[Dịch] Thương Hải

Chương 48 : Chương 48

Người đăng: StormRaider

.
Lục Tiệm thở dài, nói: - Cứ tranh đấu như vậy thì đến lúc nào mới kết thúc được. Cốc Chẩn cười nói: - Lục Tiệm, ngươi đã muốn ta theo đuổi Diêu Tình thì hãy nói ít nhìn nhiều, xem ta làm trò là được. Nói xong ha ha cười lớn, dài bước đi tới. Lục Tiệm lắc đầu cười khổ, cũng đi theo luôn. Đi được một lúc, bỗng thấy Diêu Tình và Trầm Tú đứng dựa vào tường nghỉ ngơi. Cốc Chẩn tựa như không để ý, đi qua trước mặt hai người. Diêu Tình đột nhiên thò chân ra móc vào chân hắn rồi vận kình nhấc lên, Cốc Chẩn chân đứng không vững liền ngã dập mặt xuống, chảy cả máu mũi. Trầm Tú nhìn vậy vui mừng, vỗ tay cười lớn. Cốc Chẩn bò dậy, đưa tay áo lau mãu mũi rồi cười nói: - Năm nay đúng là không may, đi trên đường cũng bị chó cắn. Diêu Tình mắt hiện sát cơ đứng dậy, vung tay hướng vào mặt hắn, không ngờ một cánh tay đột nhiên đưa ra vừa chụp vừa kéo, nắm chặt mạch môn của cô. Diêu Tình vùng một cái mà không thoát ra được, vừa kinh hãi vừa tức giận nói: - Lục Tiệm, ngươi vẫn muốn giúp hắn? Lục Tiệm cười khổ nói: - Ta không giúp hắn, chỉ muốn mọi người hòa hoãn với nhau. Diêu Tình nhìn y, nói liền mấy tiếng: - Hay lắm. Rồi rít giọng nói: - Trước đây ngươi giúp Tiên Bích, bây giờ lại giúp hắn, chỉ cần là kẻ đối đầu của ta thì đều là bằng hữu của ngươi. Lục Tiệm nghe vậy cả người run lên nhưng không biết phải nói sao mới được. Trầm Tú cười nhạt rồi đột nhiên nói: - Diêu sư muội, thằng nhà quê này ngu ngốc lắm, nói với hắn chỉ bẩn miệng. Diêu Tình đột nhiên quay đầu lại, lạnh nhạt nói: - Ai là thằng nhà quê? Trầm Tú giật mình, ấp úng nói: - Sư muội, muội, muội làm sao vậy? Diêu Tình nói: - Trước đây hắn ở ven biển, cách nhà ta không quá năm dặm, y là thằng nhà quê thì ta là cái gì chứ? Trầm Tú giật mình, cười nói: - Sao có thể đem y so sánh với sư muội được ? Diêu Tình hừ nhạt một tiếng, quay người nói: - Xú hồ ly, ngươi vừa rồi muốn đi đâu? Cốc Chẩn nói: - Ta muốn đi xem xem đường hầm bí mật này thông tới đâu? Diêu Tình gật đầu nói: - Ngươi tới đỡ Trầm sư huynh, ta đi dò đường. Trầm Tú nghe vậy vội nói: - Hảo sư muội, chỉ có muội đỡ ta mới được, ngươi này không tốt đẹp gì. Diêu Tình nói: - Nếu hắn hại ngươi thì ta sẽ báo thù cho ngươi. Trầm Tú thầm nghĩ: “Nếu ta chết rồi thì báo thù làm cái rắm gì?” Chợt thấy Cốc Chẩn đi tới thì trong lòng run lên, nhưng Cốc Chẩn lại cười hi hi nói: - Trầm huynh yên tâm, có Diêu đại mỹ nhân hộ mạng cho ngươi thì ta có gan gấp mười lần cũng không dám giở trò đâu. Nói xong quả thực đỡ hắn đứng dậy. Cánh tay Trầm Tú vừa đặt lên vai y liền nảy sinh ý niệm độc ác: “Ta chỉ cần mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy cổ hắn.” Nghĩ đến đó thì bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Tiệm hai mắt trợn lên nhìn trừng trừng vào mình. Trầm Tú chỉ đành thu lại ý giết người, nhẫn nhịn để Cốc Chẩn dìu đi. Diêu Tình đón lấy cây nến, đi được hơn trăm bước thì bỗng nhiên dừng lại. Định thần nhìn qua thì chỉ thấy ánh nến chiếu rõ hai cửa động tối om, chính là hai ngã rẽ. Diêu Tình nhìn một lúc lâu, bỗng nói: - Xú hồ ly, phải đi đường nào? Cốc Chẩn cười nói: - Ta sao biết được? Diêu Tình liếc hắn, thầm nghĩ muốn đối phó người này mà không dùng vũ lực thì không có hiệu quả, vừa định động thủ thì bỗng nghe Lục Tiệm í lên một tiếng rồi nói: - A Tình, cô nhìn dưới chân. Diêu Tình cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt gạch phía trước có khắc một con rồng bay, vung tay múa đuôi bay lượn uyển chuyển. Diêu Tình nhìn một chút rồi bỗng nói: - Trầm sư huynh, ngươi hiểu biết nhiều, có biết ý nghĩa của đồ hình này không? Trầm Tú cũng không biết gì, ngập ngừng nói: - Có lẽ là hình trang trí trên mặt gạch. Cốc Chẩn phì cười, nói: - Tại sao gạch trên đường đi chẳng có trang trí gì mà ở đây mới có? Trầm Tú đuối lý, gầm gừ nói: - Vậy ngươi nói là gì? Cốc Chẩn nói: - Còn phải nói ư? Đã ở chỗ ngã rẽ thì hình rồng bay này là mốc chỉ đường rồi. Trầm Tú cười nhạt nói: - Vậy là mốc chỉ đường quái gì chứ? Cốc Chẩn nói: - Ngươi là thiếu chủ của Thiên bộ Tây Thành, chẳng lẽ chưa đọc qua “Dịch kinh” sao? Trầm Tú trước nay tính tình phù phiếm, tham mua vui hưởng lạc, đối với học vấn thì không biết nhiều, nghe hỏi như vậy liền im bặt. Diêu Tình tỉnh ngộ nói: - Trong bát quái thì quẻ Chấn là rồng, chẳng lẽ con rồng này là chỉ phương Chấn. Cốc Chẩn cười nói: - Vẫn là đại mỹ nhân thông minh, dám hỏi phương Chấn là ở hướng nào? Diêu Tình nói: - Chấn ở đông bắc. Cốc Chẩn nói: - Vậy thì đường hầm phía đông bắc chính là lối đi. Diêu Tình nói: - Nơi này tối đen, làm sao biết đâu là đông nam tây bắc? Trầm Tú vừa chịu nhục một phen, đang bực tức, nghe vậy liền vội nói: - Không sai, không sai. Bỗng thấy Cốc Chẩn mỉm cười rồi đưa tay vào ngực áo lấy ra một cái la bàn. Diêu Tình thấy vậy không biết là vui mừng hay tức giận, cười mắng: - Phì, ngươi quả nhiên đã sớm có chuẩn bị. Cốc Chẩn cười nói: - Không dám, đây chỉ là đồ chơi lúc ngày thường mà thôi, đâu có đáng gì. Diêu Tình tuyệt nhiên không tin, liền cười nhạt một tiếng rồi bỗng nhíu mày nói: - Kỳ quái, Oa khấu đào ra đường hầm bí mật này cũng đúng, nhưng có thể nghĩ ra loại mốc chỉ đường đó đủ thấy trong số Oa khấu có kẻ có tài. - Oa khấu thì đã là cái gì mà có thể làm chủ nhân của đường hầm bí mật? - Cốc Chẩn cười nhạt nói – Bọn chúng bất quá là may mắn phát hiện đường hầm bí mật rồi tiện tay chiếm lấy luôn, chỉ sợ là bọn chúng căn bản chẳng hiểu bí mật trong mốc chỉ đường đó mà toàn là nhắm mắt chạy bừa mà thôi. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, Cốc Chẩn đột nhiên ngưng vẻ cười cợt, nghiêm mặt nói: - Đường hầm bí mật này gọi là mê cung cũng đúng, rộng lớn vô cùng, đường lối không kể xiết, phủ khắp lòng đất thành Nam Kinh. Lục Tiệm, ngươi có nhớ đường hầm dưới tửu lâu lúc trước không? Lục Tiệm nói: - Nhớ. Cốc Chẩn nói: - Đó cũng là nhánh rẽ của mê cung, có điều so với đường hầm bí mật này thì khó đi hơn nhiều, có rất nhiều tử lộ mà lại không có mốc chỉ đường. Theo ta thấy thì đường hầm dưới tửu lâu còn chưa hoàn thành, nhưng con đường trước mắt này thì là đường chính mà chủ nhân mê cung khổ tâm xây dựng, nếu cứ theo mốc chỉ đường mà đi thì nhất định có thể tìm ra bí mật của y. Nói đến đó, ánh mắt hắn lướt qua, chỉ thấy Lục Tiệm thần sắc ngơ ngẩn, Diêu Tình như có tâm sự, chỉ có Trầm Tú là ánh mắt lấp lóe lộ ra vẻ tham lam. Cốc Chẩn cười cười, chuyển động la bàn nói: - Đường tốt ở bên trái. Hắn đi trước mấy bước, sờ mó đường hầm phía trái rồi đột nhiên cười nói: - Không ra ngoài dự đoán của ta. Diêu Tình giơ cây nến tới gần, chỉ thấy góc phía dưới bên trái đường hầm có một mũi tên dùng đao khắc vào, liền hỏi: - Đó là cái gì? Cốc Chẩn nói: - Đó là mốc chỉ đường của Oa khấu. - Thế thì kỳ thật. – Diêu Tình nói – Oa khấu làm thế nào tìm được đúng đường? Cốc Chẩn cười nói: - Người nào thì có cách đó, bọn chúng nhiều người, mỗi lối rẽ đi một lần, nhiều khả năng có thể tìm ra đường. Diêu Tình biết rõ phía trước nguy hiểm nhưng không thắng được sự hiếu kỳ trong lòng, liền đi trước tiến vào đường hầm bên trái. Bốn người đi được hơn hai trăm bước thì lại thấy một lối rẽ ba nhánh. Cốc Chẩn tìm thấy ở góc tường bên trái một phù điêu trên gạch, eo thon người dài, chính là một con chó săn, liền nói: - Chó là quẻ Cấn, đường đi ở phương Cấn, Cấn là tây bắc. Hắn vừa chuyển la bàn, đưa mắt nhìn theo thì đã thấy Diêu Tình thản nhiên đứng ở ngã rẽ phía tây bắc, mặt lộ vẻ trào phúng. Cốc Chẩn giật mình, đứng dậy cười nói: - Coi như cô lợi hại. Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Tại sao? Trầm Tú tiếp lời, cười nhạt nói: - Vị Cốc huynh này chậm học, đã có mốc chỉ đường của Oa khấu thì cần gì phải tìm rồng tìm chó nữa chứ. Lục Tiệm đột nhiên tỉnh ngộ. Đường hầm lần này rất dài, hai người đi một lúc thì đột nhiên thấy phía trước ánh lửa mờ ảo. Diêu Tình liền dập tắt cây nến rồi rón rén đến gần. Còn xa mới tới nơi đã nghe tiếng người nho nhỏ, đi thêm mấy bước nữa thì phía trước đột nhiên rộng ra, đối diện với đường hầm là hai cánh cửa sắt đang đóng chặt, ánh lửa tiếng người đều là từ trong cửa lọt ra. Diêu Tình như một con linh miêu nhẹ nhàng tới gần, chỉ nghe có người nói: - …buổi tối xác định có một đạo quân Minh ra khỏi thành, đi đầu là Du Đại Du, hắn cưỡi một con ngựa trắng, đi sau là một cỗ xe ngựa, Hồ Tôn Hiến chắc là ở trong xe… Trong cửa trầm mặc một hồi lâu rồi có người khác nói: - Theo lời Tử Đan nói thì vốn muốn trước khi trời tối sẽ phát binh, nhưng sáng sớm nay Trầm qua tử bao vây La trạch, tuy ta chạy thoát những đã khiến hắn nghi ngờ, khiến cho Hồ Tôn Hiến sớm xuất binh. Lục Tiệm trong lòng chấn động, nghe giọng biết đó chính là Từ Hải. Người lúc nãy cười âm trầm nói: - Chủ công cứ yên tâm, người lẻn vào La trạch đã bị ta đánh trúng, cho dù Trầm qua tử có thần cơ diệu toán cũng không thể đoán ra được mưu kế của chủ công. Lục Tiệm nghe vậy thầm lo lắng: “Ngươi này đúng là ‘Thi Yêu’ Hoàng Trung Khuyết rồi.” Lại nghe Từ Hải nói: - Hoàn tiên sinh, sự việc quan trọng, người đó trúng chưởng, quả thật chết rồi chứ? - Chắc chắn không sai. – Hoàn Trung Khuyết nói – Đầu vai của y trúng một chưởng của ta, “Âm Thi độc” đi vào cơ thể thì thần tiên cũng không cứu được. Đêm qua ta đã đi điều tra, cách La trạch nửa con đường quả thật có một người chết, nghe người xung quanh nói là thi thể đó da đen xạm lại, chính là triệu chứng trúng thi độc. Nói xong cười hắc hắc có vẻ đắc ý. - Hay lắm! – Từ Hải chợt cao giọng – Quan phủ đã bức mọi người đến bước này thì không còn đường thoái lui, chỉ còn cách cá chết phá lưới, thành bại chính là ở tối nay, chư vị, mời… Nói xong chỉ nghe tiếng chén cụng nhau và tiếng uống rượu ừng ực. Diêu Tình nghe đến đó vừa định rút lui thì bỗng thấy Cốc Chẩn cười ha hả rồi lớn tiếng nói: - Thành bại chính là ở tối nay hay lắm, Từ huynh đúng là có hào khí. Lời này vừa nói ra, ba người ngoài cửa đều thất sắc, trong cửa đột nhiên im bặt rồi sau đó truyền ra tiếng loảng xoảng của đồ gốm vỡ và tiếng leng keng của đao kiếm ra khỏi vỏ, tiếng lanh canh của áo giáp đập vào nhau, tiếng lịch bịch của chân chạy. Cốc Chẩn nghe vậy liền vỗ tay cười lớn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang