[Dịch] Thương Hải

Chương 40 : Chương 40

Người đăng: StormRaider

- Trầm Sa Chi Trận! Tiên Bích không quản tới Diêu Tình nữa, tung mình lao về phía tiền đình. Cốc Chẩn cũng nói: - Ngu lão ca có vấn đề rồi, ta đi xem xem, Lục Tiệm, ngươi đưa cô ta chạy trước đi. Nói xong cũng theo sau Tiên Bích chạy đi. Lục Tiệm hơi ngần ngừ, nói: - A Tình, tôi đưa cô ra khỏi chùa. Diêu Tình cười nhạt nói: - Ai nói là tôi muốn ra khỏi chùa? - Nói xong từ từ đứng dậy – Anh đỡ tôi ra tiền điện. Lục Tiệm thất thanh nói: - Sao vậy được? Diêu Tình nói: - Anh không đi ư, được, tôi tự đi. Liền rời khỏi Lục Tiệm, hướng về phía tiền đình đi tới. Lục Tiệm cả kinh, vừa định đưa tay kéo cô lại, không ngờ tay đưa ra một nửa thì đột nhiên có một đạo bạch quang bắn tới nhắm vào bàn tay y. Bổ Thiên Kiếp Thủ tự phát động, Lục Tiệm chưa kịp nghĩ gì thì năm ngón tay đã cái co cái móc, chụp lấy bạch quang đó, thì ra là một đám tơ tằm. Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trầm Tú đứng ở đằng xa, ánh mắt lấp lóe có phần kinh hãi. Lục Tiệm nhìn thấy người này vừa kinh hãi vừa tức giận. Diêu Tình lại nhíu mày nói: - Ngươi đến đây làm gì? Trầm Tú thu tơ tằm lại, cười hi hi nói: - Tú Diệp sư muội, ha ha, không đúng, phải gọi là Diêu sư muội mới đúng, Diêu sư muội, ta tìm cô thật khổ sở. Diêu Tình lạnh nhạt nói: - Tìm ta làm gì? Trầm Tú cười nói: - Diêu sư muội có điều chưa rõ, đêm qua ta tự thả cô ra đã phải chịu trách nhiệm rất lớn. - Điều đó với ta có gì liên quan. Diêu Tình quay đầu định bỏ đi, Trầm Tú vội tiến hai bước đi bên mình cô. Diêu Tình bất giác tức giận nói: - Ngươi đi cùng ta làm gì? Trầm Tú thở dài nói: - Vì thả sư muội mà gia phụ trách tội, kẻ hèn hiện giờ có nhà mà không thể về được, ngoài việc đuổi theo đi cùng sư muội thật không còn chỗ nào đi nữa. Trong lúc nói, hai mắt ngưng thần nhìn mặt Diêu Tình, như cười như không. Diêu Tình thấy y thần sắc ái mộ, bất giác hơi nhíu mày, hừ nhẹ nói: - Không sợ chết thì ngươi cứ theo. Trầm Tú a a cười nói: - Nếu có thể chết dưới tay sư muội thì chính là phúc phận của kẻ hèn này. Nói xong đưa mắt nhìn lại, thấy Lục Tiệm thần sắc trầm trọng đi theo phía sau, bất giác mắt xạ hàn quang cười nhạt nói: - Sư muội, thằng nhà quê kia theo đuôi cô, thật là gai mắt. Để ta thay cô đánh hắn một trận. Diêu Tình không nói tiếng nào, chân không dừng bước. Trầm Tú một là chưa được giai nhân đồng ý, hai là tự nghĩ đơn đả độc đấu chưa chắc đã thắng, đành trừng mắt nhìn Lục Tiệm rồi rảo bước bám kè kè bên cạnh Diêu Tình. Lục Tiệm từ khi biết “Hắc Thiên Kiếp” không cách nào giải được đã một lòng muốn chặt đứt tơ tình, ai ngờ nhìn thấy Diêu Tình lòng lại kích động không thể kiềm chế, vì vậy nhìn Trầm, Diêu hai người sóng bước đi thật như rắn độc gặm nhấm tâm can, thống khổ khó mà chịu được. Lòng nghĩ nếu nam tử bầu bạn với Diêu Tình là người thông minh chính trực thì không nói làm gì, bản thân cho dù phải ôm hận nhưng dù sao trong lòng cũng không vướng bận gì, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc để sống nốt kiếp tàn. Nhưng tên Trầm Tú này dâm tà ác độc, chẳng phải loại thiện lương, Diêu Tình nếu bị hắn bám lấy thì lành ít dữ nhiều. Nghĩ đến đó, y không tự điều khiển được, bám theo hai người đi tới tiền đình, chỉ thấy cát bay mù mịt, mạnh như tên cứng, lấy Tả Phi Khanh làm trục, kêu lên ù ù kết thành một cơn lốc khổng lồ, từng trận từng trận cuốn tới Ngu Chiếu. - A! Ngu Chiếu lại gầm lên một tiếng, âm như sấm sét, cuồng sa bay đến bị tiếng quát của y như gặp phải bức tường vô hình, tản mát tán loạn. Trầm Tú mặt trắng bệch, buột miệng nói: - “Thiên Lôi Hống” thật là ghê gớm, uy danh Lôi Đế Tử quả không ngoa. Hắn một mặt phô trương kiến thức, một mặt lé mắt nhìn sang, chỉ thấy Diêu Tình ngưng thần nhìn đấu trường không nói năng gì, trong lòng nhất thời vô cùng thất vọng. Cốc Chẩn nghe tiếng nhìn qua, thấy Diêu Tình, Trầm Tú liền tỏ vẻ kinh hãi, lại thấy Lục Tiệm thần sắc u phiền, tức thì nhíu chặt lông mày. Lúc này đá bay cát chạy, sấm chớp gầm vang, Ngu Chiếu và Tả Phi Khanh đều hai mắt đỏ ngầu, Tiên Bích liên thanh hét dừng nhưng hai người như không nghe thấy. Tả Phi Khanh đánh lâu không hạ gục được, liên tục phát động “Trầm Sa Chi Trận”, kích khởi cuồng sa lốc xoáy đánh vào hộ thể điện long của Ngu Chiếu. Ngu Chiếu tuy liên tiếp phát ra “Thiên Lôi Hống” muốn phá vỡ đạo lốc xoáy đó nhưng thủy chung vẫn chưa thành công, cát bị đánh văng ra lại tụ lại, càng lúc càng mãnh liệt. Tiên Bích nóng lòng dậm chân, lòng biết “Trầm Sa Chi Trận” một khi phát động thì không chết không dừng lại, hoặc là Ngu Chiếu vong mạng, hoặc là Tả Phi Khanh kiệt sức mà chết, trong lúc nóng nảy bất giác hay tay ấn xuống đất, tiềm vận “Chu Lưu Thổ Kình”, đột nhiên hai mắt sáng lên, cao giọng gọi: - Dưới đất có mạch nước. Câu đó vừa nói ra, Ngu Chiếu gầm lớn một tiếng, “Thiên Lôi Hống” uy lực cực điểm, cát gió tán loạn, bỗng thấy hai tay y giao lại, tụ khởi điện kính. Tả Phi Khanh vừa định lùi lại, không ngờ Ngu Chiếu song chưởng tuyệt không đánh lên trên mà ngược lại tống xuống dưới, đạo điện long đó xoẹt một tiếng đã chui vào lòng đất. Tả Phi Khanh thầm kêu không hay, tai đã nghe được trong lòng đất có tiếng lách cách như đá va chạm nhau, nháy mắt mặt đất nứt ra, một dòng nước đầy bùn đất bắn vọt lên trời, cát gặp phải nước liền rơi xuống lịch bịch như mưa. Tả Phi Khanh không có cát để dùng, bất đắc dĩ bay về phía sau. Ngu Chiếu dùng “Lôi Âm Điện Long” đánh xuyên đất trúng vào mạch nước, phá được “Trầm Sa Chi Trận”, không đợi Tả Phi Khanh lấy lại trận thế, đã hô hô đánh ra hai chưởng, đem đất bùn đánh văng lên đầy trời. Tả Phi Khanh vội vã tránh né, bỗng thấy Ngu Chiếu cúi người ôm lên một đám bùn đất lớn, nước chảy ròng ròng rơi xuống đất. Tả Phi Khanh hoảng hốt vội tránh, nhưng bị Ngu Chiếu đoán trúng phương hướng, một nắm bùn đất chính diện bắn tới, đánh trúng vào áo bào trắng của Tả Phi Khanh. Tả Phi Khanh thấy trên áo có một vết bùn đất, tựa hồ tức muốn ngất xỉu, mặt đỏ bừng lên, vừa định trả đũa, không ngờ Ngu Chiếu chiếm được tiên cơ liền không tha người, trái phải ném ra, bùn đất từng nắm liên tục bắn đến. Tả Phi Khanh điên đảo tránh phải né trái, như một con quay chạy loạn khắp trời. Tả, Ngu hai người từ nhỏ cùng lớn lên, Tả Phi Khanh vốn thích sạch sẽ, luôn dùng phong kình hộ thân, không để một chút bụi bẩn bám vào áo bào. Ngu Chiếu từ nhỏ lại hay phá phách, quen thích trêu trời chọc đất, không có việc gì cũng gây chuyện, lúc nhỏ cùng Tả Phi Khanh chơi đùa chuyên tìm bùn đất về bôi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, khiến hắn khóc ầm lên, vì vậy mà hai người từ nhỏ đã kết oán, ngoài vì Tiên Bích còn vì nguyên nhân đó. Lúc này Ngu Chiếu chiếm hết thượng phong, trong lòng đắc ý, a a cười lớn. Tiên Bích thấy hai người vừa đấu ta sống ngươi chết, nháy mắt đã chuyển thành trẻ con chơi nghịch, quả thực dở tức dở cười, vừa định mở miệng khuyên giải, đột nhiên dưới chân động đậy, hơn mười rễ cây lớn phá đất lao ra, xoát xoát bó chặt lấy cô. Tiên Bích cả kinh, vận lực giật ra, còn chưa giật được đã nghe Diêu Tình lạnh nhạt nói: - Cô muốn chết ư? Tiên Bích tâm niệm chợt động, thất thanh nói: - Cô luyện được “Hóa Sinh”? Diêu Tình nói: - Coi như cô có kiến thức. Nói đến đó, đột nhiên cao giọng gọi: - Ngu Chiếu, Tả Phi Khanh. Các ngươi có muốn tính mạng nữ nhân này không? Ngu, Tả hai người quay đầu nhìn lại đều biến sắc, Lục Tiệm cũng không nhẫn nại được, nói: - A Tình, cô đừng làm loạn. Diêu Tình trừng mắt nhìn y, quát lên: - Không phải việc của anh. Lục Tiệm bị cô ta trừng mắt quát liền không nói ra tiếng, Trầm Tú lại cười nói: - Sư muội cao minh, cái Nghiệt nhân tử đó trồng lúc nào, Trầm mỗ hoàn toàn không phát hiện ra. Nói xong giơ ngón tay cái lên, ánh mắt lộ vẻ vui mừng. Ngu Chiếu nhíu chặt mày, Tả Phi Khanh cũng hạ xuống đất, hét lên: - Tình nha đầu, “Nghiệt Nhân Tử” của ngươi đã bị ta thu hết, tại sao vẫn còn? Diêu Tình lộ ra thần sắc khinh miệt, nói: - Bản cô nương cũng không phải ngốc, làm sao có thể để hết Nghiệt nhân tử trên người được? Nói chưa dứt lời, đã nghe Cốc Chẩn cười nói: - Vì vậy cô giấu trên người Lục Tiệm. Diêu Tình trầm mặt, quát: - Xú hồ ly lắm mồm. Cốc Chẩn cười cười, Lục Tiệm lại nghe mà hồ đồ, không kìm được nói: - Cốc Chẩn, tại sao lại ở trên người ta? Cốc Chẩn nói: - Vừa rồi lúc ngươi đỡ cô ta ngồi xuống, có phải đã đưa cho cô ta cái gì không. Lục Tiệm nói: - Ta đưa cho cô ấy một túi hạt, chỉ là kỳ quái, cái túi ấy không ngờ lại giấu sẵn trong vạt áo trong của ta. Cốc Chẩn cười nói: - Đó là… Diêu Tình ngắt lời nói: - Ngươi câm miệng. Cốc Chẩn cười nói: - Nếu cô không muốn ta vạch trần chuyện đó ra thì phải thả Tiên Bích cô nương. Diêu Tình ánh mắt thay đổi mấy lần, đột nhiên hừ lạnh nói: - Ngươi vạch trần thế nào, ta việc gì phải sợ? Cốc Chẩn giật mình, cười nói: - Tốt lắm. Chuyển qua Lục Tiệm hỏi: - Áo trong của ngươi là do ai đổi cho. Lục Tiệm nói: - Sau khi bị thương, là Sửu nô nhân đổi… Nói đến đó, y nhìn Diêu Tình, đột nhiên đờ mắt há miệng. Diêu Tình hơi đỏ mặt, quay đầu đi. - Hiểu rõ rồi chứ? - Cốc Chẩn cười nói – Diêu Tình là Sửu nô nhân, Sửu nô nhân chính là Diêu Tình. Lục Tiệm trong lòng đại loạn, thất thanh nói: - Cô ấy, cô ấy vì sao phải giả dạng như vậy? Cốc Chẩn nói: - Tâm tư của cô ta cũng giống như ta, đều trốn tránh tại nơi cửu lưu hạ đẳng đó, tự làm xấu mình thì mới có thể thoát khỏi được sự truy lùng của kẻ đối đầu. Đáng tiếc cô ta sinh ra quá xinh đẹp, nếu không dịch dung thì tại nơi trăng gió đó không chỉ bị bại lộ thân phận mà một chút không lưu tâm cũng sẽ bị kẻ khác lập kế hãm hại. Vị vậy cô ta đảo ngược lại hóa trang thành một nữ tử cực kỳ xấu xí, ngươi nói xem, ai còn muốn nhìn một kẻ xấu kinh khủng như vậy? Mỹ nhân biến thành xấu xí như vậy đã ra ngoài ý liệu của mọi người, huống gì còn trở thành tiện tỳ hạ đẳng ở kỹ viện đó. Hắn nói tới đây, thấy Lục Tiệm vẫn còn nghi hoặc, liền nói: - Ngươi đại khái đang nghĩ, cô ta tại sao gặp ngươi vẫn không chịu bỏ ngụy trang mà lừa ngươi như một con khỉ? Lục Tiệm gật đầu, Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Duyên cớ đó ta cũng không biết rõ, hoặc là cô ta biết cừu nhân lợi hại, không muốn kéo ngươi vào, Diêu đại mỹ nhân, ta nói có đúng không? Diêu Tình trợn mắt nhìn hắn, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cốc Chẩn lại nói: - Nha đầu này giảo hoạt vô cùng, sau khi cứu ngươi, cô ta sợ vạn nhất rơi vào tay Phong quân hầu thì sẽ không còn cơ hội trốn thoát, liền đem cái loại hạt cây gì đó chia ra một ít giấu lên người ngươi. Hừ, cô ta tính kế không sai, bây giờ quả thật là đã đắc dụng. Lục Tiệm nghe hắn nói vậy tâm thần hoảng hốt, không hiểu vì sao y tuyệt không sinh chút tơ hào oán hận nào với Diêu Tình, ngược lại nhìn cô lại không thể trách móc được gì, nghĩ tới cô phải qua ngàn vạn gian khổ trốn khỏi Tây Thành, trên đường đã gặp phải bao kẻ truy lùng, đến lúc còn đường nào liền không ngần ngại giấu mình vào thanh lâu, sự khổ sở trong đó chỉ có thể hình dung chứ khó có thể nói thành lời. Lục Tiệm càng nghĩ càng khó chịu, hai mắt đỏ lên cơ hồ rơi lệ. Tả Phi Khanh đột nhiên chớp mày trắng, cao giọng nói: - Tiên Bích muội tử, đừng sợ, ta đã giao thủ với cô ta, thuật “Hóa sinh” của cô ta còn chưa luyện xong, chỉ có thể giữ người chứ không thể giết người. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang