[Dịch] Thương Hải
Chương 38 : Chương 38
Người đăng: StormRaider
.
- Không dám, chẳng bằng ngươi lớn đến tám tuổi rồi mà còn trần truồng chạy nhông.
Tả Phi Khanh giọng cười cợt, nhưng ánh mắt lại dần dần ngưng tụ, hỗn loạn không phát sáng, nhưng cho dù ánh mắt đối phương có lăng lệ như thế nào thì chỉ chạm vào ánh mắt y là như bóng chiều tàn lập tức biến mất.
Tiên Bích vừa muốn nổi giận lại muốn bật cười, quả thực muốn cười mà cười không ra. Cô biết rõ hai người đấu mắt như vậy là tinh khí toàn thân đều dồn vào hai mắt, tuy chưa giao thủ nhưng ánh mắt đã như gươm như thuẫn, công thủ qua lại tìm sơ hở của đối phương. Lúc nãy thấy anh một câu, tôi một câu tưởng như nói chuyện nhàn nhã, bêu xấu những chuyện hồi nhỏ, kỳ thực là cố ý làm loạn tâm thần của địch, chỉ cần một bên tâm thần nhiễu loạn, ánh mắt lơ là thì đã thua đến nửa phần.
Tiên Bích càng nhìn càng kinh hãi, đầu mũi dần dần toát mồ hôi lạnh, chỉ muốn lên tiếng mà tiếng nói cứ ẩn trong lồng ngực không thể xuất ra.
Ngu Chiếu chủ công, hao phí tinh thần, ánh mắt từ chỗ sáng chói cực độ dần dần suy nhược, con ngươi cũng thu lại thần khí, uy lực giảm mạnh. Tả Phi Khanh ý tứ hỗn loạn trong ánh mắt tựa như biến thành vật chất, từ từ đẩy ra như vật nặng ngàn cân áp chế tinh thần Ngu Chiếu.
Ngu Chiếu bảo trị thần khí, thủ một lúc rồi đột nhiên trầm giọng quát lên, ánh mắt đột nhiên lại sáng rực lên, bức ánh mắt của Tả Phi Khanh lùi lại, nhưng chỉ một lúc thần quang của Ngu Chiếu lại suy giảm, ánh mắt hỗn loạn của Tả Phi Khanh lại ép tới. Có điều không bao lâu, ánh mắt Ngu Chiếu lại mạnh lên, đoạt lại thế công.
Hai người cứ thế ánh mắt tiến tiến lùi lùi, lúc công lúc thủ, lúc như song kiếm giao kích, lúc lại như giáo sắc phá thuẫn, khi thì yếu ớt, khi thì mạnh mẽ, biến hóa kỳ ảo còn hơn cả đao kiếm.
Qua lại mấy hiệp, Ngu Chiếu đột nhiên quát lớn một tiếng, chân trái như nặng nghìn cân từ từ bước lên. Tả Phi Khanh ứng thế phiêu nhiên lùi lại, bay lên cao.
- Đi.
Ngu Chiếu song chưởng cùng đưa ra, một đạo ánh sáng trắng xóa như mây, giống như một con thần long hoành không bắn ra.
Tả Phi Khanh vội vàng vận “Phong Ma Thuẫn”, đưa cây dù ra ngăn lại, chỉ nghe một tiếng xoẹt vang lên, cây dù trắng đã hóa thành bột nát.
Hai người vừa giao thủ đã thành thế sinh tử, Tiên Bích bất giác quên mất mục đích đến đây, thất thanh kêu lên:
- Mau dừng tay, đừng, đừng đánh nữa.
Bột vụn của cây dù tung bay như tuyết, Tả Phi Khanh thân mình rơi xuống một chút, toàn bộ tóc trên đầu đột nhiên dựng lên, hàng ngàn vạn sợi tóc uốn lượn như một chiếc cánh màu trắng, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.
- Bạch Phát Tam Thiên Vũ! - Ngu Chiếu đột nhiên nhíu mày – Tả Phi Khanh, ngươi còn giấu chiêu này à?
- Thế thì sao? – Tả Phi Khanh cười nhạt – Ngươi chẳng phải đã giấu chiêu “Lôi Âm Điện Long” ư?
Tiên Bích thấy hai người không việc gì như trút được gánh nặng trong lòng, vội nói:
- Mọi người điểm tới là dừng, trận vừa rồi tính là hòa.
- Hòa? – Tả Phi Khanh biến sắc, hét lớn – Nói vậy còn sớm quá!
Liền phất tay áo rộng, bướm giấy như một trận cuồng phong cuốn nhanh về phía Ngu Chiếu, tụ lại thì như một trận thế vững chắc, tản ra thì lại như tuyết bay đầy trời, hoặc là chính diện công kích, hoặc là thừa cơ đánh lén, bao phủ đầy trời, dày như mây khói.
Lôi Âm Điện Long nếu ở trong vòng mười bước thì khó có thể chống lại, nhưng ra ngoài mười bước thì ánh sáng mờ nhạt, uy lực giảm mạnh. Tả Phi Khanh biết rõ điều đó, thủy chung vẫn giữ khoảng cách ngoài mười bước khống chế bướm giấy, điện kình của Ngu Chiếu không thể đánh tới, bất giác tức giận nói:
- Tả Phi Khanh, đây là loại chiến thuật hèn hạ gì vậy?
Tả Phi Khanh cười nhạt nói:
- Ngươi không biết giữ khoảng cách ư?
Ngu Chiếu cười dài, nhảy lên cao mấy trượng, điện kình thế như rồng bay đánh ra, Tả Phi Khanh không dám ngạnh tiếp vội lùi lại phía sau. Ngu Chiếu nhảy lên tuy mạnh nhưng không thể bay lượn trên không lâu như hắn, trong khoảng khắc đã lại rơi xuống đất.
Cứ nhảy lên nhảy xuống giằng co một lúc, Tả Phi Khanh thừa dịp liếc nhìn chợt biến sắc mặt, chỉ thấy bên cạnh Tiên Bích đã không còn thấy bóng dáng Cốc Chẩn và Lục Tiệm nữa.
- Trúng kế rồi!
Tả Phi Khanh tâm thần hơi loạn, phất tay áo định bay về hướng hậu viện, Ngu Chiếu cười lớn nói:
- Muốn chạy ư? Để lại ít tiền mãi lộ đã.
Liền tung người nhảy lên, bắn ra hai đạo điện kình buộc Tả Phi Khanh phải quay lùi về.
Lục Tiệm, Cốc Chẩn thừa lúc hai người giao chiến đã chạy vào hậu viện, dọc đường Lục Tiệm kêu gọi:
- A Tình…
Gọi liền ba tiếng, bỗng nghe từ thiền phòng bên trái có giọng yếu ớt nói:
- Lục, Lục Tiệm, là, là anh sao?
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, ngẩn người ra rồi run giọng nói:
- Là, là tôi, A Tình…
Chạy đến thiền phòng, thấy cửa đóng, y hết sức đẩy một cái, không ngờ cánh cửa đó bị một cỗ đại lực từ bên trong chống lại. Lục Tiệm trong lúc cấp bách quên mất lời nhắc “Không thể mượn kiếp lực”, dùng “Đại Tu Di tướng” xô mạnh một cái, không ngờ cánh cửa đó chỉ rung lên, còn Diêu Tình lại kêu thảm một tiếng.
Lục Tiệm trong lòng gấp gáp, lại định xô tiếp, Cốc Chẩn giữ y lại, trầm giọng nói:
- Không được lỗ mãng xô đẩy, nơi này có điều cổ quái.
Lục Tiệm ngạc nhiên thu thế, Cốc Chẩn sờ cánh cửa đó, lộ ra thần sắc kỳ quái, nói:
- Ngươi xem này.
Lục Tiệm đưa tay sờ vào, cảm thấy trên cánh cửa có một tiềm lực cực mạnh, hơi khẽ vận kình thì ngón tay đã bị tiềm lực đó đẩy bật ra.
Cốc Chẩn đảo một vòng quanh thiền phòng, nói:
- Tiềm lực đó bố trí khắp thiền phòng, không biết là từ ai phát ra? Chẳng lẽ trong phòng có người trông giữ?
Bỗng nghe Diêu Tình tức giận nhưng yếu ớt nói:
- Không, không có ai phòng thủ, tiềm, tiềm lực đó chính là chân khí của tôi.
Hai người ngoài phòng cả kinh, Cốc Chẩn nói:
- Chẳng lẽ cô tự mình nhốt mình?
- Đó là thần thông của Phong bộ, gọi là Thanh Phong Tỏa – Diêu Tình yếu ớt nói – Tả Phi Khanh lấy chân khí của tôi dẫn ra khắp thiền phòng, bố trí thành chướng ngại, anh nếu muốn cứu tôi, trước hết phải phá được chân khí của tôi, nhưng nếu chân khí của tôi bị phá thì tất phải chết. Cứ như vậy, Tả Phi Khanh không tốn một sợi dây một cái khóa cũng có thể khiến tôi tự nhốt mình. Lục Tiệm… anh là đồ ngốc, cái xô vừa rồi, hại chết tôi rồi…
Nói đến đó không đủ hơi sức, khẽ ho húng.
Lục Tiệm kinh hãi nói:
- A Tình, cô bị thương rồi ư?
Diêu Tình tức giận nói:
- Đều tại thằng ngốc là anh…
Lục Tiệm vừa thẹn vừa gấp, vội nói:
- A Tình, cô muốn chửi tôi thế nào cũng được, nhưng hiện giờ làm thế nào để cứu được cô đây…
Diêu Tình phì một tiếng, nói:
- Nếu tôi biết thì đã sớm tự thoát ra, cần gì anh cứu…
Lục Tiệm không trả lời được, nhìn Cốc Chẩn nói:
- Ngươi nhất định có cách, phải không?
Cốc Chẩn cười khổ nói:
- Không phải ta nói ngoa, bất kể khóa sắt khóa đồng, khóa nổi khóa chìm, chỉ cần cái khóa đó có hình dạng thì ta có một sợi ô kim ti trong tay là đều có thể mở được hết. Nhưng cái “Thanh Phong Tỏa” này là khóa bằng chân khí, nhìn không thấy, sờ không ra, rõ ràng là một loại võ công, ngươi cũng biết đấy, nói về võ công thì kiến thức của tiểu đệ rất hạn chế…
Bỗng nghe Diêu Tình cười nhạt nói:
- Lục Tiệm, anh đừng tin hắn, hắn đầu óc quỷ quyệt, chắc chắn có cách, trước hết anh phải đánh cho hắn một trận đến khi nào hắn khai ra mới thôi.
Lục Tiệm giật mình, Cốc Chẩn ngược lại cười lớn nói:
- Lão bà nương ác độc lắm, cô định dùng việc công báo thù riêng.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Ngươi và A Tình còn chưa từng gặp gỡ, làm sao có thù riêng.
Cốc Chẩn cười nói:
- Ngươi còn chưa biết ư? Cô ta là…
Diêu Tình đột nhiên hét lên:
- Xú tặc câm miệng.
Cốc Chẩn nói:
- Câm miệng cũng được, vậy cô còn muốn đánh ta nữa không?
Diêu Tình mắng:
- Coi như ngươi lợi hại.
Cốc Chẩn ngoài mặt cười cợt nhưng trong lòng rất khẩn cấp, thành công đã ở trước mắt, ai ngờ Tả Phi Khanh còn lưu lại hậu chước này, trong lúc buồn bực bỗng nghe có người cười khẽ nói:
- Muốn phá Thanh Phong Tỏa ư? Nói khó thì khó, mà nói dễ thì cũng dễ thôi.
Lục Tiệm, Cốc Chẩn quay đầu nhìn lại, thấy Tiên Bích không biết từ lúc nào đã đến sau lưng hai người. Diêu Tình đột nhiên hậm hực nói:
- Là cô à?
Tiên Bích cười nói:
- Diêu sư muội khỏe chứ.
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhờ sự quan tâm của cô mà ta khỏe quá mức, hai con chó săn một Phong một Lôi đó của cô thật là trung thành, dù ta chạy cách nào cũng không thoát được.
Tiên Bích thở dài nói:
- Ngày đó ta chỉ mong tự bảo vệ, sử ra Tuyệt Trí Chi Thuật, làm loạn thần trí của cha cô, quả thật vẫn luôn hối hận, có điều nếu cô muốn báo thù thì cứ đến tìm ta, tại sao lại đả thương đồng môn, ăn trộm bí kíp, họa tượng?
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nói:
- Như vậy chẳng phải đơn giản quá hay sao? Ta lấy trộm “Thái Tuế Kinh” là để học thần thông bên trong. Còn lấy trộm họa tượng tổ sư thì lại càng rõ ràng, tám họa tượng hợp nhất sẽ trở thành thiên hạ vô địch, chỉ cần ta lấy được cả tám họa tượng thì có thể trở thành vô địch trong thiên hạ, đem bọn cao thủ tám bộ các ngươi giết sạch, rồi châm một mồi lửa đốt hết Tây Thành, khiến các người được thưởng thức mùi vị hủy nhà diệt tộc.
Lời nói đó vô cùng oán độc, ba người ngoài phòng nghe mà dựng tóc gáy. Tiên Bích trầm mặc hồi lâu, đột nhiên thở dài nói:
- Diêu Tình, cô nhập ma rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện