[Dịch] Thương Hải
Chương 55 : Chương 55
Người đăng: StormRaider
.
Lục Tiệm buồn bực đi theo Cốc Chẩn đến một căn thính đường, bền ngoài là một sân cỏ, tuy không phải vào mùa hoa nở nhưng không khí trong lành vẫn ùa vào người.
Ngoài thính đường có treo biển, chữ viết mờ mờ không nhìn rõ. Trong thính đường nến ngọc cháy dài, xà nhà làm bằng gỗ long não, chấn song làm bằng gỗ mun. Trên mặt đất có một cái bàn bằng gỗ bạch đàn, trên bàn bày hương án và một cái lư cổ kính, trên lưng ghế khắc hình con rắn đen. Bên cạnh ghế đặt một cái kỷ màu đen, trên kỷ có hai cái chậu đất lớn màu xanh trồng cây có treo tiền vàng. Trên tường chính diện có một bức tranh lớn giản dị, trong tranh là một ông lão đứng trên thuyền nhỏ, vẻ mặt siêu nhiên, một bên có đề lạc khoản (người dịch: dòng chữ chua thêm bên cạnh tranh): Si Di Tử Bì, chủ nhân Nhược Hư đường, ngày này năm này tháng này. Hai bên bức tranh còn có hai tấm thẻ bài làm bằng gỗ mun nạm bạc, bên phải ghi: “Xung doanh hư nhi quyền thiên địa chi lợi” (Lấp chỗ thiếu là quyền lợi của trời đất), bên trái ghi: “Thông hữu vô nhi nhất tứ hải chi tài” (Thông đầy vơi là cái tài trên bốn biển), nét bút hùng dũng, khí thế vĩ đại.
Hai người ngồi xuống, Cốc Chẩn nói:
- Chỗ “Nhược Hư đường” này cùng cả tòa nhà đều là của ông lão đó. Ba bốn năm nay ta không qua đây, nhìn tình cảnh hiện giờ tuy cũng là chỗ tốt nhưng không thể ở lại lâu.
Lục Tiệm nói:
- Ngư Truyền, Hồng Thư đều là thuộc hạ của ngươi à?
Cốc Chẩn nói:
- Họ đều là ông lão đó lưu lại, trung thành tuyệt đối, tinh minh mẫn cán, chỉ đáng tiếc là không biết võ công.
Lục Tiệm nói:
- Còn chiếc nhẫn tài thần kia thì sao?
Cốc Chẩn cười cười, đưa tay vào ngực áo lấy ra chiếc nhẫn phỉ thúy đó nói:
- Ngươi nói cái này ư?
Lục Tiệm định thần nhìn kỹ, chiếc nhẫn đó màu xanh thẫm, ba vệt màu đỏ máu bao quanh toàn bộ chiếc nhẫn, to nhỏ không đều, phảng phất như lưu động không ngừng. Trên thân nhẫn còn có một góc vuông lớn giống như một cái ngọc ấn khắc hình quanh co như chữ viết, bất giác ngạc nhiên nói:
- Đó là chữ gì?
- Đó là chữ triện cổ! – Cốc Chẩn nói – Toàn bộ đọc là “Tài Thần thông bảo”, ý nói đây là tiền của tài thần trên trời, tiền bạc của nhân gian gặp nó thì giống như con cháu gặp ông cha, chỉ có cách ngoan ngoãn nghe ra lệnh.
Lục Tiệm cả kinh nói:
- Nói như vậy thì những người đó nói “Tài Thần thông bảo, hiệu lệnh thiên hạ” là việc có thật rồi.
- Ngươi tin điều đó ư? – Cốc Chẩn cười nói – Ta cho ngươi cũng được.
Lục Tiệm hơi đỏ mặt, xua tay nói:
- Ta không cần.
Cốc Chẩn nhìn hắn chốc lát rồi chợt cười cười bỏ chiếc nhẫn đó vào lại trong ngực áo.
Lục Tiệm trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên thở dài nói:
- Cốc Chẩn, bất luận thế nào thì ngày hôm nay ta đều rất vui mừng.
Cốc Chẩn cười nói:
- Vì sao vui mừng?
Lục Tiệm nói:
- Không ngờ được ngươi không những không câu kết với Oa khấu mà còn đánh bại những đại hào kiệt của Oa khấu, chỉ tiếc là cha ngươi không có ở đó. Nếu ông ấy nghe được lời của Từ Hải thì ngươi không còn bị oan nữa rồi.
- Ngươi nghĩ sai rồi! – Cốc Chẩn lắc lắc đầu – Ta chẳng phải là anh hùng hào kiệt gì, ta chỉ là một tên thương nhân. Ta đối phó với Oa khấu chỉ vì bọn chúng không tuân theo quy củ.
Hắn thấy Lục Tiệm có vẻ nghi hoặc liền đứng dậy, chỉ vào hai câu đối trên thẻ bài nói:
- Ngươi đã xem qua hai câu đối này chưa? “Xung doanh hư”, “Thông hữu vô” (Lấp chỗ thiếu, Thông đầy vơi) trong câu đối chính là đạo kinh doanh, cái gọi là đạo kinh doanh cũng là quy củ trên thương trường.
Hắn nói đến đó liền nhìn lên bức tranh, trầm ngâm hồi lâu rồi chầm chậm nói:
- Người ta từ xưa vẫn khinh rẻ thương nhân, nhưng không hiểu rằng đạo kinh doanh chính là đạo của trời đất. Thánh nhân có nói: “Đạo của trời đất là lấy ở chỗ dư thừa bổ sung cho chỗ thiếu thốn”. Thương nhân vận chuyển hàng hóa chính là vận chuyển cái có sang cái không để kiếm lợi dư ra. Ví dụ phương nam nhiều trà, phương bắc thiếu trà, ta mua trà ở phương nam vận chuyển đến phương bắc bán ra, lấy cái dư ở phương nam bổ túc cho cái thiếu ở phương bắc, chẳng phải là làm được việc rất tốt hay sao?
Lục Tiệm nói:
- Đúng vậy!
Cốc Chẩn nói:
- Đáng tiếc là đạo kinh doanh tuy là đạo của trời đất nhưng thương nhân lại là người thường, vì cầu tài lợi mà không từ thủ đoạn, vì vậy trong đạo kinh doanh còn có đạo của người bôi lẫn vào. “Đạo của người là lấy chỗ thiếu bù vào chỗ thừa”, chuyên lấy của người nghèo đem lợi cho người giàu. Ví dụ bốn tỉnh Tô, Chiết, Mân, Quảng nhiều năm chịu loạn Oa khấu, nhân dân lưu tán, canh tác không được, quan lại liên tục đánh thuế thu tiền nên đã hoàn toàn khánh kiệt. Không quá sang năm tất sẽ có một trận đói trăm năm khó gặp…
Lục Tiệm cả kinh nói:
- Thật như vậy ư?
Cốc Chẩn cười lặng lẽ rồi nói:
- Việc đó không chỉ ta biết mà rất nhiều phú hộ cũng hiểu rõ. Nếu theo đúng đạo lý lấy chỗ thừa chuyển sang chỗ thiếu thì phải chuẩn bị trước, đến vùng Hồ, Quảng, Tứ Xuyên mua nhiều lương thực dư thừa để bổ sung cho chỗ thiếu của Tô, Chiết, Mân, Quảng. Nhưng theo ta biết thì đám người đó không những không đi xa mua lương thực mà ngược lại còn thu mua hết lương thực tại địa phương, đầu cơ lại để đợi đến lúc đói kém thì kiếm lợi một mẻ. Nếu như ta dự đoán đúng thì không tới năm sau là gạo sẽ quý như châu ngọc, không biết sẽ có bao nhiêu người dân chết đói.
Lục Tiệm căm phẫn nói:
- Triều đình không có pháp luật ngăn cản bọn họ ư?
Cốc Chẩn cười nhạt, nói:
- Gia Tĩnh lão nhân (người dịch: ý nói vua Thế Tông nhà Minh) đã tu đạo thành tiên, quan tâm quái gì đến việc sống chết của người dân. Còn những quan lại khác thì đều có quan hệ mật thiết với đám gian thương đó, như Trầm Tú nhờ vào thế lực của cha hắn cũng đã tích trữ rất nhiều lúa gạo.
Lục Tiệm hồ nghi nói:
- Trầm Chu Hư có vẻ, có vẻ không giống đám người đó.
Cốc Chẩn nói:
- Ông ta tuy không phải loại người đó nhưng lại vì ngại mà dung túng. Nếu ta mà sinh loại con như Trầm Tú thì phải một gậy đánh chết luôn.
Hắn nói đến đó thì có mấy phần kích động, đi quanh mấy bước rồi cao giọng nói:
- Trong thương đạo thì nếu đạo của trời đất cao hơn đạo của người sẽ là chính đạo, còn nếu đạo của người cao hơn đạo trời đất tất sẽ thành tà đạo, sai lệch. Trong tà đạo đó thì đáng hận nhất không ngoài giết người cướp của, kinh doanh không vốn. Như bọn Oa khấu đó cướp sạch của người dân Trung Hoa chúng ta, lại đem tang vật chuyển về Đông Doanh rồi hoặc là tiện tay đem bán, hoặc là thản nhiên cho người. Cứ như vậy, Đông Doanh vốn thiếu vàng bạc ngọc ngà, dụng cụ đồ đạc thì lại trở thành đủ hết. Còn hàng hóa mà những thương nhân khác khó nhọc thu mua, chuyển đến Đông Doanh thì hoặc là không đáng một xu, hoặc là lỗ vốn nặng…
Lục Tiệm nghiến răng nói:
- Triều đình chẳng phải có lệnh cấm đi biển sao? Tại sao vẫn có thể vận chuyển hàng hóa tới Đông Doanh?
Cốc Chẩn phì cười nói:
- Cấm đi biển cái rắm gì, đều là chủ ý vớ vẩn của đám quan liêu đó. Hơn nữa bờ biển của Đại Minh dài vạn dặm, có thể cấm được ư?
Lục Tiệm tỉnh ngộ nói:
- Vậy thì là buôn lậu rồi.
Cốc Chẩn miễn cưỡng nói:
- Dù là buôn lậu thì cũng là Gia Tĩnh lão nhân bức bách phải làm. Kinh doanh trên biển lợi nhuận rất cao, nếu không cấm đi biển thì ông ta có thể lập cơ quan thu thuế, ngân lượng kiếm được chắc xây mười tòa thành Bắc Kinh vẫn còn thừa. Gia Tĩnh lão nhân có tiền mà không biết kiếm, đúng là cực kỳ ngu xuẩn như mụ đàn bà.
Cốc Chẩn xưa nay lúc nào cũng cười hi hi, Lục Tiệm hiếm khi thấy hắn tức giận. Lúc này bỗng thấy thấy hắn đỏ mặt tía tai, bất giác bật cười.
Cốc Chẩn tự biết mất phong độ liền trầm mặc hồi lâu rồi quay lại ngồi xuống, từ từ nói:
- Oa khấu chuyên làm chuyện đi buôn không vốn, lúc đầu chỉ là làm loạn nho nhỏ, về sau càng làm càng lớn, lúc nhiều nhất có tới hai vạn người đến Trung Hoa cướp phá. Cứ như vậy thì không nói Đông Doanh đầy đủ mà hàng hóa Tây Dương, Nam Dương cần mua của Trung Hoa cũng đều có thể mua từ tay của Oa khấu. Thương nhân trong thiên hạ ít nhiều đều có mua bán trên biển, có lệnh cấm đi biển thì việc làm ăn đã mười phần khó khăn, Oa khấu lại làm loạn thêm vào giống như ném đá xuống giếng vậy. Ta thấy tình hình đó liền suy nghĩ, quan phủ đã bất lực như vậy thì chi bằng lập kế tự cứu, liền dùng nhiều tiền mua mười chiến hạm Hồng mao (người dịch: người phương Tây) rồi mai phục trên đường Oa khấu quay trở về Đông Doanh. Người Oa vừa ngu vừa tham, lúc về nước thuyền chở đầy tang vật, ngấn nước rất sâu, đột nhiên bị tập kích thì đừng nói bỏ chạy mà muốn xoay thuyền cũng khó. Ta đem chiến hạm chia thành hai đội, luân phiên phát pháo vừa truy đuổi vừa chặn đường, mất ba giờ đã đánh chìm hết thuyền của Oa khấu, chỉ có Uông Trực, Từ Hải chạy thoát.
Lục Tiệm nghe đến huyết khí dâng trào, vỗ bàn kêu lớn:
- Việc đó oanh liệt như vậy, cha ngươi lại không biết đến ư?
Cốc Chẩn nói:
- Trận đó người Oa chết gần hết, đám Uông Trực bỏ người chạy giữ mạng, sau đó sợ gia đình người Oa hỏi tội nên nói dối là gặp phải bão tố, thuyền hủy người chết. Bọn chúng không nói ra thì ta cũng không có lòng khoe khoang. Ôi, ngươi không biết đấy thôi, lần đó Oa khấu tất nhiên bại vong, nhưng dân chúng bị bắt theo thuyền cũng chìm xuống biển, chẳng ai sống sót…
Nói đến đó, hắn chợt im bặt, nhìn ra bóng đêm ngoài xa thở dài.
Lục Tiệm cũng ngẩn người ra, nghĩ tới Oa khấu và dân chúng bị bắt đều đi cùng thuyền, là giết hay cứu đều rất khó quyết. Nếu đổi lại là mình chắc không thể quả quyết như Cốc Chẩn. Trong lúc trầm mặc, y nhìn Cốc Chẩn, bỗng thấy người trước mắt mình trở nên có mấy phần xa lạ.
Lúc này Ngư Truyền đã đem đồ ăn đến, bày ra mấy món, là cá hấp rượu, thịt lợn hầm, đậu hũ sốt, lại có hai đĩa hoa quả. Cốc Chẩn cười nói:
- Ta ăn uống chỉ cần tiện lợi, nếu ngươi không ngại thức ăn nguội lạnh thì ăn tạm vài món.
Lục Tiệm cười nói:
- Ta từ nhỏ thường thường bị đói, những món ăn này dù là trong mơ cũng chẳng được ăn.
Y vốn đã đói rồi, liền lập tức xới cơm ăn như rồng cuốn.
Cốc Chẩn nhìn Lục Tiệm chợt có chút buồn rầu, bỏ đũa rót rượu, uống hết một chén lại rót tiếp. Cứ uống như vậy hết ba chén rượu mới lại cầm đũa ăn tiếp.
Ăn xong cơm thì cũng vừa lúc Hồng Thư ôm hai bộ áp giáp về, đều là của chức quan nhỏ, lại còn thêm hai thanh yêu đao. Lục Tiệm không kìm được, hỏi:
- Những cái này tốn bao nhiêu ngân lượng?
Hồng Thư ứng tiếng đáp:
- Mỗi bộ ba trăm lượng, người bán quen với tôi nên ngoài giáp trụ còn cho thêm hai thanh yêu đao.
Lục Tiệm không biết nên cười hay nên khóc, lắc đầu nói:
- Đám quan quân đó thật là hoang đường, thảo nào cứ đánh là thua.
Cốc Chẩn thấy y bất bình không yên liền cười thầm nói:
- Bọn chúng đã không hoang đường thì đã chẳng gọi là quan quân rồi.
Hai người mặc giáp cài đao rồi vững bước ra khỏi cửa. Dọc đường chỉ thấy quân binh yên lặng mai phục, không bóng người qua lại, đường xá tối đen, ánh lửa ẩn hiện, xa xa nghe tiếng giày chiến lạo xa, lúc có lúc không.
Hai người trà trộn vào phía sau một đội quân sĩ, đi tới ngoài Tam Sơn môn. Đã thấy giữa nội thành và tường vây bên ngoài đã dựng một đài gỗ cao mười trượng, bốn phía chất đầy gỗ dễ cháy, không biết là để làm gì.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện