[Dịch] Thương Hải

Chương 5 : Chương 5

Người đăng: StormRaider

Sửu nô nhân như được đại xá, vội vàng đi ra. Hà mụ mụ cười nói: - Y thị dùng để “quét dọn”, nguyên lai ta giữ thị chuyên để đối phó với những tên khách nhân giảo hoạt, không ngờ lại mạo phạm tới Lục gia. Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Đối phó với những tên khách nhân giảo hoạt bằng cách nào ? Hà mụ mụ cười khẽ một tiếng, trả lời: - Dùng cho những kẻ muốn vào nhưng không có tiền. Nói xong lại đi tiếp, hai người đến khúc quanh lại nghe tiếng nam nữ cười đùa, Hà mụ mụ đến trước một gian phòng, cửa phòng chợt mở rộng, ánh đèn hồng tỏa sáng khắp phòng, bên trong có một tấm bình phong, lúc này đang giữa mùa hạ, trên bức bình phong lại có một bức họa Đại Lý thành “Tuyết cảnh đồ”, băng tuyết được vẽ thật sống động, nhìn vào như giúp giảm bớt nhiệt độ xung quanh. Đột nhiên nghe phía sau bình phong một nữ tử cười yêu kiều nói: - Hảo đệ đệ, bàn này ngươi thua rồi, phải trả cho ta gì nào ? Một nam tử tiếp khẩu cười nói: - Tiếng cười của tỉ tỉ đáng giá ngàn vàng, cái gì mà chẳng có, hà tất phải đòi ở ta. Lục Tiệm nghe thanh âm bất giác giật mình, người vừa nói đích thị là Cốc Chẩn. Nữ tử hứ một tiếng, cười giòn nói: - Hạm Ngọc tỉ suốt ngày tưởng nhớ đến tên tiểu hỗn đản ngươi, ngươi lại thiên vạn biệt tâm bỏ đi, phải phạt ngươi sủa ba tiếng. Nói chưa dứt, lại có một nữ tử khác cười nói: - Thu Ngân tâm địa thật mềm yếu, ngươi chưa biết đó thôi, tiểu hỗn đản này việc gì mà không dám làm, nếu chỉ phạt hắn sủa ba tiếng tại Nam Kinh này thì dễ dàng quá. Ta có một đề mục khác, lần này nếu hắn thua thì phạt hắn đêm nay phải ngủ lại trong phòng của Hạm Ngọc. Hạm Ngọc gắt lên: - Uyển Nương đừng có hại ta, lão hổ (ý nói mẹ hay vợ) nhà hắn vô cùng hung ác, uy phong bát diện chẳng sợ ai, lần trước hắn uống hoàng thang, say không biết gì, ta liền dìu hắn về phòng, chỉ mới ngồi trên giường chải tóc rửa mặt, vậy mà đã có người qua lại dòm ngó cả trăm lần. - Có việc đó sao ? – Cốc Chẩn giả như ngạc nhiên – Sao ta không nhớ ra nhỉ ? - Tưởng ta ngốc sao – Hạm Ngọc cười lạnh nói – bất quá lần đó có Tố Cầm tỉ tỉ làm nhân chứng, nghe tận tai, thấy tận mắt, phải vậy không ? Có tiếng một nữ tử khác cười nói: - Ta cũng không nhớ. Hạm Ngọc bực tức nói: - Tỉ tỉ, sao lại bảo vệ cho hắn. Thu Ngân cười nói: - Tố Cầm tỉ tỉ mà không bảo vệ hắn thì còn ai bảo vệ nữa ? Thảo nào mà mỗi lần hai người bọn họ gặp nhau lại ở lỳ trong phòng, cả ngày không ra, chẳng lẽ lại ở đó bàn luận thi từ hay sao. Quần nữ nghe vậy đều cười khúc khích, Uyển Nương thở ra một hơi nói: - Con tiểu quỷ Thu Ngân này, Tố Cầm đích thị là hảo nhân, nhưng tiểu hỗn đản này thì chẳng biết tí thi từ nào. Tố Cầm, ngươi nói không minh bạch, nghe khẩu khí của Thu Ngân thì ngươi đang ghen tị rồi. Tố Cầm cười cười nói: - Ta với hắn là quân tử chi giao, các ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân mà hồ ngôn loạn ngữ. Thu Ngân cười lạnh nói: - Hay lắm, tỉ tỉ là nữ trung quân tử, còn ta là lãng đãng tiểu nhân, tỉ tỉ có thể ngâm thơ đánh đàn, còn ta chỉ biết hát xướng diễm khúc thôi. Cốc Chẩn thấy quần nữ ngôn từ bất hòa, ho khẽ một tiếng đang định khuyên giải, Hà mụ mụ đã không kìm được nói: - Thưa Cốc gia, Lục gia đến rồi. Cốc Chẩn a lên một tiếng, cười nói: - Vào nhanh đi. Lục Tiệm do dự đi qua bình phong, thấy Cốc Chẩn đội một cái mũ vuông màu xanh, mặc trường bào màu xanh, thần thái tuấn dật. Y ngồi trên một cái kỉ bằng gỗ tử đàn, đang cùng một mĩ nhân chơi song lục (đổ xúc xắc ???). Nữ nhân đó mặc áo mỏng, áo lót lộ ra ngoài, ống tay áo nhẹ lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, quanh hai người còn có ba nữ nhân xinh đẹp khác, trong đó hai người quần áo giống nhau, một người đang nằm trên giường ăn dưa, người kia vắt chân nhàn hạ, hai vai lộ ra ngoài vừa trắng vừa sáng, chỉ duy nhất một nữ nhân y sức nghiêm chỉnh, dáng ngồi đoan trang, chắc là Tố Cầm. Cốc Chẩn dừng đánh bài nói: - Bốn vị, đây là Lục Tiệm, bằng hữu của ta. Bốn nữ nhân chuyển qua nhìn chăm chăm vào Lục Tiệm, thần sắc hiếu kỳ. Lục Tiệm chưa từng trải qua trận thế như vậy bao giờ, bất giác mặt đỏ lên, không biết tiến thoái thế nào, Hạm Ngọc liền cười nói: - Cốc Chẩn, ta biết ngươi đã bốn năm năm, chưa từng nghe ngươi có một bằng hữu nào, đúng là kỳ quái. Uyển Nương cũng cười nói: - Thảo nào, hóa ra Cốc gia không tham nữ sắc mà chỉ thích nam … Chưa nói hết câu, Tố Cầm đã ngắt lời: - Uyển Nương, Lục công tử quang minh chính đại, đừng có nói bừa. Uyển Nương đưa tay bỏ hạt dưa xuống, cười khẽ vỗ tay nói: - Không được, Cốc gia có bằng hữu đến, không chơi song lục nữa, ngoài cửa còn có một đại quan nhân đang chờ ta. Nói xong uốn người một cái đứng dậy đi ra trước, quần nữ người cười cứ cười, người bực cứ bực, cuối cùng cũng kéo nhau ra hết. Cốc Chẩn chờ quần nữ đi ra rồi mới cười cười ra hiệu cho Lục Tiệm ngồi xuống, hai người đối diện cả nửa ngày không nói tiếng nào, Cốc Chẩn mới nói: - Ta ở trên hải lâu từ biệt, tưởng là vĩnh quyết (vĩnh viễn không gặp), không ngờ lại có ngày gặp lại. Lục Tiệm cũng cảm khái, thở dài một tiếng, trong tâm tuy vô số nghi vấn nhưng không dám mặc nhiên nói ra, chỉ sợ nếu hỏi một câu thì giao tình của hai người lại thành quyết liệt không có đường lùi, đành nhẫn nại, một lúc lâu sau mới hỏi một câu: - Đây là địa phương nào ? Cốc Chẩn cười một tiếng, thản nhiên nói: - Đây là Tụy Vân lâu, là kỹ viện lớn nhất trên sông Tần Hoài. Lục Tiệm kinh hãi nói: - Đây là sinh ý (cách làm ăn) của ngươi sao ? Cốc Chẩn ngừng cười nói: - Ngươi hiểu sai rồi. Sinh ý trong thiên hạ cái gì ta cũng làm, duy chỉ có hai việc không làm, một là đánh bạc, hai là kỹ viện. Lúc này ta cần phải tránh cừu địch, đối với các vị mụ mụ cô nương ở đây nhiều năm có ân huệ, giao tình thâm hậu, mà đại ẩn vu thị, tàng tại giá lí (nhà đại ẩn thì giấu mình ở chốn thành thị, khi lẩn trốn nên trốn ở chỗ đông người), ở đây yên ổn hơn chỗ khác nhiều. Lục Tiệm nhìn y không biết nói gì, người này chính không ra chính, tà không ra tà, khiến người ta không sao hiểu thấu. Trầm mặc cả nửa ngày, đột nhiên nói: - Ta hỏi ngươi một việc. Cốc Chẩn cười nói: - Ngươi có việc cần đến ta, đúng là kỳ sự. Lục Tiệm đem việc Thích Kế Quang bị lao tù kể lại, trầm nghi nói: - Doanh Vạn Thành nói muốn cứu đại ca cần phải có ngân lượng, ngươi cho ta mượn năm ngàn hai trăm lượng để thông quan, số ngân lượng đó sau này ta sẽ tìm cách trả lại cho ngươi. - Năm ngàn hai trăm lượng thì không vấn đề gì – Cốc Chẩn trầm ngâm nói – bất quá cách hối lộ cứu người này, vào hai năm trước quan tham hoành hành hoặc giả có thể thành công, hiện giờ thì chưa chắc. Lục Tiệm giật mình nói: - Tại sao ? Cốc Chẩn nói: - Năm trước minh quân đã thay tổng đốc Giang Nam, vị tổng đốc hiện nay tên Hồ Tôn Hiến, là kẻ rất cực đoan. Trong tứ đại khấu thì Trần Đông, Ma Diệp trước sau đều chết về tay ông ta, hiện giờ chỉ còn Uông Trực, Từ Hải tình cảnh vạn phần bất diệu. Người này tinh minh lợi hại, không thể dùng vàng bạc để mua được. Lục Tiệm buồn rầu nói: - Nói vậy thì không thể cứu được đại ca sao ? Cốc Chẩn cười nhẹ nói: - Vị tất, còn xem vị Hồ tổng đốc đó là Gia Cát Lượng hay Tần Mục Công (một chư hầu lớn thời Xuân Thu). Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Gia Cát Lượng và Tần Mục Công có quan hệ gì ? - Quan hệ trọng đại – Cốc Chẩn nói – cả hai đều bị có tướng bại trận. Mã Tắc binh bại ở Nhai Đình, bị Gia Cát Lượng một đao chém đầu, kết quả trong ba nước đó Thục bị diệt vong đầu tiên, còn Mạnh Minh toàn quân bại ở Vu Hào sơn, thậm chí bị nước Tấn cầm tù, kết quả Tần Mục Công không những không giết y mà còn trọng dụng, nhờ đó mà trước đánh bại Tấn, sau hàng phục Tây Nhung, khai sáng đại nghiệp của nước Tần. Nếu Hồ đại tổng đốc hành sự như Gia Cát Lượng thì mạng của Thích tướng quân khó cứu vãn, ngược lại nếu ông ta làm như Tần Mục Công thì còn có hy vọng. Y thấy Lục Tiệm tỏ vẻ buồn rầu, liền cười nói: - Ta đánh cược với ngươi Hồ tổng đốc đó là Tần Mục Công. Lục Tiệm không kìm được cười nhẹ, thở dài nói: - Ta không đánh cược, nhược bằng y là Gia Cát Lượng thì đại ca mất mạng sao ? Nói xong, định nói tiếp nhưng lại thôi. Cốc Chẩn nhìn y, cười nhẹ nói: - Ta thấy ngươi mệt rồi, trước tiên ăn chút gì rồi ngủ một giấc, dù có việc gì lúc ngươi tỉnh lại hỏi ta cũng chưa muộn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang