[Dịch] Thương Hải

Chương 35 :  HẾT CHƯƠNG 16

Người đăng: StormRaider

Ngu Chiếu càng tức giận, cười nhạt nói: - Thằng cha đó bụng đầy thủ đoạn lừa đảo, tin được mấy phần? Hừ, nam nhân là một cỗ trọc khí, hắn chẳng phải cũng là nam nhân sao? Đánh rắm, đánh rắm, rõ ràng là miệng đầy rắm thối. Đám nữ nhân nghe vậy đều nhíu mày, Tiên Bích cười cười, ngửi ngửi không khí rồi nói: - Ta không thấy trọc khí, chỉ có một khối khí chua, hun chết người thôi nhỉ? Ngu Chiếu mặt lúc trắng lúc đỏ, giậm chân định bỏ đi, lại bị Tiên Bích giữ lại, nói: - Mở cái hộp đó rồi hẵng đi. Ngu Chiếu phì một tiếng, tức giận nói: - Cái hộp hắn đưa cho cô, liên quan gì đến ta? Tiên Bích mặt trầm xuống, hét lên: - Anh thật không muốn nghe? Ngu Chiếu xua tay nói: - Làm con cháu mới nghe. Nói xong rảo bước đi khỏi, Tiên Bích nhìn theo bóng dang y, tức giận nước mắt chạy quanh. - Cái hộp đó là Phong Quân Hầu đưa đến ư? – Cốc Chẩn đột nhiên tiến tới, nhìn cái hộp gỗ cười hi hi nói – Từ lâu đã nghe danh tiếng “Truyền Âm Hạp” (cái hộp truyền âm) của Tây Thành, không biết có thể hân hạnh được xem không? Tiên Bích nhìn y, mắt xanh thoáng qua một tia dị thường, cười nói: - Hay lắm, ngươi và Lục Tiệm theo ta tới đây. Ba người đi vào nội thất, Tiên Bích đặt cái hộp gỗ đó lên bàn. Cái hộp đó làm từ gỗ tử đàn rất kín kẽ, sáu mặt đều có chạm hình cây cỏ, mây bằng chỉ bạc mảnh, mỗi mặt gồ lên một miếng đồng hình vuông , phân biệt khắc “Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Hợi” sáu số Thiên Can. Tiên Bích nói: - Cái hộp này gọi là “Truyền Âm”, kỳ thực phải gọi là “Tàng Âm Hạp” mới đúng. Trong hộp có lưu tiếng người, nếu cần nghe thì có thể làm phát ra. Bất quá bên nghe phải biết trước mật mã phát âm, nếu không biết mật mã thì không chỉ âm thanh không cách nào phát ra, cố dùng lực mở hộp thì âm thanh sẽ biến mất. Đồng môn Tây Thành thường ước định một nhóm mật mã, hoặc là 'Giáp Ất Bính', hoặc là 'Đinh Mậu Hợi', bên nhận được “Truyền Âm Hạp” có thể theo mật mã nhấn vào các khối đồng tương ứng để phát ra âm thanh. - Thiết kế hay lắm – Cốc Chẩn thành thật tán thưởng – cô nương và Phong Quân Hầu cũng có một nhóm mật mã chứ? - Có thì có – Tiên Bích nhíu mày nói – Nhưng ta không biết có nên mở cái hộp này không? Cốc Chẩn cười nói: - Tiên Bích cô nương lo lắng quá rồi, Ngu huynh tuy dễ nóng giận nhưng tấm lòng không hẹp hòi. - Nếu tấm lòng hẹp hòi có lẽ cũng tốt – Tiên Bích thần sắc ảm đạm – chỉ vì ban đầu Tả Phi Khanh và ta đã có ước định, nếu bắt được Diêu Tình thì sẽ dùng “Truyền Âm Hạp” gửi cho ta, đúng là… ôi, có điều nếu y bắt được Diêu Tình, thu hồi “Thái Tuế kinh” và họa tượng tổ sư thì theo lời ước định, ta phải lấy y. Lục Tiệm, Cốc Chẩn nghe vậy ngớ người cứng miệng. Cốc Chẩn thầm nghĩ: “Thảo nào Ngu huynh chẳng phẫn nộ.” Lục Tiệm lại nghĩ: “Diêu Tình không ngờ lại rơi vào tay Phong Quân Hầu?” Nghĩ tới đó, bất giác như ngồi trên đống lửa, hận không thể lập tức chạy qua cứu Diêu Tình ra. Cốc Chẩn trầm ngâm nói: - Nguyên ủy việc đó thế nào, Tiên Bích cô nương có thể cho biết chăng? - Nói ra thì dài lắm. – Tiên Bích thở dài nói – ta và Ngu Chiếu, Tả Phi Khanh từ nhỏ cùng lớn lên, ở cùng với nhau đã lâu, không khỏi nảy sinh tình cảm. Mười năm gần đây, Tả Phi Khanh nhiều lần ngỏ lời với gia mẫu, gia mẫu mỗi lần hỏi ta, đều bị ta dùng lời từ chối. Cốc Chẩn cười nói: - Nói vậy, trong lòng cô nương thích là Ngu huynh phải không? Tiên Bích hai má hơi ửng hồng, giọng nói trầm xuống: - Nếu luận về nhân tài phong hoa thì Tả Phi Khanh thiên hạ không có mấy người, nhưng nói đến tính tình thì ta và Ngu Chiếu có duyên hơn, đáng hận là tạo hóa trêu người, Ngu Chiếu khơi khơi lại là chủ nhân Lôi bộ. Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Chủ nhân Lôi bộ thì sao? Tiên Bích nói: - Trong bát bộ thì “Chu Thiên Điện Kính” của Lôi bộ là khó luyện nhất, sau khi luyện thành thì còn có một vấn đề rất lớn… Nói đến đó liền dừng lại không nói tiếp nữa. Cốc Chẩn đảo tròng mắt, nói: - Ta đoán thử xem, có phải là liên quan đến việc nam nữ? Tiên Bích mặt đỏ bừng, vội nói: - Chỉ có tên tiểu tử bại hoại ngươi mới đoán một lần là trúng ngay. Không sai, nếu có “Chu Thiên Điện Kính” trong người thì không thể gần nữ sắc. Hiện giờ Ngu Chiếu tuy luyện thành “Lôi Âm Điện Long” nhưng ta và y… Nói tới đó lại nghẹn lời. Cốc Chẩn nghĩ một lúc rồi hỏi: - Có cách giải cứu không? Tiên Bích nói: - Có thì có, nhưng rất khó chấp nhận. Lục Tiệm bất giác hỏi: - Cách nào? - Là bỏ toàn bộ “Chu Lưu Điện Kính” – Tiên Bích nói – Chỉ cần điện kính mất đi thì có thể hồi phục như thường. Nhưng Ngu Chiếu ghét ác như cừu, bình sinh cừu nhân vô số, nếu không có võ công thì tính mạng sẽ nguy hiểm. Hơn nữa bát bộ quần long vô thủ, lừa dối lẫn nhau, Lôi bộ lại ít người, Ngu Chiếu rút đi thì tất biến thành miếng mồi cho những bộ khác, vì vậy cách tán công đó vạn lần không thể làm được. Cốc Chẩn nói: - Vì vậy hai vị mới kéo dài đến bây giờ không thể nên duyên cầm sắt sao? Tiên Bích cười khổ nói: - Lần đó Diêu Tình phản bội Tây Thành, gia mẫu mười phần phẫn nộ. Vừa vặn Tả Phi Khanh lại đến cầu hôn, liền hứa hẹn, chỉ cần y bắt được Diêu Tình thì để ta cưới y. Vì Diêu Tình là do ta dẫn về, cô ta gây đại họa như vậy, ta không thể lẩn tránh, gia mẫu nói vậy ta cũng không còn cách nào. - Ta hiểu rồi – Cốc Chẩn cười nói – Cô lần này đến Nam Kinh, chính là muốn bắt Diêu Tình trước Phong Quân Hầu để hôn ước đó không thể thành sự thực, ai ngờ Phong Quân Hầu thần thông quảng đại, vẫn nhanh tay hơn. Tiên Bích trừng mắt nhìn hắn, gắt lên: - Gọi ngươi lại thương lượng, ngươi nghe rồi chỉ biết hi hi ha ha, cười người lâm nạn. Nói đến đó mắt chợt đỏ lên. Cốc Chẩn vội nói: - Hảo tỷ tỷ đừng giận, sơn nhân tự có diệu kế, đảm bảo chuyển bại thành thắng. Tiên Bích vừa kinh hãi vừa vui mừng, vội hỏi: - Diệu kế gì? Cốc Chẩn nói: - Ta gọi Ngu huynh về rồi từ từ thương nghị. Tiên Bích lắc đầu nói: - Y tính khí cao ngạo, đã nói không nghe Truyền Âm Hạp thì dù chết cũng không quay lại đâu. Cốc Chẩn cười nói: - Nếu kế này mà không có Ngu huynh thì giống như rán cá mà không có muối, chặt gỗ mà không có dao, vạn vạn lần không được. Cô yên tâm, ta gọi y quay lại, đảm bảo y quay lại ngay. Nói xong đi ra khỏi cửa. Tiên Bích, Lục Tiệm đang lúc nghi hoặc, bỗng thấy bóng người chớp động, Ngu Chiếu như một trận gió sấn vào, trừng mắt nhìn Tiên Bích, lúc đầu thì kinh hãi, sau đó dần chuyển thành tức giận, gầm lên: - Cốc Chẩn, ngươi mau lăn ra đây cho ta. Tiếng quát đó như sấm sét, khiến cho phòng ốc rung rinh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang