[Dịch] Thương Hải

Chương 43 : Chương 43

Người đăng: StormRaider

Chương 18 – Thoát thân Hồi 2 Diêu Tình cười cười ôm bà ta trong lòng, một mặt ép bà ta uống rượu, một mặt vuốt ve thân thiết, giả dạng đùa cợt chẳng khác gì nam nhân. Nếu đổi lại là nam tử thật sự thì cũng được, Hà Xảo Cô có thể nũng nịu khóc lóc để phát tiết chỗ hậm hực trong lòng, nhưng lúc này bị Diêu Tình đùa cợt như vậy, ngược lại khóc không dám, cười không nổi, cố nén tức giận uống hết một tuần rượu mà như phải uống hết ba ngàn tiệc rượu của Lã thái hậu. Trầm Tú thấy Diêu Tình quái đản bất thường như vậy cũng không hiểu nguyên nhân, ngồi đờ ra đó quên cả nói năng. Đột nhiên nghe tiếng cười nhẹ, hắn nhìn ra thì thấy Cốc Chẩn cười cười vén mành tiến vào. Trầm Tú nhíu mày đứng bật dậy. Cốc Chẩn cười cười xua tay nói: - Túc hạ yên tâm đừng sợ. Nói rồi kéo áo ngồi xuống, trong mắt có vẻ cười nhìn Diêu Tình. Hà Xảo Cô thấy y liền như gặp cứu tinh, run rẩy nói: - Cốc gia… cứu, cứu tôi với… Cốc Chẩn gật gật đầu với bà ta, cười nói: - Diêu đại mỹ nhân, cô tát bà ta một cái, lại đùa giỡn bà ta một hồi, nỗi hận ngày trước bị bà ta khinh rẻ đã tiết hết rồi chứ. Hà Xảo Cô kinh hoảng nói: - Cốc gia ngài sao lại đến đùa tôi? Vị cô nương này như hoàng hậu, cho dù tôi có một ngàn lá gan cũng không dám khinh rẻ cô ấy. Cốc Chẩn cười cười không nói, Diêu Tình lại sợ bị hắn nói ra thân phận là Sửu nô nhân, đành cười nói: - Mụ mụ thân ái, ngươi mau biến đi. Lập tức thả Hà Xảo Cô. Hà Xảo Cô như được đại xá, lập tức chạy mất. Diêu Tình nhìn Cốc Chẩn, lạnh lùng nói: - Ngươi tới làm gì? Cốc Chẩn cười nói: - Đến để gọi cô tỉnh dậy. Diêu Tình chỉ cười nhạt. - Không tin ư? – Cốc Chẩn cười nói – cô nhìn ra ngoài cửa đi. Diêu Tình đảo mắt nhìn qua rèm cửa, chỉ thấy đằng xa trên nóc một tòa lầu cao, Tả Phi Khanh áo trắng hơn tuyết đang ngồi xếp bằng, ngẩng đầu ngắm trăng, phong thái siêu quần. Diêu Tình mím môi son, mắt hiện sát cơ. Cốc Chẩn tự rót tự uống, nhìn sắc mặt cô cười nói: - Năm Phong Quân Hầu mười sáu tuổi, vì báo thù cho một cô gái chăn dê mà truy sát một đám mã tặc, từ chân núi phía bắc Thiên Sơn một mạch đuổi đến tận hồ Bối Nhĩ Gia. Đám mã tặc đó trên đường đổi ngựa, điên cuồng chạy suốt ngày đêm, chạy hết cả mười ngày mười đêm mà cuối cùng ba trăm người chỉ còn một tên sống sót. Nghe nói là vì tên này đói khát khiếp sợ mà phát điên nên Tả Phi Khanh không thèm giết hắn, nhờ vậy mới giữ được tính mạng. Việc này thực sự đã lưu truyền trên giang hồ, Diêu Tình, Trầm Tú tất nhiên đã từng nghe qua. Diêu Tình nói: - Vậy thì sao? - Còn chưa hiểu ư? – Cốc Chẩn cười nói – Phong Quân Hầu khi còn thiếu niên, thần thông chưa thành đã có thể suốt mười ngày mười đêm không ngừng không nghỉ truy sát mã tặc, hiện giờ đương nhiên có thể bảy ngày bảy đêm không ngừng không nghỉ đuổi theo cô nương rồi. Diêu Tình nâng một chén rượu lên, cười nhạt nói: - Ngươi tới chỉ để nói những lời thừa đó sao? Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Tất nhiên là không phải rồi, chỉ vì ta có cách giúp cô thoát khỏi sự truy đuổi của Phong Quân Hầu. Diêu Tình liếc hắn, ánh mắt có chút tự mãn. Cốc Chẩn cười khổ: - Cô không cần phải sung sướng như vậy, ta biết không hợp với cô. Chỉ cần cô gặp khó khăn, Lục Tiệm sẽ liều chết giúp đỡ, ta là bằng hữu của y, nếu muốn giúp y thì cũng phải giúp cô. Đáng hận là dù biết đó là thủ đoạn của cô nhưng vẫn chỉ còn cách lao vào. Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nét mặt ẩn hiện một chút vui mừng nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói: - Cô nương vốn cao minh hơn con xú hồ ly nhà ngươi, ngươi trúng kế cũng là đáng kiếp. Cốc Chẩn nhìn cô, chỉ khẽ cười nhạt. Trầm Tú thấy hai người bọn họ cứ nói chuyện, không thèm nhìn ngó gì đến mình, trong lòng bực bội không kìm được gào lên: - Tiểu tử kia, đây là chỗ ông nội ngươi ném tiền mua vui, ngươi ngồi đây không sợ chướng mắt sao? Cốc Chẩn liếc hắn, cười nói: - Túc hạ tối nay mua vui, tổng cộng đã tiêu ba ngàn hai trăm mười sáu lượng bảy tiền năm phân bạc, đúng không? Trầm Tú trong lòng chấn động, ngạc nhiên nói: - Sao ngươi biết? Cốc Chẩn cười nói: - Ta không chỉ biết số tiền ngươi tiêu tối nay, mà còn biết ở Nam Kinh ngươi có bốn ngôi nhà, ở Vô Tích, Hàng Châu mỗi nơi có hai toàn nhà lớn, ở Tô Châu có một khu vườn. Chín ngôi nhà đó nuôi chín nữ nhân, ba người là do Oa khấu dâng cho, ba người là dụ dỗ về, ba người còn lại là từ kỹ viện chuộc ra… - Ngươi đánh rắm. Trầm Tú mặt đỏ như gấc, đứng bật dậy, ánh mắt sát khí trùng trùng. - Từ từ, từ từ, còn nữa mà. – Cốc Chẩn xua tay nói - ở Nam Kinh ngươi còn có một tòa nhà lớn, tích trữ ba vạn năm ngàn thạch lúa gạo, chắc là đầu cơ đợi đến năm đói kém thì đem ra ép giá. Ở Tô Châu có sáu xưởng dệt, dệt lụa thô đưa cho các hiệu may của Tô Châu để dệt ra gấm vóc bán cho các Man tộc ở tây bắc. Ngoài ra có một tòa kỹ viện, hai sòng bạc, còn có hai vạn lượng bạc, hàng năm cho vay lấy lãi… Trầm Tú lúc đầu còn mặt đầu sắc giận, càng về sau Cốc Chẩn thủng thẳng nói ra thì sắc mặt từ giận dữ chuyển sang kinh hãi, rồi từ kinh hãi chuyển sang âm trầm, ánh mắt long lên khiếp người, đột nhiên thấy Diêu Tình liếc nhìn qua bất giác rít giọng nói: - Sư muội, muội đừng tin hắn nói nhăng nói càn… Diêu Tình môi son khẽ lộ chút tiếu ý: - Vậy à, thế thì khiến người ta thật là thất vọng, nếu ngươi thật sự có gia sản to lớn như thế thì có thể khiến người ta ngưỡng mộ. Trầm Tú nhìn cô, nhất thời kinh nghi không ngừng, đột nhiên nhíu mày rồi từ từ ngồi xuống. Diêu Tình lại hỏi: - Xú hồ ly, tổng số tài sản mà ngươi vừa nói trị giá bao nhiêu ngân lượng? Cốc Chẩn bấm đốt ngón tay nói: - Chỉ tính giá trị, không tính lợi tức thì gia sản của Trầm đại công tử tạm thời trị giá hai mươi vạn lượng bạc. Diêu Tình thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý, không kìm được cười nói: - Tại sao lại gọi là tạm thời? Cốc Chẩn nói: - Gọi là tạm thời vì hôm nay có giá hai mươi vạn lượng nhưng qua mấy tháng nữa có khi không đáng một tiền. Trầm Tú nghe vậy kinh nghi không ngớt. Cốc Chẩn biết rõ của chìm của nổi của hắn như lòng bàn tay, tính toán giá trị cũng sai lệch không nhiều, nên nghe hắn nói tới “không đáng một tiền” bất giác tim đập thình thịch, có điều vì sao như vậy thì hắn nghĩ mãi không hiểu rõ, thành ra không còn hứng chí uống rượu tìm vui nữa, nhìn Cốc Chẩn không nhịn được thầm nghĩ: “Thằng cha này cuối cùng là ai chứ?” Phải biết hắn dương danh lập nghiệp là việc trong vòng hai năm trở lại đây, trước đó Cốc Chẩn đã bị nhốt vào ngục đảo, vì vậy Trầm Tú không biết danh tiếng hắn, lúc này đúng là đoán không ra nổi. Cốc Chẩn khoan thai đứng dậy, đi tới bên cửa thản nhiên nhìn ra, xa xa trên mặt sông đã từ từ sáng lên ánh đèn, ánh sáng rực rỡ như ánh trăng. Cốc Chẩn quay người cười nói: - Đại mỹ nhân, nên khởi hành thôi. Diêu Tình cười đứng dậy, Trầm Tú vội nói: - Sư muội sao lại đi? Diêu Tình cười nói: - Đã khiến sư huynh phải tốn kém, tiểu muội tạm thời cáo từ. Trầm Tú tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn Cốc Chẩn. Cốc, Diêu hai người lại không thèm để ý, sóng vai ra khỏi phòng. Trầm Tú vừa hổ thẹn vừa giận dữ, đột nhiên uống cạn chén rượu, cười ha ha nói: - Hảo sư muội, chẳng phải đã nói rồi sao? Ta vì muội mà đắc tội với gia phụ, có nhà không thể về, sư muội lại nhẫn tâm bỏ rơi ta không nhìn đến ư? Diêu Tình nhíu mày liễu, Trầm Tú lại không kể cô có tình nguyện hay không, rảo bước tiến tới chen vào giữa cô và Cốc Chẩn. Diêu Tình bất giác thở dài nói: - Trầm sư huynh, ngươi thật biết bám lấy người khác. Trầm Tú cười nói: - Nếu muốn trách thì phải trách sư muội sinh ra đã có đôi mắt câu hồn đoạt phách, ngày đó chỉ nhìn một cái đã lấy mất ba hồn bảy phách của ta rồi. Ôi, hiện giờ sư huynh ta chỉ còn cái xác biết đi này, nhất định phải theo nàng đến chân trời góc biển, nửa bước không rời. Diêu Tình nghe vậy khẽ cười, Cốc Chẩn lại nói: - Nói như vậy, ta có một cách để hoàn hồn, chỉ không biết có linh nghiệm hay không? Trầm Tú tỏ tình đang hoan hỉ, đột nhiên bị hắn chen vào, tức thì trợn mắt tức giận nhìn sang. Diêu Tình lại cười nói: - Cách gì? Mau chỉ cho ta. Cốc Chẩn nói: - Trước hết dùng một bồn máu chó để vị Trầm sư huynh đây gội đầu rửa tay, lại đem y ngâm vào thùng phân ba ngày, đừng nói ba hồn bảy phách, cho dù là bảy hồn tám phách cũng chiêu hồi về được hết. Trầm Tú còn chưa kịp nổi giận, Diêu Tình đã nhíu mày nói: - Xú hồ ly nhà ngươi được lắm, ngươi không chỉ rủa hắn trúng tà mà còn mắng ta thi triển tà pháp ư. Cốc Chẩn cười nói: - Không dám không dám, đó chỉ là ta thuần túy có ý tốt mà thôi. Diêu Tình cười nhạt nói: - Ngươi mà có lòng tốt thì thiên hạ chẳng có kẻ nào xấu ra rồi. Cốc Chẩn ha ha cười lớn, vòng tay nói: - Được Diêu đại mỹ nhân tán thưởng, ta chắc sẽ sớm trở thành cái xác biết đi gì đó rồi. Chợt thấy Trầm Tú trừng mắt nhìn, liền cười nói: - Trầm huynh yên tâm, mấy chữ “xác chết biết đi” đó là để riêng cho huynh dùng, khắp thiên hạ là độc quyền không ai dám dính tới, tiểu đệ cho dù có thèm muốn cũng không dám vơ vào, làm bẩn mỹ danh của Trầm huynh. Hắn thủng thẳng nói ra nhưng không chữ nào là không hiểm ác âm độc, Trầm Tú tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng tuy hận không giết được Cốc Chẩn nhưng lại ngại Diêu Tình nên không dám xuất thủ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang