[Dịch] Thương Hải

Chương 58 :  HẾT CHƯƠNG 20 HẾT THƯƠNG HẢI TẬP 2 (đoán thế P)

Người đăng: StormRaider

Cốc Chẩn hít một hơi dài, trong lòng hơi bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn qua thì người bịt mặt đó đã lấy ra ngòi dẫn lửa, vẻ mặt bình tĩnh. Cốc Chẩn bất giác lại nghĩ: “Cứ cho là ta chịu cứu lão Trầm què thì phải đổi lại bằng tính mạng của mình. Chết cũng không quan trọng, nhưng oan khuất của ta còn chưa được rửa sạch, nếu chết đi thì chẳng phải sẽ gánh tiếng xấu muôn đời ư…” Nghĩ tới đó, hắn ngẩng đầu nhìn qua, đằng chân trời đã đã lóe lên một tia nắng như đang vùng vẫy, len lỏi giữa những đám mây dày đặc, dần dần biến thành sáng tỏ, phá tan màn đêm. Cốc Chẩn bỗng cảm thấy khô khát, cả người mồ hôi như tắm. Đưa mắt nhìn qua, người bịt mặt đã châm ngòi dẫn lửa rồi quỳ xuống, nòng súng dài dài đen đến phát sáng. Cốc Chẩn chỉ thấy đầu như muốn nổ tung, huyệt Thái Dương dập bình bình, thầm nghĩ: “Ta thật sự ngu rồi, điên rồi. Những việc này có gì mà phải nghĩ chứ? Chỉ một chút là lão Trầm què hết may mắn, ta báo được thù lớn, sao lại không vui? Còn đám dân chúng kia có liên quan gì tới ta, đã không phải là cha ta, cũng không phải mẹ ta. Phì, xúi quẩy, lại nghĩ đến con mụ thối tha đó, bà ta chỉ sợ còn đang mơ ngủ, nếu đang nằm mơ thì bà ta, bà ta có mơ đến ta không…” Nghĩ tới đó, hắn bỗng thấy cả người không tự chủ, phiền loạn trong lòng không còn giữ được nữa, cũng không biết cuối cùng nghĩ gì nữa. Đưa mắt nhìn lên thì vết cháy trên ngòi dẫn lửa đang nhanh chóng rút lại, đã gần cháy hết. Trong nháy mắt, không biết vì sao đầu óc Cốc Chẩn chợt nóng lên, nhặt lên một viên ngói lớn giọng quát: - Xem chiêu. Vù một tiếng ném về phía người bịt mặt. Du Đại Du quan sát ba người, gật đầu nói: - Hay lắm, từng người lên hay cả ba cùng vào? Kim Câu Liêm âm trầm cười: - Du lão tướng quân là một đại danh tướng, tôn sư kiếm đạo, một người tiếp đón chẳng phải coi thường ư? Nói như vậy, chỉ có cách tất cả cùng lên. Du Đại Du ngửa mặt cười lớn, tiếng cười chưa dứt ánh sáng đã chớp động, đinh một tiếng trường kiếm đâm trúng móc câu. Du Đại Du một kích không trúng, thân mình chợt chuyển, trường kiếm ngang ngang thuận thế quét ra. Kim Câu Liêm hổ khẩu phát nóng, móc câu đã bị méo đi cả thốn, chỉ sợ Du Đại Du thừa cơ áp sát, lập tức tung mình lùi lại, ai ngờ Du Đại Du tuyệt không truy kích mà đột nhiên xoay người, xoạt một kiếm đã đâm tới Đồng Qua Chùy. Tiếng sắt thép giao nhau, chùy bên trái của Đồng Qua Chùy khó khăn chặn lại nhát kiếm rồi quát lớn một tiếng chùy bên phải đánh xuống trúng vào thân kiếm, trường kiếm vang lên rơi xuống đất. Du Đại Du không tiến mà lùi, một quyền đánh trúng mặt Đồng Quy Chùy. Đồng Quy Chùy đã đưa cả đôi chùy ra ngoài, liền bị đánh đến ngã lăn ra. Hắn không đợi ngã tới đất đã tung người, song chùy chống xuống đất nhảy vọt lên, mặt đỏ bừng chảy cả máu mũi. Du Đại Du dùng chân hất trường kiếm lên cầm trong tay, khẽ nhíu mày. Ba kiếm một quyền vừa rồi nhìn tuy đơn giản nhưng thực ra đã dùng hết bản lĩnh cả đời của ông ta. Du Đại Du dày dạn sa trường, giỏi về đánh giá địch thủ, vừa thấy ba người đã nhìn ra Kim Câu Liêm là yếu nhất, Đồng Qua Chùy thứ nhì, còn Phàn Ngọc Khiêm là mạnh nhất. Vì vậy y theo binh pháp, trước hết đánh kẻ yếu, dùng một kiếm để giết Kim Câu Liêm, lúc không đánh trúng lại dùng nhu kình làm méo móc câu. Mọi người đều nghĩ ông ta muốn thừa sơ hở xông vào, ai ngờ ông ta lựa lúc không để ý, chuyển sang đâm Đồng Qua Chùy. Đồng Qua Chùy cũng không kém, có thể dùng chùy bên trái đỡ kiếm, chùy bên phải đập kiếm, vạn lần không ngờ vẫn nằm trong tính toán của Du Đại Du, vì vậy đồng chùy vừa hạ xuống thì Du Đại Du đã bỏ kiếm xuất quyền. Quyền đó là “Nhất Thần quyền pháp” của Tam Tổ Tự trên Thiên Trụ sơn, mạnh như trâu mà cũng một quyền là có thể đấm chết. Trong mấy chiêu quyền kiếm đó kèm cả binh pháp, kỳ ảo khó đoán, vốn không gì không thắng. Vạn lần không ngờ Đồng Qua Chùy trúng một quyền mà không có gì đáng ngại, chỉ đưa tay quẹt máu mũi rồi liếm sạch, cười cổ quái nói: - Tuyệt lắm, tuyệt lắm. Mũi hắn sưng vù lên, lúc nói ấp a ấp úng, nghe vô cùng buồn cười. Kim Câu Liêm nheo mắt nhếch miệng, hắc hắc cười nói: - Lão tướng quân có điều không rõ, nhị đệ của ta từ nhỏ đã mình đồng da sắt, rất thích bị đánh đau. Tiếng “đánh” vừa nói ra thì móc câu đã xuất, từ quanh eo đánh ra. Du Đại Du đưa kiếm gạt đi, bỗng thấy bên mình nổi lên tiếng gió, Đồng Qua Chùy mặt mũi hung ác, một chùy phóng nhanh tới. Chùy lớn lực mạnh, Du Đại Du không muốn ngạnh tiếp, thân liền như du long dùng ra một đường khoái kiếm, thế như cuồng phong chuyên đánh vào chỗ sơ hở của móc câu, đồng chùy. Hai người không ngờ ông ta tuổi quá năm chục mà còn có thể sử dụng ra khoái kiếm nhưu vậy, trong lòng lạnh buốt, binh khí trong tay đỡ trên gạt dưới, chỉ thủ không công. Nhưng trên kiếm của Du Đại Du có kèm theo kình lực tròn của Thái Cực công, liên miên bất tận, móc câu, đồng chùy lại rất nặng nề, bị ông ta thuận thế đẩy đi, vội vàng thu hồi về không kịp để lộ ra sơ hở. Nếu không phải hai người cứu viện lẫn nhau thì chỉ sợ trong khoảng khắc đã có người theo bước của Tân Ngũ Lang. Cứ lấy nhanh đánh nhanh như vậy, trường kiếm nhẹ nhàng mà vẫn thừa thãi, móc câu, chùy nặng nề mà vẫn không đủ. Phàn Ngọc Khiêm trước sau vẫn chống thương lạnh nhạt đứng nhìn. Bỗng thấy Du Đại Du lợi dụng sơ hở, một kiếm chém ra đâm vào sườn trái của Kim Câu Liêm, xoạt một tiếng xé rách cả áo. Kim Câu Liêm kiệt sức né tránh, Du Đại Du thuận thế thu kiếm, trên sườn hắn liền lộ ra một vết thương dài, máu chảy ròng ròng. Kim Câu Liêm kêu thảm một tiếng, cao giọng gọi: - Lão tam, còn đứng đó làm gì? Phàn Ngọc Khiểm ngẩn người ra, Kim Câu Liêm trừng mắt nhìn hắn, hung dữ nói: - Ngươi muốn Tiểu Yên làm quả phụ sao? Phàn Ngọc Khiên lộ ra vẻ cùng đường, thở dài nói: - Lão tướng quân cẩn thận nhé. Trường thương giơ lên đâm về phía chân trái Du Đại Du. Du Đại Du vận kiếm gạt ra, trên thương như có điện giật, chấn động khiến cổ tay ông ta phát tê. Du Đại Du cả kinh vội xoay cổ tay, thuận theo thương thế hóa giải kình lực kỳ lạ đó. Tiếng ong ong như tiếng gió theo thương không ngừng phát ra, càng đến gần càng vang to. Du Đại Du trán toát mồ hôi, ông ta hiểu rõ cán thương nhìn như bất động nhưng thật ra không ngừng vẽ thành vòng tròn, càng vẽ càng nhanh, chỉ có điều phạm vi cực nhỏ, không tới nửa phân. Trong lúc thương xoay vòng thì kình lực trên thương từng đợt tấn công vào trường kiếm, chỉ cần nội kình trên kiếm hơi lơ là thì trường thương sẽ thế như chẻ tre đánh tới. Vì vậy trong mắt người thường thì thương kiếm giao nhau đứng bất động, không ai biết hai người đang dựa vào binh khí trong tay để đấu nội kình, sự nguy hiểm của nó so với thương qua kiếm lại còn hơn gấp mười lần. Kim Câu Liêm, Đồng Qua Chùy nhìn với vẻ thích thú, Kim Câu Liêm cười nói: - Lão tam tìm được đối thủ rồi. Đồng Qua Chùy cũng ấp úng nói: - Hay là để ta cho hắn một phát, đánh cho hắn óc máu cùng tuôn. - Không được, không được. – Kim Câu Liêm cười nói – Cái đầu của lão rất đáng giá, ngươi một chùy đánh nát bấy, nhìn không ra mặt, Uông lão không chịu nhận thì chẳng phải khơi khơi mất mấy vạn lượng bạc sao. Nói xong tháo xích vàng trên tay ra, bắt đầu quay móc câu vù vù. Du Đại Du nghe mà kinh hãi, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi kình lực trên thương. Phải biết cao thủ dùng thương từ xưa đã khó chống lại, có câu rằng: “Hai mươi năm luyện lê hoa thương, thiên hạ không có đối thủ.” Thương pháp càng mạnh thì vòng thương càng nhỏ càng nhanh, so với vòng thương lớn, kình lực phân tán thì khó đối phó hơn nhiều. Du Đại Du trải trăm trận chiến, cao thủ dùng thương đã gặp không ít, nhưng vòng thương đã thấy qua ít nhất cũng hơn nửa xích. Loại vòng thương như của Phàn Ngọc Khiêm còn chưa từng thấy qua. Cho dù là ai, nếu có thể đem lực của toàn thân tụ vào một khoảng nhỏ bằng nửa phân đó thì không gì không xuyên thủng được. Có điều người bình thường cho dù luyện đến chết cũng không thể đạt đến cảnh giới như vậy. Phàn Ngọc Khiêm xuất thân là thế gia về thương pháp, từ nhỏ đã là thần đồng. Lúc mười tuổi vòng thương thu lại còn một xích, năm mười lăm tuổi thì vòng thương không tới ba thốn, người đời gọi là “Ảo đồng tử”, danh vang phương bắc. Nhưng năm hắn mười tám tuổi, Phàn gia gặp phải kẻ đối đầu vô cùng lợi hại, tuy có thương pháp tuyệt thế nhưng vẫn bị diệt cả nhà, Phàn Ngọc Khiêm đem theo em gái Phàn Tiểu Yên chạy thoát. Trong lúc nguy nan, may được Kim Câu Liêm thu lưu. Phàn Tiểu Yên nhất thời sinh tình, gả cho Kim gia. Không ngờ Kim Câu Liêm ngoài mặt là một công tử như thật ra lại là đạo tặc, liền lấy Phàn Tiểu Yên làm con tin, bức bách Phàn Ngọc Khiêm phải nhập bọn. Phàn Ngọc Khiêm gia thế cao quý, lúc đầu không chịu rơi vào vũng bùn, có điều huynh muội tình thâm, hắn không nhập bọn thì Kim Câu Liêm liền làm nhục Phàn Tiểu Yên đủ đường. Phàn Ngọc Khiêm thương pháp tuy cao nhưng tính tình lại vô cùng nhu nhược, vì em gái nên đành theo Kim Câu Liêm làm nhiều việc trái với lương tâm. Lúc này hắn dùng thương giữ chặt Du Đại Du, trong lòng lại rất mâu thuẫn. Nhưng Du Đại Du kiếm pháp cao cường, nếu lơi lỏng nhẹ tay một chút thì người chết chính là hắn, vì vậy đánh đến chỗ quên hết mọi việc, thương kình như thủy ngân rơi xuống đất, chuyên nhằm vào những chỗ sơ hở của Du Đại Du đánh vào. Vù, móc câu rít lên, nhắm sau lưng Du Đại Du đánh tới, mũi nhọn chưa tới nơi mà kình khí đã ập vào người. Du Đại Du bất giác hai mắt trợn lên, trầm giọng quát một tiếng, Phàn Ngọc Khiên chợt cảm thấy nội kình trên kiếm yếu đi, lập tức trường thương lao vào, đâm trúng chân trái Du Đại Du. Du Đại Du nhịn đau thu kiếm, xoay tay đẩy ra, đinh một tiếng móc câu đã bắn ngược về phía sau. Nhưng Du Đại Du thân mình nghiêng đi, đầu gối bên trái quỵ hẳn xuống. Phàn Ngọc Khiêm nể mặt thì đã không hạ thủ, đã hạ thủ thì không nể mặt nữa, đã đâm một thương thì lại đâm thêm một thương nữa vào chân phải Du Đại Du. Du Đại Du lùi một bước rồi dốc sức dùng trường kiếm trong tay ném ra. Đồng Qua Chùy tiến lên vùng chùy đánh bay trường kiếm, chùy bên phải lại nhằm mặt đánh tới. Du Đại Du một quyền tống ra, chùy quyền giao nhau, hai người đồng thời chấn động. Du Đại Du phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống. Đồng Qua Chùy ngực cũng nóng lên, chùy văng về phía sau có mấy phần không không chế được. Bỗng nghe Kim Câu Liên hét lên: - Lão nhị tránh ra. Đồng Qua Chùy đưa mắt nhìn qua, cái móc câu đó vạch nửa vòng trong trên không trung rồi vù một tiếng chụp tới Du Đại Du. Đột nhiên bóng đen chớp động, trên trường đấu đã xuất hiện thêm một người áo tơi mũ tre, chuyển động nhanh như điện, ngay trước mũi móc câu chụp lấy Du Đại Du rồi co chân bỏ chạy. Kim Câu Liêm mắt thấy vịt chín vẫn còn bay, vừa kinh hãi vừa tức giận liền quát lớn một tiếng tay co lại, cái móc câu đó càng nhanh, thế như muốn chặt cả Du Đại Du lẫn người áo tơi đó thành hai đoạn. Nhưng người áo tơi lực chân kinh người, nhanh không thua gì móc câu bay, móc câu tuy gấp nhưng trước sau vẫn cách xa chừng đó, không cách nào rút ngắn khoảng cách với hắn. - Lão tam. Kim Câu Liêm gấp rút hét to, Phàn Ngọc Khiêm thở dài rồi vung trường thương, đánh trúng vào móc câu. Móc câu đó bị thương của hắn đánh trúng, đột nhiên nhanh hơn gấp bội Người áo tơi chính là Yến Vị Quy, chợt thấy tiếng gió sau lưng tăng vọt, không kịp tránh né. Trong lúc nguy cấp thì lại nghe cong một tiếng, cuồng phong sau lưng tán loạn giống như vừa giao kích sấm sét với một kình lực khác. Thuận theo kình phong, Yến Vị Quy chạy càng nhanh, phi ra mấy trượng không nhịn được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một viên quan nhỏ tuổi nhỏ thẳng người đứng đó, cái móc câu kia như một đạo lưu quang vụt thẳng về phía Phàn Ngọc Khiêm. Yến Vị Quy nhận ra người đó là Lục Tiệm, vừa kinh hãi vừa vui mừng, há miệng kêu dài một tiếng rồi chạy thẳng vào nội thành. Quân Oa kêu lớn hét nhỏ, trường thương dựng lên nhắm vào hắn đang lăng không đâm loạn. Yến Vị Quy vẫn cười dài không ngớt, không tránh không né, hai chân như đạp trên rừng mũi thương, nhẹ nhàng như sương khói bay vào giữa đám quan quân rồi chớp mắt đã biến mất. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang