[Dịch] Thương Hải

Chương 39 : Chương 39

Người đăng: StormRaider

Diêu Tình phát ra một trận cười như tiếng chuông bạc: - Đúng vậy, ta là ma nữ, cô là bồ tát, nếu không tại sao lại hảo tâm như vậy, cho ta giải độc, rồi cứu tính mạng ta? Nếu đổi lại là ta thì nhổ cỏ tận gốc, ở Diêu gia trang đã đem ta giết luôn rồi. Tại sao? Cô hối hận rồi ư? Hiện giờ hối vẫn còn kịp, ngày hôm nay nếu không giết ta thì sẽ có ngày ta trước diệt Địa bộ, sau hủy Tây Thành. Lục Tiệm không nhẫn nại được, nói: - A Tình, cô tại sao lại nói như vậy? Diêu Tình lạnh nhạt nói: - Tôi nói sao nào? Có phải cứ nói Tiên Bích tỷ tỷ của anh một hai câu là anh đau lòng không? Lục Tiệm vừa thẹn vừa gấp, lật đật nói: - Tôi, tôi… Tiên Bích nhíu nhíu mày, bỗng nói: - Lục Tiệm, đừng nói nữa, đệ hãy giải thoát cô ta trước đã. - Nói nhăng nói càn – Diêu Tình hừ lạnh nói – Y là một thằng ngốc, làm sao cứu ta được? Lục Tiệm cũng nói: - Đúng vậy, đệ rất hồ đồ, làm sao cứu cô ấy được? Phải có Tiên Bích tỷ tỷ đại hiển thần thông mới được. - Ta không làm được. – Tiên Bích lắc đầu nói – Trong bốn người ở đây, muốn phá Thanh Phong Tỏa đó nếu không có “Bổ Thiên Kiếp Thủ” của đệ thì không thể làm được. Lục Tiệm cả kinh nói: - Bổ Thiên Kiếp Thủ? Tiên Bích nói: - Ta hỏi đệ, trời bổ sung như thế nào? Lục Tiệm trầm ngâm chưa quyết, Cốc Chẩn đã cười nói: - Trời là hư không, không đi không đến, không tàn không khuyết, đã không khuyết thiếu thì bổ sung thế nào được? - Chưa chắc – Tiên Bích lắc đầu nói – Trời cũng có chỗ hở, khuyết thiếu, chỉ là người thường không cảm nhận được. Cốc Chẩn ý lên một tiếng, nói: - Chẳng lẽ Lục Tiệm cảm nhận được? Tiên Bích nói: - Đúng vậy. Rồi quay sang Lục Tiệm nói: - Đạo lý của “Thanh Phong Tỏa” cũng gần giống đạo trời, nhìn thì kín đáo mà thực ra vẫn có kẽ hở. Đệ dùng hai tay ấn vào tường rồi lấy kiếp lực cảm nhận chân khí trên tường, tìm ra khe hở trong lưu chuyển của chân khí, sau đó xuất thủ đánh vào đó, nếu chân khí bị ngăn cản thì Thanh Phong Tỏa sẽ bị phá. Lục Tiệm vui mừng, vừa định động thủ, bỗng nghe Diêu Tình lạnh nhạt nói: - Lục Tiệm, anh đừng có trúng kế, nữ nhân đó lòng dạ ác độc, cô ta muốn mượn đao giết tôi đấy. Lục Tiệm cả kinh nói: - Sao? Diêu Tình nói: - Cô ta nói đến nước chảy mây trôi, nhưng ai biết khi chân khí bị cản trở thì sẽ có hậu quả gì? Nếu chân khí bị cản trở mà tôi chết thì sao? Lục Tiệm nghe vậy giật mình, lại thấy Diêu Tình nói tiếp: - Nếu tôi chết, cô ta tất nhiên sẽ nói là vì bản lĩnh của anh không đủ, chưa tìm được khe hở chân khí đã cố đánh vào, vì vậy mà khéo quá hóa vụng. Nếu như vậy, chẳng phải cô ta không đụng ngón tay cũng giết được tôi, hơn nữa nếu tôi chết về tay anh thì cho dù anh xuống suối vàng đền tội cũng không đủ. Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: - Tiên Bích tỷ tỷ không phải loại người như vậy. - Tiên Bích tỷ tỷ? – Diêu Tình hừ lạnh – Gọi thân thiết lắm nhỉ! Nói như vậy, anh thà tin vào lời quỷ quyệt của cô ta, nhất định hại chết tôi…. Nói đến đó cổ họng nghẹn lại, nho nhỏ khóc lên. Lục Tiệm đột nhiên nghiến răng, cao giọng nói: - Cô yên tâm, cho dù cô sống hay chết ta đều theo cô. Trong thiền phòng trầm lặng một chút rồi Diêu Tình từng chữ từng chữ nói: - Được, nếu anh muốn xuất thủ thì phải đáp ứng trước với tôi một việc. Lục Tiệm nói: - Cô nói đi. Diêu Tình rít giọng nói: - Nếu tôi chết, anh phải giết con tiện nhân Tiên Bích đó để báo thù cho tôi. Tiên Bích không chờ Lục Tiệm trả lời đã mỉm cười nói: - Cô yên tâm, nếu cô chết thì ta cũng tự sát để tạ lỗi. Lục Tiệm nghe vậy liền không ngần ngừ nữa, hai tay để hờ lên cánh cửa, kiếp lực dồn ra, nháy mắt y đã nhìn rõ được chân khí khắp phòng giống như vô số dòng nước tung hoành giao thoa, trong đó thỉnh thoảng một số đạo chân khí giao nhau quả thực lộ ra một chút khe hở như có như không. Trong chớp mắt, Lục Tiệm hai mắt nhắm nghiền, ngón trỏ tay phải điểm vào một khe hở trên cánh cửa bên trái. Một chỉ điểm vào tuyệt không bị đẩy bật ra, chân khí trên cửa đã bị ngón tay y cản trở, hoàn toàn đoạn tuyệt. Lục Tiệm đẩy nhẹ ngón trỏ, két một tiếng cửa thiền phòng đã mở ra. Cốc Chẩn sờ vào tường, cười nói: - Tuyệt diệu, Thanh Phong Tỏa đã biến thành Vô Phong Tỏa rồi. Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, phi thân lao vào, chỉ thấy trong phòng u tối, ẩn ước có thể thấy một nữ tử đang ngồi. Lục Tiệm nhìn hình ảnh mờ ảo của cô, mắt đỏ lên, run giọng nói: - A Tình, cô, cô không sao chứ? Lời chưa dứt lệ đã trào ra. - Khóc cái gì. – Diêu Tình lạnh nhạt nói – Anh qua đây. Lục Tiệm gạt lệ đi tới, Diêu Tình lại nói: - Hai bàn tay tôi có ngân châm, anh rút ra đi. Lục Tiệm theo lời cúi xuống, sờ vào hai bàn tay cô, quả thật có hai cái ngân châm dài khoảng một thống, đều cắm vào yếu huyệt, đuôi châm buộc một sợi tơ nhỏ cắm vào lòng đất. Lục Tiệm nhổ ngân châm, Diêu Tình liền đứng bật dậy, nhưng cô bị tù đã lâu, cơ thể hư nhược, hai chân mềm nhũn lại ngồi bệt xuống. Lục Tiệm đỡ cô dậy, cảm thấy cơ thể cô mềm mại như một khối ngọc ấm áp, yếu ớt dựa vào vai y. - Anh ngẩn người ra làm gì? – Diêu Tình đột nhiên khẽ quát – Còn không đỡ tôi ra đi? Lục Tiệm hoàn hồn, chỉ cảm thấy cảnh vừa rồi, tình vừa rồi như mộng như mị, hận không thể cả đời cả kiếp đỡ cô như vậy vĩnh viễn không xa rời, nhưng đổi ý nghĩ tiếp thì bản thân là kiếp nô sống thừa, tính mạng bất quá chỉ còn hai năm, cho dù có mấy phần ái mộ thì cũng không thể cùng Diêu Tình sống cả đời. Nghĩ đến đó, y thở dài một tiếng, đỡ cô bước đi, chợt nghe Diêu Tình nói: - Anh thở dài gì vậy? Lục Tiệm lòng như dao cắt, cười lớn nói: - Không có gì? Nhiều năm không được gặp cô, trong lòng có nhiều cảm khái. Diêu Tình rất tinh tế, nghe ra trong lời y vừa nói có lòng chán nản, bất giác hơi bực mình, vừa định chỉ trích thì bỗng thấy trước mắt sáng lên, đã ra đến ngoài cửa. Mượn ánh mặt trời, Lục Tiệm nhìn lại giai nhân đang dựa trong lòng, nhiều năm không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp, giống như một bông mẫu đơn, không chỉ mỹ mạo hơn xưa mà còn thêm mấy phần phong vận khuynh đảo chúng sinh. Lục Tiệm tim đập thình thịch, chỉ sợ không khắc chế được dục niệm, lửa tình bùng cháy nên chỉ nhìn một cái rồi quay đầu đi ngay, liền thấy Cốc Chẩn đang nhìn mình cười hi hi đầy vẻ ranh mãnh, bất giác mặt đỏ đến mang tai, tựa hồ không dám ngẩng đầu lên nữa. Tiên Bích nhìn hai người, ánh mắt lúc thì lăng lệ, lúc lại do dự, cuối cùng nhu hòa trở lại, nhẹ thở dài nói: - Diêu sư muội, cô đem “Thái Tuế kinh” và họa tượng tổ sư để lại thì ta để cô rời đi, còn về gia mẫu ta sẽ tự lo. Diêu Tình cười nhạt nói: - Giả nhân giả nghĩa, ta không muốn nhận tình đó của cô. Lại nói, “Thái Tuế kinh” và họa tượng tổ sư đều không ở trên người ta, làm sao đưa được cho cô? Tiên Bích biến sắc nói: - Chẳng lẽ Tả Phi Khanh đã lấy rồi? Diêu Tình lộ chút khinh bỉ nói: - Nếu hắn lấy được thì còn giam ta làm gì? Chỉ sợ đã sớm tới tìm cô để khoe công. Tiên Bích thở phào một hơi, nói: - Ta cũng biết, với tâm cơ của cô tất không đem hai vật như vậy bên mình. Diêu Tình không khẳng định cũng không phủ nhận, vén tóc mai thản nhiên nói: - Lục Tiệm, tôi đứng không được, anh cẩn thận đỡ tôi, để tôi ngồi nghỉ trên bậc cửa một chút. Lục Tiệm đỡ cô ngồi xuống, trong lúc cúi người bỗng nghe Diêu Tình thấp giọng nói vào tai y: - Trong vạt áo trong bên trái của anh có một cái túi nhỏ, lấy ra đưa tôi. Lục Tiệm đưa tay sờ, cảm thấy vạt áo bên trái gồ lên một khối, còn có một cái lỗ thủng dài khoảng một thốn, vừa đủ để đưa ngón trỏ vào. Lục Tiệm kinh nghi bất định, đưa tay vào lỗ thủng lấy ra một cái túi lụa nhỏ, trong túi đầy những hạt châu nhỏ như hạt gạo. Lục Tiệm cảm thấy rất mơ hồ, đang đỉnh hỏi lại thì Diêu Tình đã nói: - Đừng nói ra, âm thầm đưa cho tôi. Lục Tiệm trước nay vẫn nghe lời cô, lập tức lấy thân mình che mắt Cốc Chẩn, Tiên Bích rồi đưa cái túi đó vào lòng bàn tay Diêu Tình. Cốc Chẩn thấy hai người ghé đầu ghé tai dính nhau như keo, bất giác nhíu mày ngạc nhiên: “Vị lão huynh này ngày thường thành thực, tại sao bây giờ lại thiếu kiên nhẫn như vậy, thân tại hiểm địa mà vẫn còn lòng tâm tình?” Còn chưa nghĩ hết, bỗng nghe một tiếng gầm lớn như thiên lôi chấn nộ, sấm sét nổ ra, không chỉ mọi người tim đập chân run mà phòng ốc cây cối cũng rung lên bần bật. Tiên Bích biến sắc, quay đầu nhìn lại, trên không trung cát cuốn dày đặc như một cái sừng dê khổng lồ màu vàng, đột nhiên ầm một tiếng, ngôi tháp sáu mặt vốn đã cũ đổ, bị cái “sừng dê” đó xô đẩy liền đổ sập xuống. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang