[Dịch] Thương Hải

Chương 53 : Chương 53

Người đăng: StormRaider

.
Cốc Chẩn quay người lại, nhìn cửa lối ra kia, lắc đầu nói: - Có câu: “Sáng suốt trông xa ngàn dặm nhưng không thể nhìn thấy việc ngay trước mắt, ánh nến chiếu khắp thiên hạ nhưng không soi sáng được dưới chân nến.” Chu Lệ vì tìm kiếm Kiến Văn Đế mà đã tìm khắp Trung Quốc, bảy lần tới Tây Dương nhưng không ngờ rằng kẻ đối đầu này lại nghiễm nhiên nằm dưới lòng đất thành Nam Kinh. Nói đến đó, hắn ngừng lại một chút rồi lại nói: - Đường hầm bí mật này là Chu Nguyên Chương lúc tu sửa Nam Kinh xây dựng nên, đáng tiếc ông ta không phải dùng đến mà lại phải dùng cho cháu nội của mình. Nói xong đẩy móc đá chặn cửa động, dưới móc đá có cơ quan, móc vừa khớp lại thì then sắt cũng rút vào bên trong. Lối ra nằm trong Ngự hoa viên, màn đêm tối đen, không thấy bóng người, chỉ có tiếng côn trùng rả rích từng hồi khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Diêu Tình thấy Cốc Chẩn đóng lối vào đường hầm bí mật liền hỏi: - Xú hồ ly, hiện giờ làm gì? Cốc Chẩn nói: - Cung thành này rất rộng lớn, chi bằng chúng ta tìm một chỗ cung điện vắng vẻ, ăn no ngủ đủ, trốn tránh vài ngày. Diêu Tình lắc đầu nói: - Thuật truy lùng của Tả Phi Khanh vô cùng đáng sợ, ở lâu một chỗ tất bị y tìm ra. Trong bảy ngày này ta muốn rời Nam Kinh, chạy càng xa càng tốt. Trầm Tú đột nhiên cười nói: - Nói như vậy, ta có một diệu kế “Nước đục mò cá”. Trước sáng sớm hôm nay, thành Nam Kinh sẽ có một trận đại chiến, lợi dụng lúc hỗn loạn sư muội có thể lẩn qua Phong Quân Hầu, dễ dàng rời khỏi Nam Kinh. Diêu Tình ngạc nhiên nói: - Đại chiến gì? Trầm Tú nhìn Từ Hải nhếch mép cười nói: - Hắn và Uông Trực đã ước hẹn trong ngoài phối hợp để tấn công Nam Kinh, nhưng không ngờ gia phụ đã lường trước, tương kế tự kế muốn đem đám Oa khấu một mẻ lưới vét sạch. Diêu Tình mắt đẹp sáng lên, hỏi: - Lúc nào? Trầm Tú nhìn sắc trời, cười nói: - Nhanh thôi, vào giờ Dần. Diêu Tình vui mừng lộ ra ngoài mặt, nói: - Hay lắm, vậy đi thôi. Nói xong ngưng thần nhìn Lục Tiệm. Lục Tiệm còn chưa kịp do dự, Cốc Chẩn đã cười nói: - Mời hai vị, chúng ta chia tay ở đây, tha lỗi không tiễn. Diêu Tình thấy Lục Tiệm lộ vẻ khó khăn thì trong mắt thoáng qua vẻ tức giận, mím môi son quay người bỏ đi. Trầm Tú nhìn Cốc Chẩn cười hắc hắc, âm trầm nói: - Kẻ thất phu vô tội nhưng cầm ngọc vào biến thành có tội. Cốc huynh nhớ cẩn thận nhé. Nói xong co chân bị thương lên, lò cò nhảy theo sau Diêu Tình. Bỗng nghe Cốc Chẩn phía sau lưng cười nói: - Lục Tiệm, ngươi nhìn xem, hắn nhảy lên nhảy xuống có giống con cóc không? Lục Tiệm nói: - Nói ra như vậy, quả thật thấy giống như vậy, nhưng đẹp hơn cóc nhảy. Trầm Tú vô cùng tức giận, trong lòng nghĩ ra mười loại cực hình để đem hai người tra tấn dần dần đến chết. Hắn vừa tưởng tượng vừa nghiến răng, Diêu Tình lại ngại hắn quá chậm chạp, liền đỡ tay hắn chạy như bay, tránh qua cảnh vệ trong cung đi tới một bức tường cung điện. Diêu Tình trồng xuống “Nghiệt nhân tử”, sinh ra một cái rễ dài. Hai người theo rễ leo qua đầu tường rồi dựa theo dòng nước rời khỏi cung thành. Diêu Tình đột nhiên cười nói: - Trầm sư huynh, từ biệt được rồi chứ? Trầm Tú cả kinh, vội nói: - Sư muội nói gì vậy, ta rời sự muội thì còn biết đi đâu? Diêu Tình nhìn hắn, đôi mắt trong như nước câu hồn đoạt phách, nhẹ cười nói: - Sư huynh không nên cứng đầu, quay về nhà trị thương là cần thiết, nếu không thật sự biến thành tên què thì Trầm sư bá chẳng phải đau lòng sao? Nói xong quay người định bỏ đi. Trầm Tú không chịu bỏ cuộc, kêu lên: - Sư muội chậm hẵng đi… Diêu Tình ứng tiếng quay đầu, chớp mắt cười nói: - Đúng rồi, còn có một việc quên không nói. Trong lòng Trầm Tú nổi lên một tia hy vọng, vội cười nói: - Hảo sư muội, ta biết rồi, là muội không đành lòng rời xa ta phải không? Diêu Tình cười hi hi, lắc đầu nói: - Sư huynh đã què chân như vậy thì lần này cho dù ta đến đâu ngươi cũng không thể bám theo được nữa rồi. Nói xong đưa ngọc thủ vẫy vẫy với hắn rồi làm mặt quỷ, sau đó triển khai thân pháp biến vào trong bóng đêm mênh mông. Trầm Tú nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng vừa yêu vừa hận, buồn bực thất vọng, bất giác nghiến răng nói: - Tiểu yêu tinh này, ngày nào rơi vào tay thiếu gia, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào. Nói xong, miệng vết thương lại đau nhói, thầm nghĩ: “Tiểu yêu tinh nói đúng, trước mắt trị thương là quan trọng.” Lập tức tập tễnh đi về phía Tổng đốc phủ. Đợi Trầm Tú đi xa, từ trong bóng đen của cùng thành có hai người chậm rãi bước ra, chính là Lục Tiệm và Cốc Chẩn. Lục Tiệm vừa kinh ngạc vừa vui mừng: - Cốc Chẩn, lại bị ngươi đoán trúng rồi, sao ngươi biết A Tình sẽ rời bỏ Trầm Tú? Cốc Chẩn cười nói: - Dựa vào ánh mắt cô ta nhìn ngươi, nếu ta đoán không sai thì người mà Diêu Tình thích là ngươi chứ không phải Trầm Tú. Lục Tiệm ngẩn người, nói vẻ không tin: - Ngươi nói cô ta thích ta ư? Cốc Chẩn nói: - Vừa rồi cô ta hỏi ngươi, rõ ràng là muốn ngươi đi cùng cô ta, vì vậy ta liền muốn thử cô ta một chút. Nếu cô ta thích Trầm Tú thì sau khi rời khỏi cung thành tất sẽ đi cùng với hắn, loại nữ nhân bạc bẽo như nước đó thì chẳng nên nhìn tới làm gì. Còn nếu cô ta thích ngươi thì sẽ không chịu để Trầm Tú bám chặt lấy đâu. Lục Tiệm nhìn hắn, lộ ra vẻ cổ quái. Cốc Chẩn đẩy y một cái, cười nói: - Nhìn ta làm gì? Còn không đuổi theo cô ta? Lục Tiệm nói: - Nhưng, nhưng… - Nhưng Hắc Thiên Kiếp phải không? – Cốc Chẩn nói – Không cần vội vàng, ta đã bắt được Từ Hải thì oan khuất không lâu sẽ có thể rửa sạch. Sau đó ta sẽ xin cha ta phong bế ẩn mạch của ngươi. Huynh đệ tốt, đừng bắt ta theo đuổi Diêu Tình nữa, ngươi không biết đấy thôi, lão hổ cái nhà ta mà ra uy thì cho dù là thần phật trên trời cũng phải cuốn gói chạy dài. - Lão hổ cái nhà ngươi? Lục Tiệm lộ vẻ kinh ngạc. Cốc Chẩn cười nói: - Ngươi chẳng phải đã tiếp qua ám khí của cô ấy sao? Lục Tiệm tỉnh ngộ nói: - Là vị cô nương đó ư, cô ta là… Cốc Chẩn tiếp lời nói: - Là cô gái đã hứa gả cho ta. Hắn nghĩ đến oan khuất có thể rửa sạch liền sung sướng không kể xiết, nhấc Từ Hải lên cười nói: - Ta muốn đi thẩm vấn thằng cha này. Nếu ngươi muốn tìm ta thì đến ngõ Thương Ba ở phía đông thành, nhà thứ hai bên trái. Nói xong ha ha cười lớn, tay áo phất phơ, đầu đội trăng sao, chân bước ung dung đi mất. Lục Tiệm bị lời hắn nói vừa rồi khiến cho tâm thần bất an, nhưng lo cho an nguy của Diêu Tình nên lập tức rảo bước đuổi theo. Y chạy được một lúc nhưng không thấy ai, trong lòng khẩn cấp liền thi triển thuật Khiêu Ma, nhảy lên nóc một căn nhà nhìn ra xa, xuyên qua một dãy phòng ốc, chợt thấy đằng xa như có ánh lửa bốc lên. Lục Tiệm cả kinh: - Hỏa hoạn rồi ư? Y vừa thấy tai nạn liền quên mất cả bản thân mình, lập tức đạp mái ngói chạy tới, còn chưa đến gần đã nghe tiếng đao kiếm va chạm, kêu giết vang trời. Lục Tiệm nép xuống nhìn qua thì phía trước chính là “La trạch”, hơn hai trăm tên Oa khấu mình mặc áo giáp, tay cầm đao thương, đang huyết chiến trong ngõ với mấy trăm tên quân Minh. Đám Oa khấu bị ép tới nước này đều là vì tình thế bức bách. Vừa rồi khó khăn lắm mới phá được cửa sắt, công nhập vào tòa sảnh bằng đá, ai ngờ chẳng thấy một ai, đám tặc khấu nghi thần nghi quỷ đều sợ sệt. Hoàn Trung Khuyết không nghĩ ra cách gì, liền trước hết cứu tỉnh Trần Tử Đan. Trần Tử Đan là kẻ có trí kế, đoán ra trong sảnh tất có đường hầm, có điều hắn tuy thông minh nhưng hiểu biết không đủ để tìm ra cơ quan. Mắt thấy thời điểm khởi sự đã tới gần, địch nhân lại theo đường hầm bí mật tẩu thoát, nếu cứ chần chừ thì tất biến thành mồi ngon, toàn quân bị tiêu diệt. Vì vậy lập tức hạ lệnh cho hai trăm quân Oa khấu ra khỏi giếng, từ La trạch đánh giết ra ngoài. Trầm Chu Hư tuy không tìm ra đường hầm bí mật nhưng đoán ra sào huyệt của Oa khấu chỉ ở gần đó, vì vậy đã đặt phục binh. Oa khấu vừa xuất hiện thì đã gây động xung quanh, trong khoảng khắc liền có mấy trăm binh tướng tụ tập lại, hai bên ra tay chém giết lẫn nhau. Đám Oa khấu này là thủ hạ tinh nhuệ của Từ Hải, quân Minh dù là giáp sĩ do Trầm Chu Hư huấn luyện, tuy nói võ nghệ cao cường, mạnh hơn quan quân địa phương nhưng khí thế, kỷ luật so với đám tặc khấu đã đánh trăm trận này thì chẳng thấm vào đâu. Oa khấu tụ lại thành một đoàn, trận thế như hình con rùa, phân ra hợp kích. Tiến thì như giáo nhọn xuyên giáp, không khiên nào không xuyên thấu. Lùi thì như chuột chui vào hang, ngăn địch không thể tấn công. Quân Minh cho dù bốn bề ra sức nhưng trận thế yếu kém, binh lực phân tán, số lượng tuy nhiều nhưng bị Oa khấu chia ngang cắt dọc, kích phá từng phần. Trong thời gian Lục Tiệm chỉ đủ chớp mắt thì đã có bảy người ngã xuống. Lục Tiệm trong lòng khẩn cấp, mắt thấy Hoàn Trung Khuyết và Trần Tử Đan đứng ở trung tâm trận, hò hét không ngừng, tức thì tung mình nhảy lên, cao giọng hét: - Hoàn Trung Khuyết, xem ta là ai? Hoàn Trung Khuyết vừa ngửng đầu lên bỗng thấy bóng đen như núi, gió từ trên đỉnh đầu áp uống. Hai tay của hắn đã bị phế, không cách nào chống cự, liền liều chết co mình lăn xuống đất. Lục Tiệm nhảy vào trung tâm trận, một chiêu “Đại Tu Di tướng” liền xô một tên Oa khấu miệng phun máu. Trần Tử Đan cao giọng hét lên, hai tay cầm đao hung dữ chém tới. Lục Tiệm lách mình tránh qua, tay trái móc tới, rắc rắc hai cái, hai cổ tay hắn đã bị bẻ gãy. Trần Tử Đan kêu thảm một tiếng, Oa đao rời tay rơi ra. Lục Tiệm thuận tay tiếp lấy, nháy mắt một cảm giác quen thuộc dội lên trong lòng, liền nhớ đến khi xưa miếu thần đổ nát, trăng lạnh đêm vắng, Thiên Thần Tông giáp đá đao dài, mặt mũi hung dữ. - A! Hai thanh Oa đao, ba thanh thương dài đem theo mùi máu tanh cùng xốc tới. Cán đao vào tay, Oa đao dài mà mỏng, vừa mềm vừa cứng, vừa nhẹ vừa nặng, Lục Tiệm như quên đi bản thân mình, biến thành thanh đao đó, giống như sống chết cùng một thể. Vì vậy liền theo đúng tính chất của thanh Oa đao đó, từ trái qua phải quay người quét một vòng tròn. Tiếng đinh đang vang lên, đao thương rơi xuống đất, năm tên Oa khấu đồng thời kêu thảm, hai cổ tay phun đầy máu, gân tay đều đã bị chặt đứt. Lục Tiệm hai mắt mở tròn bình tĩnh, vung Oa đao xông vào trận địch, trường đao hướng tới chỗ nào thì Oa khấu nơi đó cổ tay đầy máu, binh khí rơi xuống đất, tiếng kêu thảm vang lên. Đám giáp sĩ vốn định giữ trận thế, không ngờ Lục Tiệm như thần tướng từ trên trời hạ xuống, từ trung tâm trận của Oa khấu đánh giết ra khiến cho trận thế của địch hoàn toàn rối loạn, lập tức phấn chấn hẳn lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang