[Dịch] Thương Hải

Chương 51 :  HẾT CHƯƠNG 19

Người đăng: StormRaider

Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Trúng độc gì? Hoàn Trung Khuyết âm trầm nói: - Má của ngươi đã bị ngón tay ta quét qua, có phải vừa đau vừa tê không? Lục Tiệm cả kinh, vội ngưng thần kiểm tra. Từ Hải thấy vậy vô cùng vui mừng, cười ha ha nói: - Cốc lão đệ, “Âm Thi Hấp Thần Chưởng” trúng là phải chết, nếu ngươi thả Từ mỗ thì ta có thể nhờ Hoàn tiên sinh cho ngươi thuốc giải. Cốc Chẩn trong lòng trầm xuống, nhìn Lục Tiệm nhíu mày. Diêu Tình cũng nhìn Lục Tiệm, ánh mắt liên tục biến đổi, định nói lại thôi. Trầm Tú thấy tình thế không hay, vội nói: - Vạn lần không được thả người. Liền tiến lên ngăn trước mặt Cốc Chẩn, mắt lộ hung quang. Lục Tiệm ngưng thần một chút, chợt lắc đầu nói: - Không đau, cũng không tê. Nói xong bỏ mặt nạ xuống, chỉ thấy chỗ ngón tay quét qua có một vệt màu đen mờ mờ, bất giác trong lòng tỉnh ngộ: “Nguy hiểm thật, cái mặt nạ này ngăn cản chất độc, cứu ta một mạng.” Ngẩng đầu lên lại thấy Hoàn Trung Khuyết đang ngẩn người ra nhìn mình rồi đột nhiên gào lên: - Ngươi, ngươi là tiểu tử tối qua, ngươi chưa chết ư? Lục Tiệm gật đầu nói: - Ngươi đánh ta một chưởng, ta phế hai tay ngươi, coi như hòa nhau. Hoàn Trung Khuyết vừa tức vừa hận, trong lòng nghĩ Lục Tiệm đã không chết thì việc đánh úp Nam Kinh đã bị lộ từ lâu, còn ở đây cũng không thể ngăn bọn họ rời khỏi. Trong lúc suy nghĩ, bỗng nghe Cốc Chẩn cười nói: - Từ huynh, ta không muốn giết ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi một việc. Từ Hải thấy Lục Tiệm vô sự thì vô cùng thất vọng, nghe vậy liền lạnh nhạt nói: - Nếu hỏi nội gián của Đông Đảo thì Từ mỗ thà chết không nói. Cốc Chẩn cười nói: - Không hỏi việc đó, chỉ hỏi một việc riêng. Vì đây là việc riêng quan trọng nên nếu để quý thuộc hạ nghe thấy thì có chút không ổn. Từ Hải nhíu mày nói: - Ngươi lại có quỷ kế gì? - Quỷ kế thì không dám. – Cốc Chẩn cười nói – Mời Từ huynh hạ lệnh cho thủ hạ lùi ra khỏi sảnh, tránh chúng ta nói chuyện bị người nghe thấy. Từ Hải vô cùng nghi hoặc, lại sợ Cốc Chẩn chạy thoát, đành nói: - Được, các ngươi lùi ra tới đường hầm bí mật. Hoàn Trung Khuyết thầm nghĩ: “Đường hầm bí mật này chỉ có một lối ra, ta chặn giữ đường đó thì sợ gì chúng bay lên trời chạy thoát.” Liền gật gật đầu, nhờ đồng bọn đỡ dậy, hai mắt trừng trừng nhìn Lục Tiệm, hận không thể nuốt chửng được y. Chợt nghe Diêu Tình giọng trong trẻo nói: - Hoàn Trung Khuyết, ngươi bị Xà Nha Kinh (roi nanh rắn) đánh thương ư? Hoàn Trung Khuyết thân hình chấn động, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt giận dữ điên cuồng nghiến răng nói: - Không sai, đều là con tiện nhân đó ban cho. Diêu Tình hỏi: - Địa Mẫu Ôn Đại? Hoàn Trung Khuyết nói: - Không phải mụ thì ai? Diêu Tình cười cười, nói: - Bà ta không giết ngươi, quả là kỳ quái! Hoàn Trung Khuyết đột nhiên cười vang thảm thiết, hai mắt như phun lửa, rít giọng nói: - Mụ khiến ta người không ra người, quỷ không ra quỷ, mười mấy năm không dám để người khác nhìn thấy mặt, như vậy so với giết ta thì có gì khác chứ? Diêu Tình ánh mắt không đổi nhìn Hoàn Trung Khuyết, tựa như bộ mặt vô cùng xấu xí đó lại rất đáng xem, vừa chăm chú nhìn vừa gật gật đầu. Trầm Tú nhìn mà sinh lòng đố kỵ: “Diêu sư muội như thiên tiên, nhìn con quỷ này làm gì.” Hận không thể móc hai mắt cô ra để dạy cho cô biết nếu có đầu thai thì phải nhìn ngắm hắn nhiều nhiều mới được. Hoàn Trung Khuyết dẫn người ra tới đường hầm bí mật, Cốc Chẩn cao giọng gọi: - Lùi đi, lùi thêm đi. Hoàn Trung Khuyết trong lòng nổi lên nghi vấn, đứng im bất động. Cốc Chẩn quát lớn: - Lùi hay không? Lại quét qua quét lại chủy thủ trên mặt Từ Hải. Hoàn Trung Khuyết tuy có dã tâm nhưng cũng không dám gánh lấy tội bức tử Từ Hải, đành phải dẫn người tiếp tục lùi ra. Hai trăm người chen chúc trong đường hầm chật hẹp, xô xô đẩy đẩy, kêu khổ không ngớt. Cốc Chẩn thấy vậy, đột nhiên quát lớn: - Lục Tiệm, đóng cửa. Lục Tiệm ứng tiếng nhảy vọt tới, hai tay phân ra rồi hợp lại, rầm một tiếng đã đóng cánh cửa sắt lại, sau đó vận thần lực nâng cái then cửa bằng sắt khóa chặt lại. Đám tặc khấu không ngờ lại xảy ra biến cố này nên chen chúc trong đường hầm, tiến thoái lưỡng nan. Hoàn Trung Khuyết nếu không bị thương thì còn có khả năng ngăn cản, nhưng lúc này chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn cửa sắt đóng lại, trong lòng không ngừng buồn bực. Lại nghĩ đến tòa đại sảnh này bốn mặt là đá, Cốc Chẩn đóng cánh cửa sắt thì chẳng khác nào tự nhốt mình. Trầm Tú bất giác tức giận nói: - Họ Cốc kia, nếu ngươi muốn tự sát thì tự mà làm đi, sao lại kéo theo cả ta? Cốc Chẩn cười cười không nói, Từ Hải cũng không kìm được hét lên: - Họ Cốc kia, ngươi muốn hỏi ông nội ngươi việc quái gì thì đánh rắm mau đi. Cốc Chẩn lấy từ ngực áo ra cái la bàn, a a cười nói: - Từ huynh thử đoán xem đây là cái gì? Từ Hải tức giận nói: - Còn phải đoán sao, đó là cái la bàn. Cốc Chẩn nói: - La bàn có tác dụng gì? Từ Hải thấy hắn toàn nói lăng nhăng thì vô cùng giận dữ, hừ lạnh một tiếng rồi nói: - Đã là la bàn thì không chỉ phương hướng tất để xem phong thủy rồi. - Đúng vậy, đúng vậy. – Cốc Chẩn cười nói – Tiểu đệ chính muốn kiếm cho Từ huynh một nơi phong thủy tốt, bảo đảm huynh đài tuyệt tử tuyệt tôn đó! Từ Hải tức giận nói: - Họ Cốc kia, kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục. - Đừng tự dát vàng lên mặt. – Cốc Chẩn cười nói – Ngươi là một tên cướp biển, mấy chữ cũng không biết mà đòi xưng là kẻ sĩ? Nói xong tìm lấy dây thừng trói chặt Từ Hải rồi lại xé một mảnh áo nhét vào miệng hắn. Bỗng nghe ngoài cửa Oa khấu đang xô đẩy phá cửa ầm ầm. Diêu Tình không nhẫn nại được, nói: - Xú hồ ly mau lên, lần này đi hướng nào? Cốc Chẩn đi đến trước một bức tường, sờ hình con thú bằng sắt trên tường, cười nói: - Đây là con thú gì? Diêu Tình nhìn thì thấy con thú đó sừng cong mắt to, mũi có vòng sắt xuyên qua, bất giác tỉnh ngộ nói: - Là con trâu. Cốc Chẩn nói: - Trâu là vị Khôn, phương Khôn ở hướng Nam, vậy đường đi ở hướng Nam. Chuyển động la bàn rồi đi về phía nam, thẳng tới trước một hình đầu một con thú. Con thú này đầu như sư tử như hổ, miệng ngậm vòng sắt, hình dáng hung dữ. Cốc Chẩn nhấc ngọn đuốc lên rồi đưa tay cầm vòng sắt đó lấy sức giật mạnh, âm thanh điếc tai vang lên, hình đầu con thú đó bắt đầu chuyển động, quay được bốn vòng thì bỗng nghe tường đá kêu lên ken két rồi dưới hình đầu con thú một viên đá nặng nghìn cân từ từ lùi vào trong, lộ ra một cửa động lớn tối om. Từ Hải thấy thế miệng ú ớ, ánh mắt lộ vẻ khủng khiếp. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang