thì chỉ thấy buồn cười. Cốc Chẩn lại rất không dễ chịu, trong lòng thầm nghĩ con mụ này không ngờ cũng nghĩ ra được bí ẩn bên trong, ngày sau phải cẩn thận đối phó để không rơi vào thế yếu. Ba người đều có lòng riêng, cưỡi ngựa đi về phía tây, trên đường chẳng nói năng gì. May gặp một người nông phu, sau khi hỏi han liền biết không lâu trước đó đã có nhiều quan quân đuổi theo một đoàn khách thương đi về phía bắc. Cốc Chẩn rất vui mừng, giục ngựa chạy nhanh, trên đường thỉnh thoảng lại thấy xác người, có kẻ mặc quân phục, có kẻ mặc quần áo khách thương, loại “khách thương” này ẩn trong lớp áo vải là giáp vảy cá. Chắc là đám Oa khấu này giả làm thường dân định lẻn qua quan quân, nhưng bị quan quân phát hiện ra đuổi đánh tới đây. Cốc Chẩn xem xét kỹ thi thể không thấy Uông Trực thì khối đá lớn đè nặng trong lòng mới hơi trút xuống được. Lại đuổi theo mười dặm, bỗng nghe trong sơn cốc bên đường truyền ra tiếng hò hét chém giết. Ba người bỏ ngựa chạy lên vách núi bến trái, đưa mắt nhìn xuống thì chỉ thấy mấy trăm tên quan binh vây lấy hơn chục “khách thương” lại khổ đấu. Quan binh chính là quân tinh nhuệ do Trầm Chu Hư cử đi nên gạn dạ thiện chiến, tiến lùi có kỷ luật. Oa khấu lấy ít địch nhiều dần không đủ sức. Đấu không bao lâu, bỗng nghe trong trận nổi lên một tràng tiếng rống, chính là tàn dư của Oa khấu thấy không còn hy vọng đột phá vòng vây, thi nhau quay ngược Oa đao mổ bụng tự sát. Cốc Chẩn kêu khổ ầm ĩ, trong lúc bực tức thì chợt lại thấy có hai người không tự sát mà ra sức đột phá vòng vây liều mạng chạy về phía này. Hai người vừa phá vòng vây thì Lục Tiệm liền lập tức nhận ra, chẳng phải ai xa là mà chính là Phàn Ngọc Khiêm và Đồng Qua Chùy. Đồng Qua Chùy áo đẫm máu, hai chân lê trên mặt đất, toàn nhờ Phàn Ngọc Khiêm đỡ dắt mới có thể chạy được. Hai viên tướng quân Minh đuổi riết không tha, bỗng lao lên chặn đường rồi múa thương đâm tới. Phàn Ngọc Khiên sau gáy như có mắt, quay người đánh ra một thương đè lên thương của hai người kia. Hai tướng hổ khẩu đau đớn, trường thương rơi xuống đất. Phàn Ngọc Khiêm hét lớn một tiếng, trường thương đánh ra, hai tướng trước mắt ánh sáng lấp lóe, bóng đỏ vù vù, sợ đến hồn rời khỏi xác, người ngã ngửa ra lăn long lóc xuống núi. Lục Tiệm thấy Phàn Ngọc Khiêm vốn có thể đâm chết hai tướng nhưng thương đến nửa chừng lại có ý tha mạng thì trong lòng bất giác ngạc nhiên: “Người này có vẻ không phải là loại khát máu.” Nghĩ như vậy nên thấy hắn đến gần cũng không ra tay ngăn cản. Phàn Ngọc Khiêm vừa đánh vừa chạy, chốc lát đã vượt qua đỉnh núi lẩn vào một mảnh rừng. Quan binh cậy người đông cũng vung đao múa thương xông lên núi. Cốc Chẩn hơi trầm ngâm, ghé sát Diêu Tình thấp giọng nói mấy tiếng. Diêu Tình mày ngài nhíu lại, lắc lắc đầu. Cốc Chẩn lại nói mấy câu, Diêu Tình liền lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Lục Tiệm tỏ ra mê hoặc rồi gật gật đầu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang