[Dịch] Thương Hải

Chương 54 : Chương 54

Người đăng: StormRaider

Đám Oa khấu đó đa phần là kẻ lang thang ở Nhật Bản, sùng bái võ sĩ đạo nên tuyệt không sợ chết, tuy rơi vào thế kém nhưng vẫn kiên cường chống lại. Có điều thanh đao của Lục Tiệm lại phiêu lãng đông tây chuyên cắt gân của đối thủ. Đám Oa nhân đao thương rời tay liền như rắn độc mất nanh, hổ dữ gãy vuốt, không còn một chút đấu chí, đành để cho người ta chặt chém. Không đầy một trận đã tử thương gần hết, còn lại vài chục người hoảng loạn, đột nhiên kêu thảm một tiếng rồi bỏ chạy tứ phía. Quân Minh đuổi theo chặn đường, đám tặc khấu hoặc là bị bắt sống, hoặc là bị loạn đao chém chết. Lục Tiệm nhìn xác chết đầy mặt đất, đột nhiên trong lòng buồn thảm, hạ đao xuống nhìn quanh thì trong đống thi thể lại không thấy Hoàn Trung Khuyết đâu. Y hơi ngạc nhiên, cẩn thận tìm qua nhưng không thấy được gì, đang lúc buồn bực thì bỗng thấy hai viên tướng quân rảo bước đi tới, cung tay nói: - May mắn được tráng sĩ tương trợ, dám hỏi đại danh… Lục Tiệm lắc đầu nói: - Tên tuổi hèn mọn không dám… Còn chưa dứt lời, bỗng thấy đầu đường đằng xa có một người chạy như bay tới, y nhận ra là Yến Vị Quy. Thầm nghĩ người này đã tới thì Trầm Chu Hư tất nhiên cũng theo sau, nếu gặp gỡ biết đâu ông ta không nhắc lại chuyện cũ, muốn bắt y đi theo, những việc khác thì không nói nhưng nếu không đi tìm được Diêu Tình thì rất không ổn. Vừa nghĩ đến đó, Lục Tiệm bỏ Oa đao xuống, quay người bỏ đi. Hai viên tướng quân cả kinh, vội nói: - Tráng sĩ dừng chân… Hai người càng kêu gọi, Lục Tiệm càng bước nhanh, chuyển qua góc phố đã biến mất. Y đột nhiên tới rồi lại đột nhiên đi, hai viên tướng quân nhất thời nhìn nhau, vạn phần nghi hoặc. Lục Tiệm co cẳng chạy nhanh, tìm khắp các đường lớn ngõ nhỏ, chỉ mong trời rủ lòng thương tìm thấy Diêu Tình, ai ngờ Diêu Tình chẳng thấy đâu mà chỉ thấy xung quanh đều có quân Minh phòng thủ, cảnh vệ nghiêm ngặt. Lục Tiệm thầm nghĩ đại chiến mà bắt đầu thì với hoàn cảnh của mình tất bị coi là gian tế cho Oa khấu, chỉ đánh rón rén giấu tung tích đi tới phía đông thành, tìm ngõ Thương Ba. Ngõ này nằm gần cửa Thương Ba của thành ngoài nên được đặt tên như vậy. Lục Tiệm đến trước cửa tòa nhà thứ hai bên trái, bên cửa có hai ngọn đèn chiếu sáng xung quanh, trên cửa có hình một đôi thao thiết (người dịch: một loại ác thú trong truyền thuyết) làm bằng đồng vàng, miệng ngậm vòng đồng. Lục Tiệm dùng vòng gõ cửa, cánh cửa từ từ mở ra, có người thấp giọng nói: - Xin chào Lục gia. Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Ngươi nhận ra ta ư? Ngươi đó chờ y tiến vào rồi đóng cửa lại. Lục Tiệm nhìn thấy hán tử này khoảng bốn mươi tuổi, áo vải mũ nhỏ, tướng mạo bình thường, chỉ có hai mắt thỉnh thoảng sáng lóe lên, trông rất khác thường. - Tôi tên Ngư Truyền. – người đó kính cẩn nói – Tối hôm đó ở Tụy Vân lâu đã được may mắn gặp Lục gia. Lục Tiệm vỗ trán cười nói: - Ta nhớ ra rồi, Cốc Chẩn nhờ ngươi đem ngân lượng cho những chiếc thuyền trên sông đó phải không. Ngư Truyền nói: - Lục gia nhớ giỏi lắm. Hắn nói chuyện cũng như tướng mạo, tuy không thất lễ nhưng từ đầu tới đuôi đều vô cùng bình đạm. Lục Tiệm nghiêm mặt nói: - Ngư huynh, ngươi đừng gọi Lục gia, ta nghe không quen. Ngư Truyền lắc đầu nói: - Tôi không phải tên Ngư huynh, tôi tên là Ngư Truyền. Lục gia là bằng hữu của Cốc gia, Ngư Truyền là thuộc hạ của Cốc gia, Ngư Truyền gọi Cốc gia là Cốc gia thì phải gọi Lục gia là Lục gia… Lục Tiệm nghe muốn đau đầu, vội chuyển đề tài nói: - Ngư… Ngư Truyền huynh, Cốc Chẩn đang làm gì? Ngư Truyền nói: - Cốc gia đang nổi giận! Lục Tiệm nói: - Vì Từ Hải không chịu khai thật nên hắn tức giận ư? Ngư Truyền lắc đầu nói: - Từ Hải chết rồi, Cốc gia mới nổi giận. Lục Tiệm kinh hãi như bị sét đánh, thất thanh nói: - Từ Hải chết rồi? Ai giết hắn? Ngư Truyền nói: - Tiểu nhân không biết, Cốc gia và Từ Hải ở trong thư phòng, sai tôi ở đây đợi Lục gia. Bỗng nghe một tiếng súng vang lên, tôi chạy tới thư phòng thì Từ Hải đã chết rồi. Lục Tiệm trong lòng hoảng loạn, thất thanh nói: - Cốc Chẩn có việc gì không? Ngư Truyền lắc đầu nói: - Cốc gia không sao, chỉ vô cùng giận dữ. - Đưa ta đến gặp hắn. Lục Tiệm đi vào trong nhà, Ngư Truyền vượt lên trước dẫn đường. Chớp mắt đã tới thư phòng, Lục Tiệm vừa đẩy cửa đã ngửi thấy mùi máu, định thần nhìn lại thì trên mặt đất vương vãi sách vở rách nát, một cái nghiên mực vỡ làm nhiều mảnh, mấy cái bút lông cũng bị bẻ gãy đôi. Lại ngửng đầu nhìn lên thấy Cốc Chẩn đang thở phì phì ngồi trên ghế, hậm hực nhìn về phía trước. Lục Tiệm theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy Từ Hải chân tay bị trói, ngồi trên một cái ghế gỗ tử đàn, mặt ngửa lên trời mềm oặt rủ ra phía sau, máu thấm đầy tóc đã bắt đầu đông lại. Lục Tiệm trong lòng trầm xuống, tiến lên xem xét. Thi thể đó mặt trắng bệch như giấy, hai mắt mở to, ở mi tâm có một lỗ thủng chảy ra chất màu trắng hồng. - Không cần phải nhìn nữa. – Bỗng nghe Cốc Chẩn thở dài nói – Là súng điểu bắn vào. Lục Tiệm quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có thể thấy nụ cười khổ trên mặt đối phương. Lục Tiệm ngẩn ra một lúc lâu rồi hỏi: - Cuối cùng đã xảy ra việc gì? Cốc Chẩn đứng dậy bước đi hai bước, từ từ nói: - Ta đang tra hỏi thằng cha này trong thư phòng, hỏi ai là nội gian ở Đông Đảo và làm như thế nào hãm hại ta? Thằng cha này trước thì cứng đầu, thà chết không nói, sau đó bị ta dùng thủ đoạn cả cứng cả mềm mới dần dần chuyển động, đúng lúc đó thì tiếng súng điểu vang lên… Nói đến đó, hắn đi tới cửa sổ, chỉ vào một lỗ tròn nhỏ trên cửa sổ, xung quanh vết tròn đều có vết nứt có thể nhìn thấy rõ. - Đó là vết thủng do đạn xuyên qua. Cốc Chẩn lại mở cánh cửa, Lục Tiệm đưa mắt nhìn qua, đối diện với của sổ là một tòa tiểu lâu, trên lầu tối đen, bất giác gật đầu nói: - Hung thủ đó tất là phát súng ở trên lầu rồi. Cốc Chẩn nói: - Nếu là như vậy thì thuật bắn súng của người này quả thật thần kỳ, chỉ dựa vào hình người lớn bằng hai ngón tay mà có thể bắng trúng mi tâm của Từ Hải. Hồng Thư lúc đó thủ ở ngoài phòng, nghe tiếng súng chạy lên lầu thì không thấy ai. Lục Tiệm trầm ngâm nói: - Ngươi có thể đoán ra kẻ đó không? Cốc Chẩn nói: - Từ Hải là kẻ cầm đầu Oa khấu, Oa khấu tất sẽ cứu hắn, quan phủ tất sẽ bắt hắn. Chỉ có duy nhất một bên là không giết hắn không được. Lục Tiệm gật đầu nói: - Nội gian của Đông Đảo phải không? Cốc Chẩn gật đầu nói: - Nhưng có một việc ta nghĩ không ra. Hắn cúi đầu nghĩ một lúc rồi mới nói: - Nếu là nội gian của Đông Đảo thì theo lý phải giết ta mới đúng. Lưng ta hướng về cửa sổ, lại đứng gần tòa lầu đó hơn, giết ta dễ hơn nhiều. Tại sao lại không giết ta mà giết Từ Hải chứ? Lục Tiệm cũng nghĩ mãi không ra, liền nói: - Có lẽ hắn vốn muốn giết ngươi, nhưng vì bóng người trên cửa sổ chuyển động nên bắn trượt trúng vào Từ Hải. Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Nếu là ngộ sát thì không khỏi quá chính xác. Cho dù giữa ban ngày ban mặt, không có gì ngăn cách mà muốn một phát bắn trúng mi tâm cũng là cực khó rổi. Nói đến đấy, cả hai người đều cảm thấy mơ hồ. Trầm mặc hồi lâu, Cốc Chẩn hỏi: - Diêu Tình đâu? Không đi cùng với ngươi tới ư? Lục Tiệm nói: - Ta tìm không được. Cốc Chẩn thần sắc ngạc nhiên, vỗ bàn cười lớn nói: - Tìm không được? Thật là có khả năng. Lục Tiệm mặt đỏ bừng, Cốc Chẩn vỗ vỗ vai y, nói: - Bỏ đi, nếu trong lòng cô ta có ngươi thì ngươi không tìm cô ta, cô ta cũng sẽ đến tìm ngươi thôi. Lục Tiệm thở dài nói: - Trong lòng cô ấy có ta thì đã sao? Từ Hải đã chết rồi… Cốc Chẩn đoán ra được ý của y muốn nói, lông mày nhíu chặt, cười nói: - Từ Hải chết rồi thì còn có Uông Trực mà! Nói tới đó, vẻ buồn bực trên mặt hắn biến mất hết, thần sắc thay đổi, lại tràn đầy sự tự tin như xưa, cười hi hi nói: - Lục Tiệm, ngươi có biết Uông Trực đó không? Người này tên tự là Ngũ Phong, Oa khấu gọi hắn là lão đảo chủ, quan phủ lại gọi hắn là Oa khấu chi vương. Nói tới đó, hắn kéo Lục Tiệm rời khỏi thư phòng, nói: - Lão hồ ly đó so với Từ Hải giảo hoạt hơn nhiều, bắt hắn vốn cực kỳ khó khăn, may mà hắn đã tới đánh Nam Kinh. Uông Trực là con trai, Trầm Chu Hư là con cò, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Chúng ta lại là ngư ông. Lục Tiệm nói: - Ngươi nói dễ dàng quá. Hai người đó không như vậy, theo ta thấy chẳng phải trai cò gì mà đều là mãnh hổ, không cẩn thận một chút là hai người chúng ta đều không khỏi bị họ ăn thịt. Cốc Chẩn nhìn y, cười nói: - Ngươi thông minh hơn nhiều rồi đấy. Hai người đó đúng là mãnh hổ, nhưng hai hổ tranh nhau sẽ có một chết một bị thương, chúng ta lần này tự mình xông ra chiến trường, tùy cơ hành động. Lục Tiệm nói: - Ngươi và ta đều là bình dân, làm sao có thể xông ra chiến trường? Cốc Chẩn nói: - Việc đó dễ lắm. Liền vỗ tay một cái, trong bóng tối có một người tiến ra, tuổi quá ba mươi, miệng nhọn tai rủ, đôi mắt nhỏ tí sáng lên vẻ tinh minh. Cốc Chẩn nói: - Hồng Thư, ngươi đi mua hai bộ áo giáp của quan quân, quan hàm càng cao càng tốt. Người đó cúi mình rồi rảo bước đi ngay. Lục Tiệm cả kinh nói: - Giáp trụ của quan quân mà cũng mua được ư? Cốc Chẩn cười nói: - Bất quá chỉ là hai bộ giáp trụ, lại không phải là long bào của hoàng đế thì có gì mà không mua được? Lục Tiệm mặt đỏ bừng, bực tức nói: - Có việc như vậy mà kẻ làm tướng quân đều không biết đến ư? Cốc Chẩn cười nói: - Bọn chúng chỉ biết đến ngân lượng thôi. Hắn thấy Lục Tiệm vẫn có vẻ bất bình lại cười nói: - Hiện giờ còn cách giờ Dần nửa giờ nữa, chúng ta chi bằng vừa ăn uống vừa chờ đợi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang