[Dịch] Thương Hải

Chương 60 : Chương 60

Người đăng: StormRaider

Ai ngờ lùi xuống mới được nửa đường thì tiếng trống lại vang lên, ba tiếng nhỏ một tiếng lớn, chính là hiệu lệnh tiến công. Đám Oa nhân chẳng hiểu gì cả, lại thi nhau hãm thế lùi, nhìn đông ngó tây rồi chạy lên đầu thành. Không ngờ vừa mới chạy tới thì tiếng cồng lại vang lên, đám Oa nhân không phân biệt thật giả, lại quay người chạy xuống thành. Ai ngờ tiếng trống lại vang lên, giục giã tiến công, nhưng chưa kịp tiến tới thì tiếng cồng lại rộ lên. Chỉ nghe tiếng cong cong thùng thùng thi nhau vang lên, mấy nghìn quân Oa như đám ruồi nhặng không đầu, lúc thì chạy lên lúc lại lao xuống đến quay cuồng chóng mặt, tức giận thở hồng hộc, bất giác ngoác miệng chửi ầm lên. Lục Tiệm trong lòng ngạc nhiên hết mức, không nhịn được dừng chân lại đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên mắt sáng lên, chỉ thấy một tên Oa khấu tay cầm cồng bằng đồng, eo lưng đeo trống trận, đi qua đi lại trong trận, tuy mặc quần áo của người Oa nhưng đôi tai to tướng lại không chịu nghe lời, cứ chực trồi ra khỏi mũ đội đầu, ve vẩy hai bên. Lục Tiệm tuy đang đứng trên chiến trường ngập máu nhưng thấy tình hình đó cũng phải bật cười. Tên “Oa khấu” đó không phải ai xa lạ mà chính là “Thính kỷ” Tiết Nhĩ, lão giỏi nghe âm luật, nghe qua rồi thì không bao giờ quên, nên nghe được hiệu lệnh tiến lùi của quân Oa liền nhớ kỹ trong lòng, sau đó ăn trộm quần áo của quân Oa, lấy cả cồng cả trống lẩn vào trong trận quân Oa. Binh pháp có nói: “Người đánh trống, kẻ phất cờ chính là mắt là tai của mọi người.” Người xưa dùng binh lấy đánh trống để tiến, gõ cồng để lùi. Lại nói: “Đánh trận ban đêm nhiều lửa nhiều trống.” Chiến trận ban đêm không thể nhìn thấy cờ hiệu, tiếng trống tiếng cồng giống như mắt như tai của quân đội, giờ lại bị Tiết Nhĩ làm rối loạn như vậy, quân Oa có thể nói là mắt hoa tai điếc, nhìn không rõ, nghe không ra, tiến lùi đều khó khăn như đang diễn trò hề vậy. Quân Oa cũng đã phát hiện ra gian tế, liền tức giận kêu lên oa oa, thi nhau múa đao vung thương xông tới. Tiết Nhĩ tuy giỏi nghe âm nhưng võ công chỉ bình thường, “Táng tâm mộc ngư” lại bị Lục Tiệm hủy rồi, lúc này mắt thấy quân địch từ bốn phía xông tới thì đột nhiên trong lòng rối loạn, liền chạy như bay vào trong thành, vừa chạy vừa kêu: - Ngưng nhi cứu ta, Ngưng nhi cứu ta… Mới chạy được mấy bước bỗng bị một xác chết ngáng chân liền ngã lăn ra. Ba tên quân Oa tung mình nhảy tới, hung dữ vung đao chém xuống. Đao mới ở giữa chừng không thì chợt có một tia trắng bạc lướt qua, bó chặt lấy thân đao, thanh cương đao đó bị kéo nghiêng đi chém sát xuống đầu mũi Cốc Chẩn, choang một tiếng ngập vào mặt đất làm lóe lên mấy tia lửa. Cốc Chẩn cả người toát mồ hôi lạnh, ngoài miệng vẫn cười hi hi nói: - Lão Trầm què, chặt đầu thì chặt, sao lại mạo phạm đến cái mũi của ông đây? Thánh nhân có nói, mũi là gốc rễ của trời đất, là cửa của sự huyền ảo, nó vô cùng quan trọng, không được động đến đâu. Trầm Chu Hư thu lại nét cười, rút lại Thiên La nói: - Tiểu tử nhà ngươi không sợ chết sao? Cốc Chẩn nói: - Vừa sợ vừa không. Trầm Chu Hư nói: - Vì sao lại nói như vậy? Cốc Chẩn nói: - Ta chết chỉ một mình thì đường xuống suối vàng sẽ rất cô đơn, tất nhiên rất sợ rồi. Nhưng nếu có Hồ đại tổng đốc và toàn thể quân tướng của Nam Kinh cùng chết theo, mọi người cùng uống Mạnh Bà thang, qua cầu Nại Hà, náo nhiệt ồn ào, như vậy có gì mà phải sợ. Hồ Tôn Hiến sắc mặt trầm xuống, đang định nổi giận thì Trầm Chu Hư lại đưa mắt ra hiệu ngăn ông ta lại, xua tay nói: - Thả hắn ra. Cốc Chẩn đứng dậy phủi sạch bụi bẩn, nhìn Trầm Chu Hư cười cười không nói. Trầm Chu Hư lại ngồi ỳ ở đó, ánh mắt lấp lánh như đang nghĩ gì đó không để ý. Đột nhiên một trận gió thổi qua, trên đầu thành có thêm một người, chính là Yến Vị Quy cõng Du Đại Du trở về. Hồ Tôn Hiến bất giác tiến lên đỡ lấy cánh tay Du Đại Du, thất thanh nói: - Du lão tướng quân… Du Đại Du trong hôn mê tỉnh lại, cố gắng mở mắt cười khổ nói: - Thuộc hạ bất lực, đáng chết… đáng chết… Đột nhiên thở không ra hơi, lại ngất xỉu đi. Hồ Tôn Hiến đứng dậy, vẻ mặt đau buồn, bỗng nhìn Trầm Chu Hư chầm chậm nói: - Trầm tiên sinh, việc đến nước này, chỉ còn cách bỏ thành ngoài để giữ nội thành mới được. Trầm Chu Hư nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên kêu lên mấy tiếng “được lắm” rồi cao giọng nói: - Cốc tiểu tử, Trầm mỗ đáp ứng ngươi, nếu ngươi có kế phá địch thì ta sẽ cho ngươi yên ổn sống sót rời khỏi Nam Kinh. Cốc Chẩn cười nói: - Lời này chắc chứ? Trầm Chu Hư nói: - Việc quân không nói đùa. - Mặc cả xong Cốc Chẩn đưa tay ra, hai người vỗ vào tay nhau ba lần, Cốc Chẩn mới cười nói: - Mưu kế của ta lại rất đơn giản, chính là tiến cử một người thay ngươi chỉ huy quân lính. Trầm Chu Hư ánh mắt lóe lên: - Ai? Cốc Chẩn cười nói: - Người đó ngươi cũng biết, hiện giờ đang ở trong đại lao của Nam Kinh. Trầm Chu Hư và Hồ Tôn Hiến nhìn nhau, Hồ Tôn Hiến cả kinh nói: - Ngươi nói Thích Kế Quang ư? Cốc Chẩn cười nói: - Đại nhân tính toán như thần, chính là Thích tướng quân. Hồ Tôn Hiến vô cùng tức giận nói: - Nói lăng nhăng, hắn là tù nhân, làm sao điều quân được? - Tù nhân thì sao? – Cốc Chẩn cười nói – Quản Trọng là tù nhân mà nước Tề xưng bá, Lý Tịnh là tù nhân mà Đột Quyết phải bó tay, Quách Tử Nghi cũng là tù nhân mà phục hồi lại được nhà Đường. Có câu rằng: “Luận công không bằng luận việc”, nếu Thích tướng quân không lập được chiến công thì cứ chém ta không chậm trễ. Hồ Tôn Hiến còn muốn phản đối, Trầm Chu Hư đã phe phẩy quạt lông, thản nhiên nói: - Tiểu tử nhà ngươi đảm bảo Thích Kế Quang có thể phá địch ư? Cốc Chẩn nhe răng cười: - Không sai, ta dùng cái mạng nhỏ này đảm bảo, ngươi dám đánh cuộc với ta không? Trầm Chu Hư nhìn hắn một chút, đột nhiên cười cười rồi đưa mắt ra hiệu cho Hồ Tôn Hiến. Hồ Tôn Hiến hơi ngần ngừ một chút, bỗng quay sáng một tên quan binh bên cạnh quát: - May đến đại lao Nam Kinh, đem Thích Kế Quang đến đây gặp ta. Lúc Tiết Nhĩ gặp nguy thì Lục Tiệm còn cách đó hơn hai mươi trượng, cứu viện không kịp, trong lúc cấp bách liền quát lớn một tiếng ném móc câu ra móc lấy một cây chu thương. Móc câu và thương vừa chạm nhau, trong lòng Lục Tiệm lại sinh ra cảm giác kỳ lạ, móc câu và chu thương dính vào một chỗ rõ ràng hóa thành một món vũ khí kỳ quái, lập tức dựa theo bản chất của món “vũ khí” này để sử dụng và vận kình lực vào, tên Oa khấu đó ngực nóng đau nhói, chu thương liền đổi chủ. Lục Tiệm lại chuyển cổ tay, móc câu kéo theo chu thương bay vụt ra, lại dính lên một cây chu thương khác, dễ dàng đoạt lấy. Chu thương dài khoảng hai trượng, hai cây nối vào nhau dài gần bốn trượng, giống như một con du long lướt về phía trước, lại dính lên một cây chu thương rồi đoạt lấy. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Lục Tiệm một hơi đạt được chín cây chu thương, kết thành một món “vũ khí” dài hai mươi trượng, loằng ngoằng cuốn qua đầu đám người đến bên mình Tiết Nhĩ, đinh một tiếng đã chặn lại trường đao của một tên quân Oa. Tên đó vốn đáng vung đao chém xuống, ai ngờ trong tay chợt nhẹ bỗng rồi trường đao rời khỏi tay nên sự kinh hãi không phải là nhỏ. Còn chưa kịp tỉnh lại thì trước mắt bóng đen lướt qua, lại nghe hai tiếng đinh đinh, trường đao của hai tên đồng bọn cũng bị đoạt lấy. Ba người hai tay trống trơn, ngẩn ra ở đó trừng mắt nhìn trước mặt là chu thương, móc câu, trường đao móc nối vào nhau như rồng như rắn, đung đưa qua lại. Tình hình quỷ dị như vậy ba người từ khi sinh ra cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Trong lúc kinh hãi, bỗng thấy Tiết Nhĩ dùng cả chân tay bò bò trốn đi. Ba người vừa kinh hãi vừa tức giận, thi nhau đưa tay ra túm lại. Lục Tiệm vừa hay đến nơi, thấy vậy tách rời món vũ khí khổng lồ kia rồi chụp lấy một cây chu thương trong đó. Y chưa từng học qua thương thuật nhưng thương vừa vào tay thì trong lòng đã lập tức nắm rõ, một thương đâm vù ra, trước sau xuyên qua thắt lưng của ba tên Oa khấu. Ba tên này vốn vừa lùn vừa béo, bị chu thương tà tà xuyên thành một hàng nhìn lướt qua giống như ba củ khoai lang trên xiên thép vậy, chỉ biết lắc leo lắc mông kêu lên oa oa. Lục Tiệm tiến thêm một bước, thấy Tiết Nhĩ nằm sấp trên mặt đất không hề động đậy, bất giác kinh hãi: “Chẳng lẽ đã chết rồi?” Bèn vội vỗ một cái vào vai lão, bỗng nghe Tiết Nhĩ kêu lên the thé: - Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng… Vừa kêu vừa rụt đầu rụt chân, cuộn tròn lại một cục. Lục Tiệm dở khóc dở cười, nói: - Ông mở mắt ra xem ta là ai? Tiết Nhĩ nghe giọng quen tai, hé mắt nhìn ra, bất giác vừa kinh hãi vừa mừng rỡ không kìm được, ôm chặt lấy Lục Tiệm mừng rỡ hết mức. Lục Tiệm nói: - Ông tự ra đây ư? Tiết Nhĩ vẻ mặt sầu khổ nói: - Là chủ nhân bảo ra, không ra không được. Lục Tiệm ngẩn ra, trong lòng biết Trầm Chu Hư phái kiếp nô này ra trận chỉ mong ông ta kéo dài thời gian chứ tuyệt không cần ông ta sống sót trở về. Vừa nghĩ đến đó bỗng cảm thấy thê thảm, thở dài nói: - Ông đi cùng với ta nhé. Tiết Nhĩ nói: - Đi đâu? Lục Tiệm nói: - Tới thành ngoài. Tiết Nhĩ nghe vậy sắc mặt trở thành trắng bệch. Bỗng nghe vù vù hai tiếng, hai thanh trường đao đã chém tới. Lục Tiệm quét ngang móc câu, trên móc câu như có lực hút đoạt lấy đao đó, biến thành hình chữ thập xoay chuyển tứ tung. Tiết Nhĩ kinh hãi ngạc nhiên nói: - Ngươi biết làm ảo thuật ư? Lục Tiệm cười cười, vừa định đi trước thì bỗng thấy Tiết Nhĩ thân mình run lên, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trừng trừng nhìn về đằng xa. Lục Tiệm trong lòng ngạc nhiên, theo ánh mắt ông ta nhìn tới thì bống thấy đằng xa Ninh Ngưng tay múa trường kiếm, bị một đám Oa nhân vây chặt. Đám Oa nhân thấy cô là con gái thì hi hi ha ha cười cợt suồng sã không ngớt. Chợt hai tên quân Oa kêu lớn, buông rơi đao thương đưa tay che mặt. Đám quân Oa kinh hãi, kêu thét quái dị xông lên. Ninh Ngưng tuy dùng “Đồng trung kiếm” liên tiếp đả thương mấy người nhưng kiếm thuật lại không giỏi, không bao lâu đã bị thương đầy mình, toàn nhờ kiếp thuật cứu mạng. Lục Tiệm thấy vậy bỗng cảm giác một bầu máu nóng dâng lên trong đầu, không kìm chế được lớn tiếng hét dài, tay trái nhấc Tiết Nhĩ lên, tay phải cầm móc câu, không để ý đến cảnh báo của Tiên Bích nữa mà mược kiếp lực tung mình nhảy qua đầu đám Oa khấu. Quân Oa thấy vậy đao thương đều đánh ra. Lục Tiệm thân hình trên không đột nhiên biến tướng, từ “Thọ giả tướng” biến thành “Hầu vương tướng”, móc câu bị đại lực của y quay tròn vẽ thành nửa vòng cung rồi bay vọt ra trên không. Nhất thời tiếng đinh đang vang lên loạn xạ, dài như chu thương, ngắn như súng điểu đều bị móc câu đoạt lấy, mấy chục món vũ khí thi nhau bay vọt lên không, cảnh tượng vô cùng hùng tráng. Trong lúc Ninh Ngưng ngẩn ra thì Lục Tiệm đã vọt tới, móc câu như điên cuồng quét đông đẩy tây, chém giết đến máu bắn đầy trời, đầu người lăn long lóc. Tiết Nhĩ chân còn chưa chạm đất đã kêu toáng lên: - Ngưng nhi, Ngưng nhi… Bỗng chốc giãy giụa thoát khỏi tay Lục Tiệm chạy đến trước mặt Ninh Ngưng, mừng mừng rỡ rỡ nói: - Ngưng nhi cô thật có nghĩa khí, ta gọi cô cứu ta, cô thật sự đến rồi. Ninh Ngưng nhìn ông ta, kiếm chống xuống đất, ngực hơi nhấp nhô. Tiết Nhĩ bỗng thấy cô mặt hoa xơ xác thì kinh hãi nói: - Cô bị thương rồi ư? Nói xong không ngừng đi vòng quanh cô nhìn nhìn ngó ngó. Ninh Ngưng nhìn Lục Tiệm, mày ngài hơi nhíu lại khẽ lắc đầu. Tiết Nhĩ lúc đó mới thở phào một hơi, bỗng lại gấp gáp túm lấy Lục Tiệm nói: - Mau, mau đưa cô ấy trở về. Lục Tiệm hơi do dự, quay đầu nhìn ra thì trong lòng lại trầm xuống. Không ngờ mới chỉ một chút ngắn ngủi như vậy mà quân Oa lại đã đánh lên thành ngoài. Dưới thành quân Oa như nước triều tràn tới chân thành, định dựa kết hợp với thành ngoài để tạo thành trận thế không cho quan quân đến gần. Nếu trận thế hình thành, mấy ngàn người tụ tập vào một chỗ thì Lục Tiệm cho dù có thần thông hơn người cũng đừng mong đến gần thành ngoài. Trong lúc khẩn cấp, y đảo mắt nhìn quanh, bỗng nhìn đến cái đài bằng gỗ kia bị đốt cháy đã lâu, biến thành một cột lửa xông trời chiếu rọi dưới thành sáng như ban ngày. Lúc bình thường không có gì nguy hiểm thì Lục Tiệm rất ôn hòa hiền hậu, không đủ cơ biến, nhưng mỗi khi gặp khó khăn nguy hiểm thì lại thường hay lộ rõ trí dũng phi thường. Lúc này vừa nhìn thấy đài gỗ đó thì trong lòng y chợt chuyển động, đột ngột cao giọng quát lên: - Theo ta trước đã. Rồi đi trước quay tròn móc câu, chạy về phía đài gỗ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang