[Dịch] Thương Hải

Chương 36 :  CHƯƠNG 17 TÌNH HOẶC (Tình mê)

Người đăng: StormRaider

.
Cốc Chẩn chắp tay sau lưng, đi vào cửa cười nói: - Ngu huynh tìm tiểu đệ có việc gì? Ngu Chiếu trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt lại, trừng mắt nhìn hắn tức giận nói: - Ngươi dám lừa ta, nói cái gì Tiên Bích nghe Truyền Âm Hạp xong đau lòng ngất đi? - Nếu tiểu đệ không nói như vậy thì huynh có chịu quay lại không? – Cốc Chẩn cười nói – huynh một mình trốn vào một góc uống rượu buồn, cho dù có say chết cũng vô ích. Ngu Chiếu lạnh giọng nói: - Việc của Ngu mỗ, liên quan gì đến ngươi? Cốc Chẩn cười nói: - Không liên quan đến đệ, nhưng liên quan tới Tiên Bích cô nương, huynh đường đường là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ nhẫn tâm để cô ấy lấy người khác? Câu đó đã nói đúng chỗ đau khổ trong lòng Ngu Chiếu, khí thế xẹp xuống, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu nói: - Việc đã như vậy còn có cách nào nữa? Huống gì ta cũng đã chần chừ quá lâu, như vậy cũng là một cách để kết thúc. Tiên Bích nghe vậy vành mắt đỏ hoe, môi son run run. Cốc Chẩn cười nhạt nói: - Kết thúc như vậy chỉ là kết thúc cho huynh, huynh là một tên quang côn, sống chết thế nào cũng được. Nhưng Tiên Bích cô nương phải cưới người mình không yêu, tương lai không ngày nào là không thống khổ, đó là kết cục gì chứ? Ngu Chiếu tức giận nói: - Vậy ngươi muốn thế nào? Người đã bị hắn bắt rồi, chẳng lẽ đánh nhau để cướp lại? Cốc Chẩn nói: - Không sai, chính là như vậy. Ngu Chiếu trầm mặt: - Việc này chính Địa Mẫu nương nương hứa lời, Tiên Bích cũng đã đáp ứng, Tả Phi Khanh bắt được Tình nha đầu thì có thể cưới nàng. Người sống trên đời sao có thể nuốt lời được? Cốc Chẩn lắc đầu nói: - Ngu huynh sai ở chỗ cổ hủ, toàn nghĩ là bảo huynh đến cướp, nhưng nếu là đệ và Lục Tiệm đến cướp, hắc hắc, có lẽ không nên gọi là cướp mà nên gọi là cứu. Hắn quay sang nhìn Lục Tiệm cười nói: - Diêu Tình là người trong lòng của ngươi, phải không? Lục Tiệm mặt đỏ bừng, lắc đầu nói: - Ta không xứng với cô ấy. - Xứng hay không xứng chưa cần nói vội. – Cốc Chẩn nói – Hiện giờ cô ta phạm vào tội lớn, nếu quay lại Tây Thành tất bị trừng phạt nghiêm khắc, ngươi cứu cô ta hay không? Lục Tiệm chính là vì việc này mà phiền não, nếu nói muốn cứu thì bản thân không đủ bản lĩnh, còn nếu nói không cứu thì sao có thể giương mắt nhìn Diêu Tình chịu khổ, lúc này bỗng bị Cốc Chẩn nói ra tâm sự, tức thì ngẩn ngơ không đáp được. - Một hai ba – Cốc Chẩn đếm xong ba tiếng, cười nói – ngươi không nói nghĩa là đồng ý. Ta và ngươi là bạn sinh tử, tất nhiên là sẽ giúp ngươi. Ngu huynh bị người ta vung đao đoạt tình, không thể không phẫn nộ, tất nhiên là sẽ tìm Tả Phi Khanh để trút giận, đánh hắn gãy chân gãy tay mới đủ thống khoái. Ngu Chiếu nói: - Phì, Ngu mỗ đâu phải loại vô lại đó? Cốc Chẩn nói: - Vậy thì huynh giương mắt nhìn Tiên Bích cô nương bị đem trao cho Tả Phi Khanh chẳng lẽ lại là anh hùng hảo hán ư? Ngu Chiếu nói: - Đánh rắm. Cốc Chẩn ha ha cười lớn. - Ta nghe rõ rồi – Tiên Bích đột nhiên nói – Cốc Chẩn ngươi nói là để Ngu Chiếu tìm đến gây sự, dụ Tả Phi Khanh ra để ngươi và Lục Tiệm thừa cơ cứu người ư? - Cô nương anh minh – Cốc Chẩn cười nói – kế đó gọi là “Dương đông kích tây”, lại gọi là “Điệu hổ ly sơn”. Huống gì Lục Tiệm cứu người trong lòng của y chính là một lý do rất chính đáng, chẳng có quan hệ gì tới lời hứa của Địa mẫu và cô nương cả. Tiên Bích rủ mày trầm ngâm: - Cứu Diêu Tình ra xong thì sao? Cốc Chẩn cười nói: - Tất nhiên là cùng Lục Tiệm cao bay xa chạy, cho Phong quân hầu cả đời không tìm ra, hắn không tìm ra thì sao có thể hoàn thành hôn ước. - Ngươi nghĩ thì hay – Tiên Bích quát – Ngươi mượn người của Tây Thành chúng ta giải thoát cho phản đồ Tây Thành chúng ta, thiên hạ làm gì có việc tốt đẹp như thế? Cốc Chẩn đảo mắt, cười nhạt nói: - Hay lắm, vậy thì cô nương cưới Phong quân hầu cũng được. Tiên Bích và Ngu Chiếu đều tức giận, nhìn nhau rồi cùng nghĩ: “Tả Phi Khanh hiện giờ đã đắc thủ, hai người chúng ta có ước định của bản môn, không thể cướp người trong tay hắn, nếu muốn phá hủy hôn ước thì chỉ có cách mượn người ngoài làm loạn lên…” Nghĩ đến đó đều không khỏi trầm mặc. Cốc Chẩn thấy vậy cười nói: - Một hai ba, chiếu tướng, hai vị không nói gì nghĩa là thừa nhận. Kế sách đó là một mũi tên bắn hai con chim, tạo được hai đôi quyến thuộc thần tiên, tiểu tử ta quả là công đức vô lượng. - Bớt tự dát vàng lên mặt đi – Tiên Bích mắng – kế mưu định rồi, nhưng thực hiện thế nào? - Tất nhiên là trước hết mở “Truyền Âm Hạp” rồi. Tiên Bích quay lại nhìn Ngu Chiếu, thấy y gật đầu liền cầm hộp gỗ lên, theo “Đinh Ất Giáp Mậu” nhấn xuống bốn cái, chỉ nghe trong hộp vang lên tiếng lách cách rồi đột nhiên truyền ra tiếng của Phong quân hầu: - Bá vương tự vẫn, vũ tại thiên thượng, thập nhân chi gia, thốn thổ tất tranh (Bá vương tự sát, bay trên bầu trời, mười người hợp vào, tranh giành đất đai). Mọi người nghe vậy đều nhíu chặt mày. Lục Tiệm không kìm được nói: - Như vậy là thế nào? Nghe lại lần nữa đi. Tiên Bích lắc đầu nói: - Không được, cái hộp này chỉ nghe được một lần, bốn câu vừa rồi chính là câu đố của Tả Phi Khanh. Ngu Chiếu cười nhạt nói: - Thằng cha đó hành sự lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm, đúng là không sảng khoái. Tiên Bích nói: - Hắn bản tính thích đoán đố, cũng giống anh bản tính thích rượu, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai nói được ai chứ? Nói xong ngưng thần nghĩ cách giải câu đố. Cốc Chẩn mỉm cười nói: - Nếu là thích đoán đố thì ta và Phong quân hầu tính là đồng đạo rồi. Bá vương tự vẫn, Bá vương là Hạng Vũ, tự vẫn là chữ tốt, chữ vũ và chữ tốt viết liền là chữ thúy. Vũ tại thiên tượng, bay trên bầu trời là mây (chữ vân). Thập nhân chi gia, mỗi người là một miệng (chữ khẩu), mười chữ khẩu hợp lại thành chữ cổ. Thốn thổ tất tranh, hai chữ thốn và thổ hợp lại thành chữ tự trong tự miếu. Nếu đem bốn câu đó hợp lại thì là Thúy Vân cổ tự. - Tiểu tử lợi hại – Ngu Chiếu giơ ngón tay cái lên – Cách thức quỷ quái như thế ta một chữ cũng không đoán ra. Cốc Chẩn cười nói: - Ngôi cổ tự đó ta biết, ở phía đông, đã bị bỏ hoang nhiều năm, việc không thể chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát. Bốn người gấp như lửa cháy, lập tức rời khỏi nhà thủy ta, lên ngựa rời thành chạy về hướng đông hơn mười dặm, từ xa thấy ngọn núi nhấp nhô, cây xanh che phủ, trên một ngọn đèo thấy có nóc một tòa bảo tháp. Cốc Chẩn chỉ ra xa nói: - Đó chính là Thúy Vân cổ tự. Bốn người bỏ ngựa lên núi, men theo con đường đá đi một lúc, gần đến nơi thì một trận gió thổi tới quét qua toàn bộ rừng cây trên núi, rừng cây rì rào từng đợt, tiết tấu uyển chuyển, được một lúc bỗng nghe tiếng đinh đang như châu ngọc va chạm, như đàn như nhạc, hòa ứng với rừng cây rì rào như một người đánh đàn, vạn người ngâm theo. Lục Tiệm không kìm được đưa mắt nhìn lên, thấy tiếng đinh đang đó vang lên từ ngôi bảo tháp sáu mặt đã đổ một nửa, chiếc chuông theo gió lắc lư vang tiếng. Đang lúc kinh hãi ngạc nhiên, bỗng nghe Cốc Chẩn lãng đãng cười nói: - Khúc “Phượng cầu Hoàng” hay lắm (người dịch: hoàng là con chim phượng mái. Phượng cầu hoàng là khúc nhạc tán tỉnh, ve vãn). Tiên Bích lườm hắn một cái, thầm nghĩ: “Ngươi cũng nghe ra sao?” Ngu Chiếu thì hừ lạnh một tiếng, thần sắc không tự nhiên. Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Tại sao lại gọi là “Phượng cầu Hoàng”? Cốc Chẩn cười nói: - Ngươi không thấy tiếng chuông trên tháp và tiếng rì rào của rừng cây hợp với nhau tạo thành một khúc nhạc tuyệt hảo ư? Lục Tiệm gật đầu nói: - Đúng vậy, cơn gió đó quả là kỳ quái, có thể thổi thành khúc nhạc ư? - Không có gì kỳ quái – Cốc Chẩn cười nói – Đó là Phong quân hầu biết chúng ta đến nơi nên cố ý dẫn gió rung câu tấu lên khúc “Phượng cầu Hoàng”, ngụ ý nam tử đối với nữ tử có tình cảm ái mộ. Nhớ năm xưa Tư Mã Tương Như đàn mê Trác Văn Quân đánh ra chính là khúc nhạc này, Phong quân hầu dùng khúc nhạc đó chính là muốn mô phỏng lại ý tứ của cổ nhân. Nói đến đó, trong mắt có ý hàm tiếu nhìn Tiên Bích. Tiên Bích trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm mắng: “Tiểu tử này thật độc ác, còn nhìn nữa, hừ, ta sẽ móc mắt ngươi ra.” Chợt nghe Ngu Chiếu cười nhạt nói: - Có câu “Ngàn vàng không mua được tình cảm”, Tả Phi Khanh tự cho là phong lưu, nhưng luận đến tài năng sao có thể so được với Tư Mã Tương Như? Tiên Bích thấy y ăn phải giấm chua, trong lòng vui mừng nhưng ngoài miệng lại tỏ ra như không, nói: - Hắn không so được thì anh so được chắc? Ngu Chiếu cao giọng nói: - Đánh đàn làm thơ ta không bằng Tư Mã Tương Như nhưng uống rượu đánh nhau lão không bằng ta. Huống gì Ngu mỗ là nam tử tám thước, đương nhiên phải hoành hành thiên hạ, hà tất phải học theo cái sáo rỗng của cổ nhân, học đàn cầu hắc cầu hoàng gì đó. Lục Tiệm do dự đã lâu, cuối cùng không nhẫn nại được nữa, nói: - Tư Mã Tương Như là ai? Mọi người nhất thời cười lớn, Cốc Chẩn nói: - Tư Mã Tương Như là một lão quỷ háo sắc, còn là một tên nịnh bợ, chuyên vỗ mông ngựa hoàng đế, chuyên lấy việc lừa gạt trẻ con khinh khi quả phụ làm vui. Lục Tiệm cả kinh nói: - Nói như vậy chẳng lẽ không phải là người tốt? Ngu Chiếu nghe đến thống khoái, vỗ vai y nghiêm mặt nói: - Nói đúng lắm, đúng là không phải người tốt. Tiên Bích lườm y một cái, nói: - Lục Tiệm, đệ đừng nghe y nói nhăng. Tư Mã Tương Như một đời làm quan, vang danh hai đời nhà Hán, chính là một đại tài tử, đại văn hào. Lục Tiệm tỉnh ngộ, gật đầu nói: - Thảo nào, thảo nào. Ngu Chiếu nhướng mày, buông giọng cười dài: - Tả Phi Khanh, ngươi đánh khúc nhạc đó cũng bình thường, nhưng lấy gió làm đàn là thủ đoạn cao minh. Nhìn vậy thì “Chu Lưu Phong Kình” của ngươi đã luyện đến trên tầng thứ mười rồi ư? Câu đó của y nói ra tiếng như sấm động, rừng núi vọng lại bao lâu không ngớt, chữ cuối cùng nói ra thì chữ đầu tiên vẫn còn vang vọng trên núi chưa dừng. Còn chưa nói hết đã nghe tiếng Tả Phi Khanh cười âm trầm theo gió truyền đến: - Không dám không dám, vừa đúng tầng mười hai. Âm điệu khuyếch tán, từ ngoài xa mấy dặm mà như hai người đối diện nói chuyện. - Thằng cha khá lắm – Ngu Chiếu cười nói – Còn hơn lão tử Tả Mộng Trần. Trong lúc nói chuyện, bốn người đã đến gần trước cổ tự, cổng chùa bị tàn phá, nửa đóng nửa mở, trên cửa phủ đầy bụi bẩn, còn bám đầy tơ nhện. Ngu Chiếu vừa định vào cửa, bỗng nghe Tả Phi Khanh cười nói: - Chậm đã. Ngu Chiếu nói: - Sao? Tả Phi Khanh nói: - Ta mời Tiên Bích muội tử tới chứ không mời ngươi, cũng không mời hai kẻ người ngoài không liên quan kia. Ngu Chiếu nói: - Cái miếu rách này không phải là sản nghiệp của ngươi, Ngu mỗ chẳng lẽ không thể vào xem? Vừa định phá cửa, bỗng nghe Tả Phi Khanh cười nhạt nói: - Ngu huynh nên nhìn dưới chân. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang