[Dịch] Thương Hải

Chương 4 : Chương 4

Người đăng: StormRaider

.
Trong kho có ám môn, Lục Tiệm kinh ngạc vô bì, không kìm được đứng bật dậy, lại thấy một người tay cầm đèn từ ám môn đi ra, nhìn thấy diện mạo người này hắn thất thanh nói: - Chưởng quỹ. Người đến mặt vuông râu dài, đích thị chưởng quỹ của tửu lâu, tay cầm một ngọn du đăng cười khẽ nói: - Lục gia phải chịu khổ, tôi đã đắc tội, xin được lượng thứ. Lục Tiệm cảm thấy mập mờ, nói: - Chưởng quỹ, ngài ... ngài nói gì, ta không hiểu. Chưởng quỹ rút ra một tiểu đao, cắt đứt dây thừng, trầm giọng nói: - Nơi này nguy cơ tứ bề, các hạ không nên nói nhiều, mau đi lối này. Nói xong tay cầm đèn đi trước, bước vào trong ám môn, Lục Tiệm bất đắc dĩ phải theo sau. Trong ám môn là một địa đạo, tối tăm ẩm thấp, chỉ đi lọt một người, Lục Tiệm trong lòng kinh nghi, không nhịn được hỏi: - Chưởng quỹ, có nguy hiểm gì vậy, vì sao ngài thả ta ra ? Chưởng quỹ nói: - Doanh Vạn Thành đang trông chừng ngoài tửu lâu. Lục Tiệm tức giận nói: - Tốt lắm, lão tặc vô sỉ, ta đang lo không túm được hắn. Nói xong quay người đi ra, chưởng quỹ hốt hoảng vội kéo lại nói: - Vạn lần không được. Tại thành Nam Kinh có rất nhiều cao thủ Đông Đảo, bên ngoài tửu lâu hiện giờ ngoài Doanh Vạn Thành còn có ít nhất ba người trong Đông Hải ngũ tôn, không thể ra được. Lục Tiệm nghe vậy thất kinh, chưởng quỹ thở dài nói: - Lục gia không biết đó thôi, cậu nhập thành là đã bị họ theo dõi, họ không động thủ vì muốn dùng cậu làm mồi nhử để kéo người đó ra. Lục Tiệm kinh ngạc nói: - Cốc Chẩn ư ? Chưởng quỹ mặc nhiên gật đầu. Lục Tiệm nói: - Vậy thì ta càng phải ra, đánh với chúng một trận để Cốc Chẩn biết mà tránh xa. Chưởng quỹ cười nói: - Lục gia đã coi thường Cốc gia rồi, nói về võ công thì những cao thủ Đông Đảo đó có thể lợi hại, nhưng nói về đấu trí thì đâu phải đối thủ của Cốc gia. Lục Tiệm nhíu mày nói: - Ông là người của Cốc Chẩn ? Chưởng quỹ gật đầu nói: - Doanh Vạn Thành chọn tửu lâu này để hãm hại các hạ là đã nghi ngờ tửu lâu này và Cốc gia có quan hệ, vì vậy trước hết khiến cậu mắc nợ, sau đó từ phía sau quan sát, chỉ cần có chút dấu vết là nhất định sẽ bám theo để tìm ra Cốc gia. Hắn chỉ không tính được là trong kho có bí đạo này thôi. Lục Tiệm nghe vậy cả kinh, tự hận bản thân trở thành con cờ trong tay Doanh Vạn Thành, bất giác hỏi: - Hiện giờ chúng ta đi đâu ? Chưởng quỹ cười cười nói: - Đến nơi sẽ biết. Nói xong cúi người đi về phía trước, Lục Tiệm theo sau. Bí đạo đó dài mà ngoắt ngoéo khó đi, có nhiều ngã rẽ khiến người ta khó mà phân biệt được phương hướng, đi được bảy, tám dặm thì phía trước xuất hiện một bức tường. Chưởng quỹ đến trước tường tìm kiếm một hồi rồi đẩy một cái, bức tường liền chuyển động, phía sau tường lộ ra một cầu thang đi lên trên, cũng hướng vào một ám môn. Chưởng quỹ mở cửa ra, một luồng gió sông lạnh lẽo thổi vào. Lục Tiệm ra khỏi cửa, kinh ngạc thấy mình đang đứng dưới chân một cây cầu, trên đầu toàn là gạch đá, rêu xanh bám đầy, dưới chân là nước sông đen đặc không ngừng chảy về xuôi. Chưởng quỹ vỗ tay ba cái, liền thấy một chiếc thuyền nhỏ từ bóng tối đi ra, dừng lại trước cầu, trên thuyền có một người áo tơi mũ tre. Chưởng quỹ vòng tay nói: - Triệu mỗ đưa đường tới đây thôi, mời Lục gia lên thuyền. Lục Tiệm lo lắng nói: - Chưởng quỹ, còn ngân lượng thì sao ? Triệu chưởng quỹ cười nói: - Tửu lâu là của Cốc gia, các hạ không cần phải lo lắng về số ngân lượng đó. Lục Tiệm hơi cảm thấy nhẹ nhõm, lại nói: - Chưởng quỹ cũng đừng trách vị tiểu nhị đại ca đó. Triệu chưởng quỹ thở dài nói: - Các hạ thực là hảo nhân, yên tâm, việc này Triệu mỗ tự sẽ có cách xử lý. Lục Tiệm vòng tay chào rồi lên thuyền, người áo tơi liền quạt nước xuôi dòng. Đi được một quãng, Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cây cầu đó chìm trong màn đêm tối đen, không nhìn rõ được gì. Gió mát từng trận từ trước mặt thổi đến, hai bên bờ ánh lửa san sát, hàng quán đông đúc, đèn nhiều như sao, bất giác truyền đến tiếng đàn tiếng tiêu, nam nữ cười nói, trên mặt nước thuyền qua lại tấp nập, ánh đèn như lưu quang. Người áo tơi đột nhiên ngừng mái chèo, cung kính nói: - Xin mời lên bờ. Lục Tiệm nhìn lên thấy bên cạnh thuyền là một cầu thang bằng đá, lập tức cáo từ rồi tiến lên, đột nhiên trước mắt thấy xuất hiện một tòa đại trạch (nhà lớn) tráng lệ, đèn lửa huy hoàng, tiếng người huyên náo, trong lúc đang ngạc nhiên thì từ trong bóng tối xuất hiện một nam tử, thấp giọng hỏi: - Lục gia phải không ? Lục Tiệm gật đầu, người đó nói: - Xin theo tôi. Nói xong nhanh chân đi trước, Lục Tiệm theo sau, đi qua nhiều nơi, cuối cùng đến trước một cái cửa. Nam nhân đó gõ cửa, một trung niên phụ nhân từ trong cửa đi ra, y phục hoa lệ, trang điểm không nhiều, tuy đã là một lão từ nương nhưng vẫn còn vẻ phong vận, trước khi nói liền mỉm cười, giọng thanh tao hỏi: - Lục gia ? Rồi giơ tay nói: - Xin đi theo thiếp thân. Lục Tiệm tâm trung hồ đồ, chỉ cảm thấy mọi sự việc đêm nay đều hết sức quỷ dị. Y nghĩ tới đó, không tự chủ được đành theo bước phụ nhân đó, bước thấp bước cao, đi được mười trượng không kìm được hỏi: - Vị đại thẩm này tại sao lại biết tên ta ? Phụ nhân đó quay lại cười, trong mắt xuất hiện một luồng thủy quang lưu chuyển, đầy vẻ tình tứ, Lục Tiệm cảm thấy như bị câu hồn đoạt phách, trong tâm đại chấn, vội vàng cúi đầu xuống, đột nhiên nghe phụ nhân cười nói: - Nguyên ta không nên gặp cậu, có điều ta muốn xem người mà Cốc gia coi trọng là như thế nào. Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Bà cũng là người của Cốc Chẩn ? Phụ nhân đó che miệng cười nói: - Cậu nói gì vậy, ai là người của Cốc Chẩn ? Dù ta có trăm lần muốn y chăng nữa thì tiểu tử đó nhãn giác cũng vô cùng cao, đâu chịu để lão nương này vào trong mắt. Lục Tiệm thấy cử chỉ của bà ta quyến rũ, mị thái hoành sanh, tuyệt nhiên không phải là loại phụ nhân tầm thường, không kìm được mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng nghĩ: “lúc thì tự xưng thiếp thân, lúc tự xưng lão nương, lúc gọi là Cốc gia, lúc gọi là tiểu tử, cuối cùng khẩu khí cũng không khác Doanh Vạn Thành” nghĩ tới đó bất giác hồ nghi hỏi: - Chúng ta đi đâu ? Phụ nhân đó cười cười không đáp, uyển chuyển bước đi, Lục Tiệm tuy hoài nghi nhưng cũng hiếu kỳ, liền nhanh chân theo sau. Hai người đi theo một hành lang dài, hành lang này có hai lối đi, đèn đỏ treo cao, ánh sáng lay động, chốc lát lại thấy một biểu tượng con chim màu vàng. Đi đến chỗ ngoặt, trước mặt đột nhiên có một nữ tử xăm xăm cúi đầu bước tới, không kịp dừng lại đâm sầm vào phụ nhân đó, cái khay cầm trên tay liền lật ra, chiếc chén sứ phía trên rơi xuống đánh choang. Phụ nhân giận dữ nói: - Tiểu đề tử (người dịch – không hiểu nghĩa từ này), ngươi mù à ? Liền vung tay đánh ra một chưởng vào nữ tử. Lục Tiệm nhíu mày, đưa tay ngăn lại, nói: - Dừng tay, bất quá chỉ là một chiếc chén sứ, đâu đáng để đánh người. Chuyển nhãn nhìn sang, đúng lúc nữ tử ngẩng đầu lên, Lục Tiệm không kìm được ngạc nhiên, không phải vì lý do gì khác mà là vì nữ tử đó quá xấu, da vàng ủng, khóe miệng trễ xuống, mắt trái không có lông mày, méo xệch không nhìn thấy lòng trắng, mắt phải tuy vẫn còn lông mày nhưng lại có một cái nhọt to vẫn chưa khỏi, lưng còng xuống, đầu gối cong veo, không cúi xuống được, tựa hồ như bị chứng nhuyễn cốt (xương mềm), nói tóm lại là bộ dạng khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai. Nữ tử đó và Lục Tiệm bốn mắt gặp nhau, trong mắt có thần sắc quái dị. Lục Tiệm cảm giác đã gặp người này từ trước nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu, lại thấy nữ tử đó nhãn thần ảm đạm, cụp mắt xuống. - Tốt lắm – phụ nhân gào lên – lại là Sửu nô nhân nhà ngươi. Ngươi có biết cái chén này là loại thượng phẩm, giá của nó dù bán ngươi đi mười lần cũng không đủ trả được. Sửu nô nhân nhìn chằm chằm vào mũi chân, ấm ớ nói: - Hà mụ mụ, thưa không biết. Thanh âm như dây siết vào gỗ cực kỳ khó nghe, không thể tưởng tượng lại xuất phát từ miệng của một nữ nhân. Phụ nhân mặt lộ thần sắc độc ác, gắt lên: - Nếu không phải ngươi có cái bộ dạng xấu xí đó thì ta đâu phải giữ ngươi lại, thật khiến người ta mất cả hứng. Lục Tiệm thấy Sửu nô nhân cúi đầu, hai vai run run như đang khóc, trong lòng cảm thấy thương xót, bất phẫn nói: - Đại thẩm nói vậy khắc bạc quá. Dung mạo là do trời sinh, đâu có ai muốn mình xấu xí. Hà mụ mụ hắng giọng, xua tay nói: - Đi đi, hôm nay gặp được Lục gia là ngươi may mắn, bằng không ta đã đập chết ngươi rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang