[Dịch] Thương Hải
Chương 61 : Chương 61
Người đăng: StormRaider
.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới, Cốc Chẩn đưa mắt nhìn qua thì tên quân binh kia cung một hán tử áo vải đã bí mật đến dưới thành, nghiêng người nhảy xuống ngựa. Hán tử đó vẻ mặt rất tiều tụy nhưng thẳng người đứng vững, đầy đủ uy nghiêm. Cốc Chẩn thấy vậy bất giác gật đầu: “Lục Tiệm nói không sai, Thích Kế Quang này đúng là có chút bản lĩnh.”
Hai người lên lầu đến trước mặt mọi người. Thích Kế Quang nhìn mọi người vẻ mặt mê hoặc, vừa định thi lễ thì Hồ Tôn Hiến đã nắm tay hắn đến bờ tường nói:
- Không cần nghi lễ tầm thường, ngươi nhìn xem có cách gì đối phó không.
Thích Kế Quang chẳng hiểu gì cả nhưng cũng định thần nhìn qua, lập tức mắt chăm chú, trầm ngâm nói:
- Tha cho tiểu tướng nhiều lời. Quân ta sợ chiến đấu, quân giặc lại dũng mãnh, rất khó phá được, hiện giờ khó giải quyết nhất chính là tình thế nguy kịch ở thành ngoài, nếu bị mất thì cho dù có đẩy lùi được quân địch cũng không cách nào tiêu diệt hết…
Hồ Tôn Hiến hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Đó chẳng qua là lẽ thường, cũng có gì đáng nói đâu…
Thích Kế Quang lộ vẻ kinh ngạc, vòng tay nói:
- Đốc hiến minh xét, theo tiểu tướng thấy thì binh pháp chính là lẽ thường, dùng binh nếu không theo lẽ thường chắc chắn sẽ bại không nghi ngờ gì nữa.
Hồ Tôn Hiến không thèm nhìn hắn, chỉ liếc Trầm Chu Hư, đột nhiên đưa mắt nhìn trời lạnh nhạt nói:
- Trầm tiên sinh, ngài xưa nay nhìn người rất chính xác, nhưng lần này thì nhầm rồi.
Trầm Chu Hư cười cười không nói, đưa tay vuốt râu nhìn về phía trước.
Thích Kế Quang dù cảm thấy bầu không khí có điều kỳ lạ nhưng lạ ở chỗ nào thì lại không nói rõ được, lại nhìn Trầm Chu Hư thì chính là văn sĩ tàn phế đã từng gặp, chỉ không hiểu sao y lại ở đây, đúng là kỳ quặc. Có điều những thứ đó chỉ là việc nhỏ, chiến sự dưới thành mới là khẩn cấp không thể trì hoãn một khắc, liền nghĩ một chút rồi kiên quyết vòng tay nói:
- Tiểu tướng bất tài, nguyện dẫn một đạo tinh binh liều mạng chiếm lại thành ngoài.
Hồ Tôn Hiến hừ lạnh một tiếng, nói:
- Liều mạng đoạt lại? Nói thì dễ nghe, ngươi chết là dễ rồi, nhưng nếu thất bại thì phải làm thế nào?
Thích Kế Quang nghe vậy thì ngẩn người ra, thầm nghĩ: “Không sai, ta chết không đáng tiếc, nhưng nếu không may thất bại thì chẳng phải làm hỏng việc lớn ư. Ôi, Thích mỗ là tướng bại trận, không có tư cách nói lời hùng hồn, Đốc hiến không tin ta cũng chẳng có gì lạ.” Nghĩ vậy liền cười khổ. Cốc Chẩn thấy thế trong lòng kêu khổ không ngớt, xoay chuyển mười mấy ý nghĩ nhưng đều không thể dùng được. Bỗng thấy Hồ Tôn Hiến phất tay áo lạnh nhạt nói:
- Áp giải Thích tham tướng về đại lao chờ nghe xử lý…
Tên quân binh đó nghe lời, vừa định tiến tới thì bỗng nghe dưới thành vang lên tiếng răng rắc, mọi người đưa mắt nhìn qua thì cái đài gỗ đó bốn chân đã gãy mất một chân, lắc lư sắp đổ. Một tên quan nhỏ của quân Minh đứng dưới đài, trong tay ánh vàng lấp lánh, tiếng răng rắc lại vang lên, chân đài gỗ lại gãy thêm một cái.
Mọi người còn chưa hiểu rõ thì cái đài gỗ đó đã như bị đại lực xô đẩy, ầm ầm đổ xuống thành ngoài, hàng trăm thanh gỗ cháy như sấm sét đầy trời rót xuống trận thế của quân Oa. Quân Oa kêu thét nhảy nhót, liều mạng tránh nhé, vô tình làm lộ ra một lối đi.
Viên quan nhỏ đó hét dài một tiếng, kéo theo một đôi nam nữ theo chỗ sơ hở đó chạy thẳng tới thành ngoài. Tay y giơ cao, dây xích sắt trong tay khiến cho móc câu quay như bánh xe gió, gỗ cháy của cái đài kia còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị móc lấy. Cũng không biết y dùng cách gì mà móc câu như có lực hút, gỗ cháy vừa rơi đến liền từng cây từng cây dính vào nhau liên miên không ngớt. Đến lúc y chạy tới thành ngoài thì đã kết thành một con “rồng lửa” dài mười trượng, lấy viên quan nhỏ kia làm trục vùng vẫy bốn phương.
Viên quan nhỏ đó không ngớt thét dài, con “rồng lửa” bốc cháy bừng bừng, uốn lượn mấy vòng rồi đột nhiên như mũi tên rời dây cung bắn vọt ra trúng vào bậc đá của thành ngoài, những tên quân Oa trên các bậc đá bị đập trúng đều cháy bùng lên rồi lăn long lóc xuống dưới. Bị đập bị lăn như vậy nên quân Oa hoặc là cả người bốc cháy, hoặc là vỡ đầu chảy máu. Viên quan nhỏ kia thừa cơ chạy lên bậc đá, lăn lăn lộn lộn đánh giết tới đầu thành.
Thích Kế Quang nhìn mà kinh hãi, buột miệng nói:
- Người đó là ai mà ghê gớm như vậy.
Hồ Tôn Hiến cũng thầm kêu lạ lùng, hoàn toàn không nghĩ ra trong quân mình từ lúc nào có một nhân vật như vậy, chỉ có Trầm, Cốc hai người là nhận rõ được. Cốc Chẩn cười nói:
- Thích tướng quân, người lạ thì không nói, nhưng huynh đệ kết bái của ông mà cũng không nhận ra ư?
Thích Kế Quang vẻ mặt kinh hãi nghi ngờ, định thần nhìn kỹ rồi đột nhiên thất thanh kêu lên:
- Ối chà, đúng là Lục Tiệm huynh đệ của ta rồi.
Hồ Tôn Hiến cũng vô cùng kinh hãi, hỏi:
- Người đó là huynh đệ kết bái của Thích tham tướng ư?
Thích Kế Quang vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, vỗ tay nói:
- Không sai rồi, không sai rồi.
Hồ Tôn Hiến nhìn hắn, lẩm nhẩm gật đầu, ông ta vốn có lòng hoài nghi với Thích Kế Quang này, nhưng lúc này cảm giác đã thay đổi, thầm nghĩ huynh đệ đã ghê gớm như vậy thì kẻ làm đại ca tất nhiên còn hơn một bậc. Trong lúc trầm ngâm, bỗng nghe Thích Kế Quang nói:
- Có huynh đệ Lục Tiệm của ta thì chắc chắn có thể giữ được thành ngoài, quân giặc không có chỗ hiểm yếu để dựa vào, chỉ còn cách quyết chiến với chúng ta trên đất bằng, cứ như vậy có thể lấy dài khống chế ngắn, kích phá trận địa của quân địch.
Hồ Tôn Hiến nói:
- Thế nào là “lấy dài khống chế ngắn”?
Thích Kế Quang chỉ tới dưới thành, khoa tay múa chân:
- Trường đao của quân giặc dài năm thước, dài hơn đao kiếm của quân ta. Chu thương dài hai trượng, dài hơn thương mâu của quân ta. Súng điểu tầm bắn trăm bộ, dài hơn tầm bắn của súng điểu bên ta.
Mọi người thi nhau gật đầu, Thích Kế Quang lại nói:
- Có câu rằng: “Một tấc dài là một tấc mạnh”, lấy dài áp chế ngắn chính là cách đánh của binh gia. Kế sách hiện giờ không ngoài lấy cái dài của quân địch biến thành cái ngắn của quân địch.
Hồ Tôn Hiến hơi nhíu mày, ồ lên một tiếng.
Thích Kế Quang lại nói:
- Tinh kỳ trên đầu thành có cán cờ dài hơn hai trượng, chính hợp khắc chế chu thương của đối phương…
Hồ Tôn Hiến đột nhiên cao giọng nói:
- Truyền tướng lệnh của ta, hạ hết cán cờ trên đầu thành, lại tuyển năm trăm quân sĩ lập trận chờ lệnh.
Thích Kế Quang lại nói:
- Súng điểu của quân địch tầm bắn tuy xa nhưng không xa bằng hỏa pháo Phật Lang Cơ, trên thành có hơn mười khẩu hỏa pháo Phật Lang Cơ, chi bằng chuyển pháo xuống dưới thành, dùng xe ngựa để kéo rồi kết thành trận pháo…
Hồ Tôn Hiến lại phát tướng lệnh, lệnh cho quan quân đem hỏa pháo khiêng xuống dưới thành, dùng xe ngựa ghép vào.
- Còn trường đao năm thước càng dễ đối phó. – Thích Kế Quang nói tiếp – Thương mâu của quân ta tuy ngắn hơn thương mâu của quân địch nhưng so với Oa đao thì lại dài hơn. Súng điểu của quân ta tầm bắn mấy chục bộ, so với súng điểu của quân địch là ngắn hơn nhưng lại dài hơn Oa đao. Theo ý của tiểu tướng nên lấy thương mâu để chống lại Oa đao, còn súng điểu thì từ phía sau bắn lên, gần xa hỗ trợ sẽ có thể phá được trường đao của quân giặc.
- Chủ ý đó hay lắm. – Trầm Chu Hư đột nhiên vỗ tay – Cứ như vậy quân địch có ba loại trận thế thì chúng ta cũng có ba loại trận thế nhưng trận nào cũng dài hơn quân địch, lấy dài áp chế ngắn thì không thể thua được. Chỉ có điều tuy có thế trận tất thắng nhưng còn cần tướng tài chủ huy mới có thể điều khiển được. Thích tham tướng có người nào phù hợp không?
Thích Kế Quang ngẩn ra, đột nhiên nắm chặt song quyền, thở dài một hơi. Trầm Chu Hư nói:
- Thích tham tướng vì sao lại thở dài?
Thích Kế Quang vốn đang buồn bực, nghe vậy buột miệng nói ra:
- Thở dài vì thân này không may, chẳng thể vì quốc gia mà giết địch.
Hồ, Trầm hai người nhìn nhau cười, Hồ Tôn Hiến bỗng nói:
- Thích Kế Quang nghe lệnh.
Thích Kế Quang giật mình, phủ phục xuống đất.
Hồ Tôn Hiến chậm rãi nói:
- Ta lệnh cho ngươi chỉ huy ba quân, đối địch với Uông Trực, nếu có thể phá được quân địch thì sẽ miễn cho ngươi tội bại trận.
Thích Kế Quang nghe lệnh chỉ nghi ngờ còn đang trong mộng, cổ họng nghẹn lại gần như sắp sửa rơi lệ. Nhưng y là kẻ có nghị lực, trong chớp mắt đã có quyết định, liền hít một hơi dài rồi chậm rãi lên tiếng:
- Xin thứ cho tiểu tướng vô lễ, tiểu tướng là kẻ có tội, nếu chỉ huy ba quân thì sao có thể khiến bọn họ phục được? Xin đại nhân rộng lượng cho thuộc hạ quyền chém tướng.
Trầm Chu Hư bất giác bật cười:
- Khá lắm, gánh vác trọng trách đã không thêm khiêm nhường mà lại còn được đằng chân lân đằng đầu ư?
Thích Kế Quang nói:
- Lời này của tiên sinh sai rồi, vì nước vì dân thì có gì phải khiêm nhường?
- Vì nước vì đân thì có gì phải khiêm nhường hay lắm! – Hồ Tôn Hiến mỉm cười, lấy từ eo lưng ra một thanh trường kiếm, nói – Thượng Phương kiếm này là thánh thượng ban cho, bản tổng đốc cho ngươi mượn, nếu có tướng lĩnh không theo lệnh điểu khiển thì giống như ta tự lâm trậm chém ngay, không cần phải ân xá.
Thích Kế Quang trịnh trọng vái ba cái rồi tiếp lấy Thượng Phương kiếm, thẳng người đứng dậy rảo bước đi xuống thành.
Sắc trời dần sáng, ẩn ước có tiếng gà gáy, mọi vật cũng rõ dần lên, núi non trải dài, màu xanh mát mắt, cây cỏ nở hoa như thật như ảo, một dải nước xanh quanh co vòng qua thành trì chảy về phía đông.
Thế nhưng trên thành ngoài Nam Kinh thì lại là cảnh kịch chiến điên cuồng. Lục Tiệm phòng thủ bậc đá, tay trái nắm chặt móc câu, tay phải giữ dây xích sắt, hoặc là móc câu bên trái đoạt binh khí, dây xích bên phải đánh người, hoặc là dây dích bên phải đoạt binh khí, móc câu bên trái đánh người. Kim Câu Liêm cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới món vũ khí của chính mình lại có thể phát huy uy lực như vậy.
Ninh Ngưng có Lục Tiệm bảo vệ, bao thương tên nỏ đều không thể tới gần, liền lập tức đưa mắt nhìn quanh, hễ thấy súng điểu là phát ra “Đồng trung kiếm”, quân hoa hoặc là nòng súng nổ tung, hoặc là ngòi lửa tự bốc cháy, còn có kẻ đang bỏ đạn sắt vào, nòng súng đang hướng thẳng vào mặt thì đột nhiên tiếng nổ vang lên, kết quả thế nào khỏi cần nói cũng biết. Tiết Nhĩ theo cách cũ mà làm, tướng lĩnh bên quân Oa đánh cồng thì lão gõ trống, còn tướng lĩnh quân Oa gõ trống thì lão đánh cồng, quấy nhiễu khiến cho quân oa kêu khổ không ngớt, nhưng hiệu lệnh sớm đã tập luyện tinh thục, bây giờ thay đổi không kịp.
Ba người này chưa hề phối hợp nhưng lúc kết thành một đội thì lại như trời đất tạo thành, quân Oa cứ đánh lên đầu thành là lại hoàn toàn bị đẩy lùi xuống, lặp đi lặp lại vài lần như vậy cuối cùng đã chùn chân không tiến lên được. Trên thành ngoài quan quân bại trận vốn đã không thành đội ngũ, thấy tình trạng đó như được cổ vũ lớn, thi nhau giương cung cầm mâu lấy lại trận thế.
Quân Oa chiến đấu khốn khổ, quên chết liều mang, nhưng không ngờ Lục Tiệm rơi vào chiến trường sinh tử thì chiến đấu càng dữ dội, “thuật đoạt binh khí” cũng lĩnh ngộ càng sâu, lúc đầu chỉ là đoạt vũ khí của người khác, đấu càng lâu thì không chỉ là đoạt vũ khí trong tay mà còn có thể điều khiển vũ khí của kẻ địch để đả thương chính kẻ địch. Lại đánh thêm một lúc y càng nghĩ ra điều kỳ diệu hơn, quân địch vốn tay cầm vũ khí, thật ra chính là liên kết với vũ khí, vì vậy đối thủ, vũ khí địch, vũ khí ta ba món dính liền chẳng phải biến thành một món “vũ khí” hoàn toàn mới sao.
Ý tưởng vừa nổi lên, Lục Tiệm liền thử nghiệm, móc lấy một thanh trường đao rồi tiềm vận kình lực, cố gắng điều khiển đối thủ, liền thấy tên quân Oa cầm đao đó theo đúng ý muốn của mình, giống như say rượu không điều khiển được húc ngã vài người rồi lảo đảo một cái lăn xuống dưới thành. Lục Tiệm thấy ý tưởng kỳ diệu trở thành hiện thực thì vui mừng không kìm được, thử lại vài lần càng cảm thấy hứng thú tràn trề, vô cùng thỏa thích.
Cứ như vậy quân Oa càng khó thủ thắng, sĩ khí giảm mạnh, đột nhiên một tiếng kêu vang liền như nước thủy triều rút hết xuống phía dưới.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện