[Dịch] Thương Hải

Chương 6 : Chương 6

Người đăng: StormRaider

Nói xong, y gọi người dọn đồ, Lục Tiệm ăn qua loa một ít rồi im lặng nằm xuống giường, mũi ngửi thấy mùi hương tràn ngập khắp phòng, mỏi mệt thiếp đi, ngủ lơ mơ, trong lúc ngủ mơ hồ tỉnh dậy một lần, ẩn ước thấy Cốc Chẩn đang cúi người trên bàn chăm chú viết, trên bàn chất đầy sách vở. Lần thứ hai tỉnh dậy thì thấy chồng sách đó đã biến mất, Cốc Chẩn đang khoanh tay đi đi lại lại như có điều gì phiền não, thấy Lục Tiệm ngồi dậy liền chuyển sầu cười nói: - Ngươi tỉnh dậy sớm thế ? Nói xong đưa cho gã một tấm áo choàng bằng gấm trắng, nói: - Chúng ta đi dạo một vòng trên bờ sông. Hai người ra khỏi cửa phòng thì trời đã sáng, đi dọc theo hành lang đến bờ sông, thấy mặt trăng đang lặn xuống phía tây, sao cũng mờ dần, tiếng ca vũ cười nói trên sông Tần Hoài cũng đã vãn, chỉ còn vài ánh đèn đang tản dần ra trên mặt sông. Cốc Chẩn thở dài nói: - Hiện giờ dưới mỗi ngọn đèn đang sáng kia đều có một nữ tử cảm thấy không vui. Lục Tiệm hỏi nguyên do, Cốc Chẩn nói: - Đèn vẫn còn sáng chứng tỏ đêm nay không có khách, nếu không có khách nhân thì không kiếm được tiền, tất sẽ bị bảo mẫu mắng chửi, quy nô (người bảo kê) đấm đá. Nói xong vỗ tay một cái, từ trong bóng tối hai nam tử áo đen vội đi ra, cúi người thị lập, không nhìn rõ dung mạo. Cốc Chẩn nói: - Ngư Truyện, Hồng Thư, hai vị đem ngân lượng đến những con thuyền có đèn, nếu vị cô nương trên đó không có khách nhân thì cấp cho năm mươi lượng. Hai người ứng tiếng, cúi mình lùi vào trong bóng đêm. Cốc Chẩn cười chỉ một tòa tiểu lâu ba tầng đằng xa, nói: - Nơi đó thanh tĩnh, chính hợp để nói chuyện. Lục Tiệm mặc nhiên gật đầu, tiểu lâu đó chỉ cách năm mươi bước chân, đi chốc lát là tới, nhưng không hiểu sao trong tâm lại mong muốn đoạn đường ngắn này vĩnh viễn đi không tới nơi. Hai người thong thả lên lầu, dựa vào lan can nhìn ra xa, thấy thành Nam Kinh mái ngói trùng điệp như bướm lượn, lại như ngàn vạn con chim đang dang rộng cánh, dưới lầu một nhánh sông đen như mặc ngọc, ánh trăng tàn chiếu lên mặt sông ảm đạm sương mờ. Cốc Chẩn chỉ vào con sông đó nói: - Đây là sông Tần Hoài, nó là sông tiền, mà cũng là sông lệ. Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Thế nào là sông tiền, sông lệ ? Cốc Chẩn nói: - Sông này đêm đêm sanh ca lưu yến, hào thương cự phú, tài tử quan nhân, tiêu tiền như rác, vì vậy nó là sông tiền, nhưng đằng sau những phù hoa đó đã có không biết bao nhiêu huyết lệ của nữ nhân, vì vậy nó là sông lệ. Lục Tiệm nhíu mày nói: - Người nào đã mở nhiều thanh lâu kỹ quán tại đây như vậy ? Cốc Chẩn cười nói: - Việc này nếu xét đến ngọn nguồn thì chính là do Thái tổ bản triều Chu Nguyên Chương Chu đại hoàng đế, ông ta tại sông Tần Hoài này mở ra các quan xướng, bản ý là để thiên hạ hào thương đến đây phong lưu khoái hoạt, đồng thời thu thuế đưa vào quốc khố. Không ngờ, đời đời thương gia tiền đến không dễ dàng, tiền đi lại nhanh, nên tiêu pha thường cố kỵ, nhưng các thủ hạ văn võ đại thần của ông ta thì lại đổ dồn đến, đêm đêm đều tới đây tiêu tiền, đương nhiên đều là lấy từ quốc khố mà ra. Thành ra Chu đại hoàng đế tự mở hầu bao để thần tử của mình ăn chơi hoang đường, đã không trộm được gà lại còn mất nắm gạo, trở thành kẻ ngớ ngẩn nhất trong thiên hạ. Đến đời con ông ta Chu Lệ, đoạt lấy giang sơn của cháu mình, sau khi lên ngôi liền tiêu diệt bốn đại tộc họ Chu, trước tiên “tru thập tộc”, sau lại “qua mạn sao”, giết hết hai vạn nam tử, đem thê nhi tỉ muội của họ toàn bộ đày đến sông Tần Hoài làm ca kỹ để thiên hạ nam tử ô nhục. Nói như vậy, vị thánh tổ hoàng đế này cũng kế thừa công việc của phụ thân, khiến cho phong nguyệt ở Tần Hoài được phát dương quang đại. Cốc Chẩn vừa nói vừa cười, nét cười nhanh chóng biến thành lạnh lẽo như hàn băng. Lục Tiệm nghe mà kinh tâm, buột miệng nói: - Hai vị hoàng đế đó thật … thật là … Cốc Chẩn thấy thần sắc của gã, hiểu gã định nói gì liền cười nói: - Không phải sao. Lại nói, hai vị hoàng đế đó tư đức cố nhiên không tốt, nhưng luận tài trị quốc thì đều rất anh minh, chỉ bất quá con cháu họ nếu đem so sánh thì kẻ nào cũng đều tầm thường. Lục Tiệm lắc đầu nói: - Hoàng đế ở trên đã như thế, làm sao có thể nói được kẻ thần tử ở dưới. Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Với hôn quân nịnh thần thì ta cũng không hiểu rõ được (câu này có thể dịch không chính xác nghĩa). Thiên hạ rơi vào nghịch cảnh đều do hôn quân nịnh thần lừa dối bách tính. Đường thái tông nói: “Nước đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền”. Có loại nước nào thì sẽ có loại thuyền đó, có loại bách tính nào thì sẽ xuất hiện loại hoàng đế ấy. Trong suốt bao nhiêu năm qua mới chỉ thấy nước đẩy thuyền, thực chưa từng thấy nước lật thuyền. Lục Tiệm nghe vậy trong lòng sinh ra cảm giác quái dị, nhưng quái dị như thế nào lại không thể mô tả được, đột nhiên lại nghe Cốc Chẩn nói: - Lục Tiệm, ta biết ngươi muốn hỏi ta nhiều điều, những điều đó đời này ta tưởng không bao giờ nói ra, nhưng đêm nay ta sẽ nói, ngươi có thể tin, có thể không tin, chỉ cần nhớ rằng những việc đó trong thiên hạ này ta chỉ nói với một mình ngươi. Lục Tiệm hít vào một hơi, gật đầu nói: - Tốt lắm, ngươi nói đi. Cốc Chẩn cười cười nói: - Khi ta lên năm tuổi, mẫu thân ta bỏ đi với người khác, người hiện tại chỉ là kế mẫu, còn muội muội ta cũng chỉ là con nuôi, ít hơn ta nửa tuổi … Lục Tiệm nói: - Cho dù như vậy, ngươi cũng không nên … Cốc Chẩn xua tay nói: - Nghe ta nói hết đã. Lục Tiệm gật đầu im lặng, lại nghe Cốc Chẩn nói: - Khi mẹ ta đi, ta còn nhỏ tuổi, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy thì bà đã biến mất, cha ta nói bà bỏ đi với một nam nhân khác, từ đó suốt ngày uống rượu. Cứ như vậy được một năm, ông cưới một người vợ mới, bà ta xinh đẹp, tâm địa thâm trầm, trước mặt đối xử với ta rất tốt nhưng trong tâm không ngừng nguyền rủa ta. Bà ta tưởng ta không nhìn thấu tâm tư của mình, nhưng ta tuổi tuy nhỏ trong lòng lại rất minh bạch, nên mới bất hòa với bà ta. Có điều bà ta rất giỏi ngụy trang, lắm mưu nhiều kế, mỗi lần ta tranh đấu với bà ấy đều bị cha trách phạt. Tám năm sau, một lần ta gây chuyện lớn với bà ấy, bị cha đánh, bất phẫn liền lẳng lặng lẻn lên thuyền về trung thổ, đến Giang Nam, định tìm mẹ đẻ, có điều biển người mênh mông, một đứa trẻ con như ta sao tìm được bà. Tiền tiêu hết, dần trở thành một tiểu khiếu hóa, hiểu được cái nhìn khinh miệt của thế nhân. Nói đến đây, y lộ một nụ cười khổ, thở dài nói: - Bất quá trong lúc đen tối nhất ta gặp một người. Người này thấy ta đang đánh nhau với một tiểu khất cái, tuy không đủ sức lực nhưng vẫn có thể dùng trí để thủ thắng, y biết ta thông minh liền đưa ta ra khỏi đám ăn xin, cho ta học làm ăn. Người đó tướng mạo bình thường nhưng tài năng thông thiên, nói phú khả địch quốc cũng không quá. Y dạy ta cách nhìn việc, cách dùng người, cách vận chuyển hàng hóa, từ đó kiếm lời. Có điều bản sự của y tuy giỏi, nhưng thân thể lại yếu, sau năm năm y liền rút lui dưỡng bệnh, toàn bộ việc làm ăn giao cho ta quản lý, ta từ một tên tiểu khất cái biến thành thương nhân giàu có nhất thiên hạ, nhất thời quên mất thân phận liền trở về Đông Đảo, khoe khoang trước mặt kế mẫu và muội tử một phen. Cha ta thấy ta có khả năng bất giác để vào trong mắt, quyết ý lập ta kế thừa làm Đông Đảo chi vương, nhưng việc này đích thực lại khiến ta phiền não … Nói đến đây, Cốc Chẩn lại cười khổ, giọng nói cũng trầm xuống: - Ngày hôm đó là sinh nhật của cha ta, ta tặng cho ông rất nhiều trân bảo, bản thân cũng uống nhiều rượu, say mềm. Không biết bao lâu, đến lúc tỉnh lại phát giác mình đang ở trong khuê phòng của muội tử, toàn thân lõa lồ, muội tử ta cũng trần như nhộng, đang ngồi khóc bên cạnh ta. Ta thất kinh biết việc này không nhỏ, trong đầu trống rỗng chỉ nghĩ đến việc đào tẩu, vội nhảy xuống giường mặc quần áo thì ngoài cửa kế mẫu đột nhiên tiến vào, thấy tình hình đó liền kêu lên thất thanh, đồng thời rút từ tay áo ra một thanh đoản kiếm. Ta biết bà ta định giết mình, kinh ngạc đờ người ra, muốn động mà không động được, bất ngờ bà ta trở ngược thanh kiếm tự đâm mình một nhát vào đùi rồi kêu ầm lên cứu mạng. Lúc đó khách đến mừng thọ đều chưa đi, nghe tiếng kêu cứu liền dồn đến, bà ta mồm năm miệng mười, một mực vu cho ta bức gian muội tử, bị bà ta phát hiện nên dùng kiếm định giết người. Cha ta nghe vậy tuy tức giận nhưng cũng biết ta và muội tử không có quan hệ huyết thống, muốn giải quyết việc này chỉ có cách cho cưới ta, còn việc giết mẫu thân thì vết thương đó không nguy hiểm đến tính mệnh. Ông nổi giận xong liền thủ tiêu tư cách thiếu chủ của ta, trừng phạt nghiêm khắc. Đúng lúc đó lại có một phong thư gửi đến, phía ngoài đề “Chẩn đệ ân giám, huynh Uông Trực bái thượng”, mở ra thì đúng là thủ bút của thủ lĩnh tứ đại khấu là Uông Trực viết riêng cho ta, ước hẹn ta cùng đến cướp Tùng Giang phủ. Trong quy định của Đông Đảo, câu kết với Oa khấu là tử tội, chúng nhân hết thảy đại kinh, kiểm tra trong phòng của ta, lại phát hiện nhiều bức thư phân biệt gửi Từ Hải, Trần Đông, Ma Diệp, bút tích đúng là của ta, có thư đòi chia tài sản, có thư ước hẹn đi đánh cướp hoặc tẩu tán hàng hóa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang