[Dịch] Thương Hải

Chương 42 :  CHƯƠNG 18 THOÁT THÂN

Người đăng: StormRaider

Diêu Tình, Trầm Tú vào tới chợ trong thành thì đã gần hoàng hôn. Nhìn người mua bán đã tản mát, hàng quán cũng đóng cửa dần, Diêu Tình đột nhiên nói: - Trầm sư huynh, ngươi có ngân lượng không? Trầm Tú nói: - Sao không có. Nói xong dương dương đắc ý, tay lấy ra một cái túi nặng trịch, nhấc nhấc thử trong lòng bàn tay, tiếng vàng bạc kêu lên lục cục, phát sáng le lói. Diêu Tình cười yêu kiều, dịu dàng nói: - Trầm sư huynh, ta muốn chọn mấy bộ quần áo được chứ? Trầm Tú nhìn nụ cười của cô bất giác thần trí như bay bổng, cười nói: - Sư muội, xin cứ tự nhiên. Diêu Tình cười rồi tiến vào một tiệm quần áo may sẵn, một hơi thử liền mười bộ quần áo hảo hạng, mười chiếc khăn tay thêu hoa, năm đôi khuyên tai quý giá, sau đó mắt vẫn không chớp, lại như một trận gió lao vào chỗ bày châu bảo, vui vẻ chọn dầu bôi, phấn sáp. Cô xuất thân giàu có, kiến thức hơn người, vì vậy châu bảo chọn ra đều là loại thượng phẩm, trâm cài đầu, nhẫn đeo tay cũng tiện lấy một đôi, tay cầm không hết thì vắt lên người Trầm Tú. Trầm Tú theo sau cô trả tiền, mắt thấy túi tiền dần trống rỗng, sắc mặt càng lúc càng khó coi, không kìm được ho một tiếng rồi cười nịnh nói: - Hảo sư muội, muội đã mệt chưa? Đã muộn rồi, cũng nên tìm một tửu lâu ăn tối thôi? Diêu Tình liếc hắn cười nói: - Hay lắm, mua nốt cái vòng tay này rồi đi ăn. Nói xong cầm lên một cái vòng đeo tay, trên chiếc vòng đó trân châu viên nào cũng vừa to vừa sáng, tròn trịa đẹp đẽ, phía dưới lại cố một viên bảo thạch màu xanh to như hạt mơ, trắng như trăng rằm, chiếu sáng mê người. Trầm Tú trong lòng biết chiếc vòng đó giá trị phi thường, đang cảm thấy kinh hãi thì chợt thấy Diêu Tình mỉm cười nhìn qua, đành ngoan ngoãn lấy tiền đưa cho chủ cửa hàng. Chủ quầy châu bảo và nhân viên không ngờ đến lúc đóng cửa lại có một khách hàng béo bở thế này, người nào cũng vui mừng điên cuồng, không ngớt vái chào, còn hận không thể lạy phục dưới chân hai người này không đứng dậy nữa. Trầm Tú ngược lại trong lòng đau xót nhìn Diêu Tình đang cười tươi như hoa, nắn nắn cái túi tiền xẹp lép của mình quả thực muốn nghiến răng tức giận, đợi Diêu Tình quay người đi vội tìm người nhờ quay về nhà lấy thêm ngân lượng ứng cứu. Hai người rời khỏi chợ, Diêu Tình chọn Phúc Lâm khách sạn sang trọng nhất Nam Kinh thành để nghỉ chân, việc trả tiền phòng tất nhiên là giao cho Trầm Tú. Diêu Tình vào phòng tắm rửa thay đồ, để Trầm Tú ở ngoài giữ cửa. Trầm Tú không ngừng nằn nì, gợi ý được cùng tắm, ai ngờ nói rã miệng chỉ đổi lại được một nụ cười của giai nhân rồi bị đẩy ra khỏi cửa. Trầm Tú không nhịn được mò đến bên cửa sổ định lẻn vào, không ngờ Diêu Tình sớm đã bố trí “Nghiệt nhân tử”, Trầm Tú lúc chui qua cửa sổ không để ý liền bị “Nghiệt duyên đằng” giữ tay bám chân, trên đầu cũng bị hai cái rễ cây cuốn lấy, không động đậy được, nghe tiếng nước xối róc rách, giọng kiều ngâm nga mà tưởng tượng ra tình hình trong đó, quả thật trái tim như bị trăm lần cấu xé. Vùng vẫy mấy lần, khó khăn lắm mới thoát khỏi đám rễ cây thối tha đó, vừa tiến được vào phòng thì thấy Diêu Tình nghiễm nhiên đã tắm rửa xong, cả người quần áo lụa là, châu ngọc rực rỡ, mày không vẽ mà vẫn sắc nét, phấn không bôi mà vẫn trắng trẻo, mắt sáng như sao, dáng vẻ yêu kiều trời sinh. Trầm Tú nhìn đến trợn mắt há miệng, lại nhìn quần áo trang sức của cô vừa thấy kinh ngạc ham thích, lại thấy đau đớn trong lòng, tự nghĩ bình sinh quyến rũ vô số nữ tử, chưa từng thất thế như lần này, nếu không phải vì lo ngại thần thông của Địa bộ thì hắn đã sớm dùng vũ lực ra mặt để đòi lại công bằng trên thân mình mĩ nhân này rồi. Diêu Tình thấy Trầm Tú chui qua cửa sổ cũng không kinh hãi, cười hi hi nói: - Trầm sư huynh, tối nay tới đâu ăn cơm? Trầm Tú thấy cô trấn định như vậy, ngược lại tự cảm thấy kinh hãi, phải biết những nữ tử khác gặp việc như thế này ít nhiều đều kinh hoàng hổ thẹn. Trầm Tú đã biết tình trường như chiến trường, tin vào một câu trong binh pháp: “Giận dữ thì sẽ loạn, tự ti thì sẽ kiêu”, chỉ cần nữ nhân kinh hãi hổ thẹn hoặc hoan hỉ thì đó là cơ hội để hắn lợi dụng. Nhưng Diêu Tình tuy bộ dạng yếu đuối nhưng lại khiến hắn không có cách nào dùng được, bất giác sinh ra mấy phần bội phục với nữ tử trước mắt này, sự hâm mộ cùng lửa dục trong lòng cũng tăng thêm mấy phần, lập tức cười nói: - Bốn nơi mỹ diệu trên hồ thì Thái Hồ thuyền có tư vị riêng biệt, Càn Khôn hiên đồ ăn rất ngon, tay nghề của đầu bếp có thể gọi là tuyệt diệu… Diêu Tình cười yêu kiều: - Ăn ngoài đó thì có gì hay, chúng ta tới Tụy Vân lâu uống rượu được không? Trầm Tú trợn mắt, ấp úng nói: - Chỗ đó, chỗ đó… Diêu Tình tiếp lời nói: - Chỗ đó chẳng phải là kỹ viện sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng tới đó? Nói xong lộ ra thần sắc khinh bỉ. Trầm Tú nghẹn lời không nói được gì, nếu nói đã từng tới đó thì tự làm xấu thanh danh của mình, còn nếu nói chưa tới thì lại bị coi thường, hơn nữa bảo mẫu, kỹ nữ nơi đó không ai là Trầm Tú không quen mặt,nếu tới đó tất sẽ lộ đuôi chồn. Trong lúc trầm ngâm, Diêu Tình đã cười cười ra khỏi cửa, nhằm thẳng hướng Tụy Vân lâu đi tới. Trầm Tú thấy vậy tấm tắc khen kỳ, lòng nghĩ: “Cô ta đã không sợ thì ta sợ cái gì? Ở chốn gió trăng sắc đưa đường, rượu dẫn lối, chính hợp để hành sự.” Nghĩ đến đó liền vô cùng mừng rỡ, bám theo Diêu Tình cười nói đưa tình. Hai người nam nữ đều tuấn tú, khiến vô số người đi đường phải nhìn theo. Đi nhưu vậy một lúc rồi lên thuyền trên sông Tần Hà, hai người ngắm cảnh chốc lát đã tới Tụy Vân lâu, gọi một căn phòng trang nhã uống rượu vui cười. Bảo mẫu và cô nương ở Tụy Vân lâu thấy Trầm Tú dẫn theo một nữ tử tuyệt sắc đều cảm thấy kỳ quái, lén bàn luận liên hồi, phỏng đoán loạn xạ. Diêu Tình đảo mắt, cười nói: - Kỳ quái, Hà Xảo Cô đâu, tại sao không tới? Trầm Tú giơ ngón tay cái, tán thưởng nói: - Sư muội giỏi thật, biết cả tên thật của Hà mụ mụ, chẳng lẽ muội đã tới đây… ha ha,… tới đây tìm… Hắn phải gắng gượng nuốt chữ “nữ nhân” vào trong cổ họng, khổ sở vô cùng. - Tìm nữ nhân thì sao? – Diêu Tình nâng chén cười – Tiểu muội xuất thân nghèo hèn, làm gì có được nhã hứng đó? Ít khi có được cảnh đẹp trời trong như tối nay, lại có đồng môn rộng rãi như Trầm sư huynh bồi tiếp, tiểu muội bất tài cũng tiện phóng tay tìm nữ nhân một phen được không? Trầm Tú nghe đến mấy chữ “đồng môn rộng rãi”, trong lòng chẳng có tư vị gì hay ho, nếu bà trẻ này mà mặt dầy mày dạn cứ gọi danh kỹ ra thì mình chắc sẽ phá sản mất. Trong lúc phát sầu thì bỗng thấy Diêu Tình nâng chén uống rượu, lại vô cùng mừng rỡ: “Tuyệt lắm tuyệt lắm, chỉ cần ngươi chịu uống rượu là được, ta chỉ cần đổ cho ngươi say trước thì cho dù ngươi có bản lĩnh gì cũng không thoát khỏi ta xử lý.” Lập tức uốn ba tấc lưỡi phóng xuất hết thủ đoạn nơi gió trăng, hết sức lừa Diêu Tình uống say. Nhưng Diêu Tình miệng cứ mỉm cười, cho dù y mời mọc thế nào cũng chỉ uống chậm từng chén từng chén, ngược lại vừa uống vừa buông lời đưa đẩy khiến Trầm Tú thần hồn điên đảo, uống liền bảy tám chén, khuôn mặt tuấn tú đã đỏ gay, trong lòng còn đắc chí đã thành kế, ngoác miệng cười không ngớt. Trong lúc cười nói, Hà Xảo Cô nghe tiếng đã đi tới. Diêu Tình vòng tay cười nói: - Chào mụ mụ, mời ngồi. Hà Xảo Cô kinh nghi không ngừng, liếc cô rồi cười nói: - Ôi, vị mỹ nhân này là cô nương nhà nào, mụ mụ ta mắt kém không nhận ra rồi. Lập tức ỏn ẻn tới ngồi bên cạnh cô, đôi mắt tam giác đảo sùng sục trên người Diêu Tình, trong lòng thầm tán thưởng: “Nha đầu này yển chuyển nhẹ nhàng, đúng là hồ ly tinh trời sinh, nếu được ta dạy dỗ vài ngày thì chẳng hơn đứt đám cô nương kia ấy chứ?” Lại nghĩ đến những cô nương trong lâu của mình, quả thực vừa đố kỵ vừa ham muốn. Diêu Tình uống thêm hai chén rượu, hai má đã ửng hồng, lại càng câu hồn nhiếp phách, cô đưa bàn tay thon thả ra rót đầy một chén rượu rồi bưng hai tay đưa đến miệng Hà Xảo Cô, cười hi hi nói: - Mời mụ mụ uống. Hà Xảo Cô cười cười vừa định tiếp lấy, không ngờ tay Diêu Tình bỗng hất một cái, rượu đổ đầy lên cả mặt cả người bà ta. Hà Xảo Cô thất thanh kêu lên, Diêu Tình lại cười nói: - Ái chà, xin lỗi nhé. Liền đưa tay giúp Hà Xảo Cô lau vết rượu, nhưng lại thừa cơ phát lực ở đầu ngón tay, bấu mạnh một cái vào bộ ngực đầy đặn của Hà Xảo Cô. Hà Xảo Cô kêu thảm một tiếng như lợn chọc tiết, xoay tay đẩy về hướng Diêu Tình, không ngờ Diêu Tình sớm có phòng bị, tay trái nhẹ nhàng gạt tay bà ta, tay phải xoay tròn tát một cái nặng nề lên mặt Hà Xảo Cô, miệng quát: - Tiện nhân giỏi thật, dám vô lễ với khách nhân ư? Đáng thương Hà Xảo Cô là một nữ tử yếu đuối, không có sức mạnh, bị cái tát đó đánh cho ngã nhào ra ngất xỉu đi. Trầm Tú vốn nhìn hai người giả cười giả nói, dục vọng khó kìm, chảy cả nước dãi, chén rượu cầm trên tay đổ cả ra quần mà không hay biết. Ai ngờ biến cố xảy ra trong khoảng khắc, Diêu Tình đột nhiên hành hung, không biết vì sao lại đánh Hà Xảo Cô. Trầm Tú lúc đầu thất kinh, sau đó vừa kinh hãi vừa tức giận, thầm nghĩ Hà Xảo Cô đó là chủ một thanh lâu, đối với mình lại có giao tình, Diêu Tình làm loạn như vậy thì bản thân mình về sau làm sao còn có thể tới đây vui vẻ được. Nháy mắt, một đám quy nô đã hùng hổ chạy đến, nhưng thấy Trầm Tú ở đó liền vội vàng xẹp xuống. Những lầu quán phong lưu trong thành này chẳng nơi nào không nhận ra Trầm thiếu gia kia, đều biết hắn có võ công, lại biết quan phủ, vì vậy đám quy nô vừa xông đến lập tức tên nào tên đó cúi gằm mặt xuống, chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vào. Diêu Tình lại tỏ ra như không có việc gì, cười rót một chén rượu đổ lên mặt Hà Xảo Cô. Hà Xảo Cô bị rượu lạnh làm cho tỉnh lại, vùng dậy định chạy trốn, nhưng lại bị Diêu Tình túm ngực áo giữ lại, cười cười kéo về bàn rượu nói: - Mụ mụ thân ái, đắc tội đã nhiều, xin đừng để ý. Hà Xảo Cô cả đời lật mây làm mưa, đem nam nữ trong thiên hạ đùa giỡn trong lòng bàn tay, ai ngờ hôm nay lại gặp phải loại chủ nhân mừng giận bất thường thế này, đúng là chuột già gặp phải mèo già, bất giác mặt trắng bệch đầy vẻ sợ sệt, nắm vết ngón tay trên mặt từ hồng biến thành tím, từ tím biến thành xanh rồi sưng vù lên giống như bị bỏng vậy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang