[Dịch] Thương Hải

Chương 41 :  HẾT CHƯƠNG 17

Người đăng: StormRaider

.
Tiên Bích nửa tin nửa ngờ, Diêu Tình lại cười nhạt nói: - Ta cũng không cần giết cô ta, chỉ dùng “Nghiệt Duyên Đằng” cào vài vết trên bộ mặt xinh đẹp của cô ta, để cô ta rách da chảy máu là được. Lời này vừa nói ra, Ngu, Tả hai người đều biến sắc, nghĩ: “Tiên Bích vốn quý dung mạo, nếu làm như vậy chẳng phải sống cũng bằng chết.” Nghĩ đến đó, Ngu Chiếu cao giọng nói: - Tình nha đầu, ta chịu thua, làm thế nào thì ngươi mới thả cô ấy. Diêu Tình cười nói: - Cuối cùng cũng là Lôi Đế Tử sảng khoái, ta không muốn gì khác, chỉ muốn họa tượng tổ sư của hai bộ Phong, Lôi. Tiên Bích vội nói: - Không được… Diêu Tình âm thầm dùng kình lực, rễ cây bó chặt lại khiến cô không nói ra tiếng nữa. Ngu Chiếu không thèm nghĩ gì, đưa tay vào ngực áo lấy ra một cuộn giấy, vung tay ném đến, quát: - Lấy đi. Diêu Tình sợ điện kính của Lôi bộ, đợi cho cuộn giấy đó rơi xuống đất mới dám cầm lên. Tả Phi Khanh nhìn Ngu Chiếu, đột nhiên lộ ra vẻ cười khổ, thở dài nói: - Lão tửu quỷ, Tả Phi Khanh ta từ nhỏ đến lớn chưa từng phục ngươi, nhưng hôm nay, lúc này, Tả mỗ thực sự bội phục. Nói xong cũng lấy trong tay áo ra một cuộn tranh ném qua. Nguyên lại họa tượng tổ sư mười phần quan trọng, chủ nhân hai bộ Phong, Lôi lần này đi vạn dặm về phía đông đều mang theo mình, Diêu Tình vừa đòi lập tức có ngay. Tiên Bích nhìn thấy tình hình đó, tuy không nói ra tiếng được nhưng trong lòng vô cùng cảm động, bất giác hai mắt nhắm chặt, đôi dòng lệ chảy ra. Diêu Tình lấy được họa tượng, vui mừng vô cùng. Ngu Chiếu lại không nhịn được nói: - Tranh đã lấy rồi, còn chưa thả người ư? Diêu Tình đảo mắt, mỉm cười nói: - Tiểu nữ tử thần thông thấp kém, không thể so với hai vị hô gió dẫn điện, nếu thả người thì ai biết các vị có đoạt lại họa tượng hay không, lúc đó thì ta cả người lẫn vật đều không có, chẳng phải là xúi quẩy ư? Ngu Chiếu nhíu mày nói: - Nha đầu nhà ngươi thật nhìn người thái quá. Ngu mỗ đáp ứng ngươi, chỉ cần thả Tiên Bích, trong vòng bảy ngày ta không động tới một sợi lông của ngươi, cũng không lấy lại họa tượng, sau bảy ngày thì ngươi tự lo lấy. Diêu Tình cười nói: - Lôi Đế Tử một lời như chín đỉnh, tiểu nữ tử đâu dám không tin, có điều phải cần ngài thay nữ nhân này lập thệ, trong vòng bảy ngày cô ta không được làm khó ta. Ngu Chiếu nhìn Tiên Bích, thấy cô gật đầu liền nói: - Được, ta thay cô ấy lập thệ, trong vòng bảy ngày không làm khó ngươi. Diêu Tình cười nói: - Phong quân hầu quyết định thế nào? Tả Phi Khanh nhìn về đằng xa, lạnh nhạt nói: - Ta cho ngươi chạy trước bảy ngày, trong bảy ngày đó ngươi chạy được càng xa càng tốt. - Điều đó không dám phiền quân hầu quan tâm. – Diêu Tình bĩu môi cưới nói – Đã như vậy, Diêu Tình xin đi trước, cáo từ. Nói xong thu hồi Chu Lưu Thổ Kính, “Nghiệt Duyên Đằng” khoảng khắc đã rũ xuống. Diêu Tình lùi lại hai bước, cười hi hi định rời khỏi chùa, bỗng nghe Tiên Bích nói: - Diêu sư muội, ngươi luyện thành “Hóa Sinh” lúc nào? - Trên đường chạy trốn – Diêu Tình cười nói – Sao, ta luyện thành “Hóa Sinh”, trong lòng cô không chịu nổi ư? Cô lúc nào cũng tìm cách làm Tiên Bích đau khổ, Tiên Bích lại không để ý, ôn tồn nói: - Sư muội, ba mươi năm nay trong đệ tử Địa bộ chỉ có ngươi luyện thành “Hóa Sinh”, chỉ cần ngươi hối cải việc đã làm, gia mẫu nhất định tha thứ cho sai lầm của ngươi, tương lai ngôi vị Địa mẫu cũng sẽ truyền cho ngươi… Diêu Tình không nói một câu, mắt lại ánh lên vẻ trào phúng, không đợi Tiên Bích nói hết đã quay người bỏ đi, Trầm Tú nhanh chân chạy lên trước, mặt tươi tỉnh không ngớt nịnh bợ cơ trí thần thông của Diêu Tình. Ba đại cao thủ của Tây Thành nhìn nhau, Ngu Chiếu đột nhiên ha ha cười lớn. Tiên Bích, Tả Phi Khanh đều nhìn y, Tiên Bích vừa gặp chuyện bực mình, đang hổ thẹn tức giận liền đánh y một quyền, giận dữ nói: - Anh còn cười được ư? Ngu Chiếu thở dài nói: - Đây gọi là “già đầu mà còn thua đứa trẻ con”, chúng ta uổng xưng là cao thủ lại bị rơi vào tay một đứa tiểu nha đầu, truyện này mà truyền ra võ lâm chắc sẽ khiến người ta chết vì cười. Nếu đã bị người đời chê cười thì Ngu mỗ sao không thể cười trước một tiếng cho thống khoái. - Chưa chắc – Tả Phi Khanh lạnh nhạt nói – Bảy ngày nói ngắn thì không ngắn, nhưng nói dài cũng không dài. Tả mỗ cho nó chạy trước bảy ngày rồi bắt lại cũng được. Liền tóc trắng tung bay, phiêu nhiên biến mất. Ngu Chiếu, Tiên Bích cùng cười khổ, Lục Tiệm đột nhiên vòng tay nói: - Tiên Bích tỷ tỷ, Ngu đại tiên sinh, ta có một việc nhỏ cần làm, tạm thời xin cáo từ. Tiên Bích hiểu rõ tâm tư y, chầm chậm gật gù. Cốc Chẩn cũng cười nói: - Ngu huynh, đệ cũng cáo từ, sau này gặp lại sẽ cùng uống cho thống khoái. Ngu Chiếu cho dù không muốn nhưng cũng không thể miễn cưỡng, đành nói: - Hảo huynh đệ, nếu thấy mỹ tửu thì đừng quên ca ca. Lục Tiệm, Cốc Chẩn rời khỏi cổng chùa, đi được một lát, đằng xa đã thấy Diêu Tình, Trầm Tú. Cốc Chẩn tức giận nói: - Tiểu tử đó là ai? Lục Tiệm vừa định mở miệng, Cốc Chẩn đã xua tay nói: - Để ta đoán xem, có phải là thằng con rùa đen của Trầm Chu Hư không. Thấy Lục Tiệm không nói gì liền không nhẫn nại được hét lên: - Ngươi còn không đuổi theo đi? Không sợ hắn cướp mất Diêu Tình ư? Lục Tiệm thở dài, nói: - Cốc Chẩn, ta muốn nhờ ngươi một việc. Cốc Chẩn nói: - Ngươi nói đi. Lục Tiệm nhìn hắn, thần tình lúc thì kỳ vọng, lúc lại thê lương, biến đổi như thế mấy lần rồi mới thở dài nói: - Ta muốn nhờ ngươi chiếu cố cho A Tình, vô luận thế nào… cũng không để cô ấy rơi vào tay Trầm Tú. Cốc Chẩn nhíu mày, cả kinh nói: - Ngươi nói thế là có ý gì? Lục Tiệm cười khổ nói: - Ngươi đã biết ta không còn sống được lâu, trong tương lai một khi chết đi, A Tình cô thân lưu lạc thế gian không ai chiếu cố, thật là đáng thương. Hiện giờ không chỉ có cao thủ Tây Thành là địch nhân mà Trầm Tú cũng cuốn lấy cô ấy không rời, người này tâm tính độc ác, lại có bộ mặt đẹp đẽ, quen dụ dỗ nữ tử… Cốc Chẩn nói: - Đã như thế, ngươi càng phải đuổi theo, không để thằng cha đó đắc thủ. Lục Tiệm lắc đầu nói: - Không phải như vậy, tính mạng ta không còn dài, cho dù được Diêu Tình yêu thích thì cũng đến đâu chứ? Hảo huynh đệ, ta đã nghĩ kỹ rồi, vô luận dung mạo trí kế hay tài sản gia thế, ngươi đều là địch thủ của Trầm Tú… Cốc Chẩn cười thảm: - Ngươi muốn nhờ ta theo đuổi Diêu Tình? Lục Tiệm gật đầu nói: - Hảo huynh đệ, ngươi nể mặt ta, vạn lần không được từ chối. A Tình thông minh xinh đẹp, chính là xứng với ngươi… Cốc Chẩn cười hắc hắc, nói: - Chủ ý đó, ta có bốn chữ trả lời ngươi. Lục Tiệm nói: - Bốn chữ gì? Cốc Chẩn nói: - Rắm chó không bằng. Nói xong, bỗng thấy Lục Tiệm xanh mặt lại, dậm chân một cái rồi quay đầu bỏ đi. Cốc Chẩn thấy y tự đánh mất hy vọng như vậy cũng vô cùng tức giận. Vì vậy hai người không thèm nhìn nhau, đi thẳng một mạch. Đến gần thành trì, Cốc Chẩn đột nhiên thở dài, gắt lên: - Bỏ đi, cứng đầu không hơn ngươi được. Việc này tuy điên rồ nhưng nể mặt ngươi, ta đành thử vậy. Lục Tiệm giật mình, buột miệng nói: - Ngươi, ngươi đáp ứng rồi ư? Cốc Chẩn đảo mắt, cười nói: - Chỉ là trước mắt chúng ta phải chia tay một lúc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang