[Dịch] Thương Hải

Chương 32 : Chương 32

Người đăng: StormRaider

.
Lục Tiệm nói: - Tỷ tỷ, A Tình… Không ngờ Tiên Bích lại dành trước một bước, hỏi y về những việc xảy ra trên đường lãnh nạn. Lục Tiệm đem việc bị Ninh Bất Không cầm giữ đưa đến Đông Doanh, rồi bị luyện thành kiếp nô, bị giam trong ngục của nhà Chức Điền như thế nào, cuối cùng gặp Ngư hòa thượng, chạy thoát khỏi tay của Ninh Bất Không trở lại Trung Thổ. Lục Tiệm sợ Tiên Bích và Ngu Chiếu sinh hiểu nhầm nên cố ý lược bớt việc Cốc Chẩn bị cầm tù. Hành trình như vậy không có đoạn nào là không kinh hiểm, Cốc Chẩn đã nghe từ trước, nhưng Tiên Bích và Ngu Chiếu thì lắng nghe đến nhập thần, đến đoạn Lục Tiệm bị luyện thành kiếp nô, sắc mặt của Tiên Bích đột nhiên tái mét, Ngu Chiếu thì vô cùng phẫn nộ, đập bàn quát lớn: - Hổ theo thiên hạ ăn thịt, chó theo thiên hạ ăn phân. Tên điểu tặc Ninh Bất Không này đi đến đâu cũng gây họa hại. Lại nghe đến chuyện Ngư hòa thượng đã tọa hóa, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, Ngu Chiếu thở dài nói: - Đáng tiếc thật, thế gian lại mất đi một người có lương tâm. Lục Tiệm kể xong lại hổ thẹn nói: - Bắc Lạp Sư Môn theo đệ lưu lạc xứ người, nhiều năm dựa vào nhau mà sống, không ngờ về đến Trung Thổ lại để lạc mất. Tiên Bích đau lòng, im lặng một lúc rồi thở dài nói: - Nói như vậy, đệ là người Kim Cương môn, lại là kiếp nô của Ninh Bất Không ư? Lục Tiệm gật đầu nói: - Ngư hòa thượng đại sự trước khi lâm chung đã bảo đệ tới Tây Thành xin giải thoát thuật “Hắc Thiên Kiếp”. Tiên Bích tỷ tỷ, Ngu tiên sinh, các vị là người của Tây Thành, có biết cách nào không? Tiên Bích thần sắc ảm đạm trông qua Ngu Chiếu, chỉ thấy sắc mặt y cực kỳ trầm trọng, bất giác thở dài nói: - Hảo đệ đệ, Ngư hòa thượng tuy là kỳ tăng một đời nhưng đối với Hắc Thiên Thư lại không hiểu rõ lắm, từ khi bộ võ công đó xuất hiện đã ba trăm năm, chưa từng có kiếp nô nào có thể giải thoát… Lục Tiệm ngày mong đêm tưởng, tuy cũng đã nghĩ tới kết quả này nhưng thủy chung vẫn ôm một tia hy vọng, lúc này nghe vậy trong lòng như cảm thấy một sợi dây mong manh đứt phựt, đầu vang lên ong ong, những lời Tiên Bích nói sau đó y không nghe lọt một câu. - Hắc Thiên Thư lưu họa vô cùng, cho dù là trong Tây Thành cũng nhiều lần bị cấm tuyệt, đến đời chúng ta thì Sơn, Trạch, Địa, Lôi, Phong năm bộ đều cấm luyện nô. Chỉ hận lòng người quỷ quyệt, việc luyện nô đó thủy chung vẫn không cách nào đoạn tuyệt hết được. Tiên Bích nói tới đó, bỗng thẫy Lục Tiệm hai mắt vô hồn, như si như ngốc, bất giác lòng đau như dao cắt, nhẹ đẩy Ngu Chiếu một cái, thấp giọng nói: - Anh ngớ người ra đó làm gì, còn không nghĩ cách đi? - Nói về cách thì có hai cách – Ngu Chiếu từ từ nói – Cách thứ nhất là quay về cạnh Ninh Bất Không, tiếp tục làm kiếp nô, chỉ cần Ninh Bất Không còn sống ngày nào thì ngươi cũng không chết được. - Cách đó không cần nói nữa – Lục Tiệm lắc đầu nói – Đệ có chết cũng không quay lại. Ngu Chiếu ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, gật đầu nói: - Cách thứ hai là từ nay về sau, không mượn dùng kiếp lực nữa, theo luật thứ hai thì nếu không mượn kiếp lực, Hắc Thiên Kiếp sẽ phát tác rất chậm. Ngư hòa thượng là tông sư một đời, thần thông quảng đại, ông ấy đã lấy tính mệnh để lập ra cấm chế không phải tầm thường, đáng tiếc là ngươi nhiều lần dùng quá nhiều kiếp lực, liên tục phá mất hai đạo cấm chế. Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần về sau không mượn kiếp lực thì có thể nhờ vào đạo cấm chế cuối cùng đó mà sống được thêm hai năm cũng không phải là quá khó khăn. Mọi người đều biến sắc, Tiên Bích thất thanh nói: - Chỉ có hai năm ư? Ngu Chiếu gật đầu nói: - Nếu lại mượn kiếp lực thì không sống hết được năm nay. Chợt thấy Tiên Bích mắt đỏ lên như sắp khóc, bất giác lòng mềm nhũn, thở dài nói: - Kỳ thực còn có một cách nữa, có điều vô cùng khó thực hiện. Tiên Bích vui mừng nói: - Cách gì? - Các ngươi đã nghe câu này chưa? – Ngu Chiếu từng chữ nói – “Tây Thành chi chủ, Đông Đảo chi vương, Kim Cương nộ mục, hắc thiên bất tường.” (chủ Tây Thành, chúa Đông Đảo, Kim cương tức giận, Hắc Thiên phải sợ). Tiên Bích vội nói: - Đúng rồi, ngoại trừ kiếp chủ thì trên thế gian còn có ba người có thể phong trụ “Tam Viên Đế Mạch”. Hiện giờ Vạn Quy Tàng đã chết, Ngư hòa thượng tọa hóa thì trên đời có khả năng cứu Lục Tiệm chỉ còn một người thôi. Nói tới đó, ánh mắt ba người đều đổ dồn lên người Cốc Chẩn. Cốc Chẩn nhíu mày nói: - Các vị nói cha ta sao? Ngu Chiếu thở dài nói: - Cốc Thần Thông nếu chịu xuất thủ, lập lại hai đạo cấm chế tại hai chỗ cấm chế của Ngư hòa thượng bị phá thì Lục huynh đệ có thể sẽ được cứu. Lục Tiệm thấy Cốc Chẩn ngơ ngần không nói, trong lòng biết rõ hắn có chỗ khó xử, liền cười cười rồi thở dài nói: - Đa tạ ý tốt của các vị, con người không sống được lâu, dù có cưỡng cầu cũng chẳng được, ta có thể kết giao được nhiều bằng hữu như vậy thì cũng không uổng đã sống hai mươi năm trên đời rồi. Tiên Bích nghe vậy trong lòng vô cùng thương tâm, nước mắt chảy ra, bỗng nghe Lục Tiệm lại hỏi: - Tiên Bích tỷ tỷ, A Tình cô ấy, cô ấy có khỏe không? Tiên Bích lau nước mắt, thở dài nói: - Đệ đệ ngốc nghếch ngươi đúng là si mê không dứt. Ta mấy lần muốn tránh việc đó, cuối cùng vẫn không tránh được. Lục Tiệm thất kinh nói: - Chẳng lẽ cô ấy… - Đệ đoán mò rồi – Tiên Bích nói – cô ta trúng độc đã được mẹ ta giải trừ, sau đó cô ta gia nhập Địa bộ của ta, trở thành một nữ đệ tử. Lục Tiệm chuyển lo thành mừng, vỗ tay nói: - Đó chẳng phải là một việc rất đáng mừng sao? - Đệ đừng vội cao hứng – Tiên Bích lạnh nhạt nói – nữ tử đó tuy gia nhập Tây Thành chúng ta nhưng không chịu làm người an phận. Cô ta ngoài mặt tỏ ra thành thực nhưng trong lòng vẫn đem mối cừu hận hủy nhà giết cha tính lên đầu Tây Thành. Mấy tháng trước, cô ta đột nhiên nổi loạn, đả thương đồng môn rồi ăn trộm bí kíp “Thái Tuế kinh” của địa bộ cùng họa tượng tổ sư, bỏ trốn khỏi Tây Thành chạy một mạch về hướng đông, chỉ sợ lúc này đang ở Nam Kinh. Lục Tiệm nghe vậy cả kinh, nghĩ đến Diêu Tình hiện đang ở Nam Kinh, tâm thần đại loạn, hận không thể lập tức đi tìm cô, nhưng nghĩ lại một chút, nghĩ tới mình không còn sống được lâu, gặp Diêu Tình chỉ làm thêm thương tâm. Nghĩ đến đó, y chầm chậm cất bước ra khỏi phòng, đi đến ven hồ, tựa vào một cái lan can sơn son nhìn ra xa, chỉ thấy rừng cây xanh thảm, trên mặt nước sương khói thê lương, to lớn nhu Huyền Vũ hồ, nhìn đâu cũng thấy mấy phần thê lương. Không lâu sau, bỗng nghe truyền tới tiếng của Tiên Bích yêu kiều gắt lên: - Anh cả ngày chỉ biết uống rượu làm loạn, gây chuyện thị phi, lần này gây họa rồi phải không? Bao năm nay gia mẫu luôn tránh khinh xuất gây sự, không quyết chiến với Đông Đảo, hiện giờ chỉ bằng vào mấy câu nói của anh mà công sức mười năm đã bị hủy trong chốc lát. Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, hậm hực nói: - Ta đã nói rồi, cô nhất định sẽ cằn nhằn ta ba ngày mà. Tiên Bích tức giận nói: - Anh còn muốn lý luận ư? Ngu Chiếu ngắt lời nói: - Không có. Y đáp lời như vậy, Tiên Bích ngược lại không có lời nào có thể nói ra, chỉ có thể thở hồng hộc, tức giận không cách nào giải được. Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Cốc Chẩn đi tới theo y tựa người vào lan can, cười hi hi nói: - Lại cãi nhau rồi. Nói rồi nhìn y nói: - Không vui ư? Nếu quả thật không được, ta sẽ quay về cầu xin cha ta. Lục Tiệm lắc đầu nói: - Nếu ngươi không rửa được oan khuất hiện giờ, chỉ sợ không cứu được ta mà còn khiến ngươi tự chui vào vòng vây thôi. Cốc Chẩn nhìn Lục Tiệm, ánh mắt lóe lên khiếp người, đột nhiên cười hi hi nói: - Nói gì vậy, chúng ta quả thực đã thành bằng hữu sống chết, nếu ta không tẩy được oan khuất để cứu ngươi, không thể cùng sống thì cũng có thể cùng chết mà. Lục Tiệm đột nhiên im bặt, nghĩ một chút rồi đem việc vô ý phát hiện tình hình của Từ Hải nói ra. Cốc Chẩn mừng rỡ đến hoa chân múa tay, lớn tiếng nói: - Đúng là đem đến tận miệng, nếu không làm cho trọn vẹn thì chẳng phải là không nể mặt ông trời ư. Lục Tiệm nói: - Nhưng ta đánh rắn động cỏ, hiện giờ đám tặc tử đó không biết đã chạy tới chỗ nào rồi? Cốc Chẩn xua tay nói: - Không cần phải lo lắng, rùa có vết rùa, sông có đường sông, Từ Hải dù thế nào cũng còn ở chỗ nào đó chứ chẳng thể bay lên trời được. Hiện giờ cao tay là phải làm thế nào đi trước một bước, bắt đám giặc đó trước Trầm Chu Hư. Lục Tiệm nhíu mày nói: - Đáng tiếc, ta nếu không thể sử dụng kiếp lực thì cũng chẳng khác gì phế nhân, chẳng giúp gì được ngươi! Cốc Chẩn còn chưa kịp đáp lời thì đã nghe một âm thanh trong trẻo từ xa nói: - Kiếp lực tuy không thể mượn nhưng vẫn có thể dùng được! Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Tiên Bích và Ngu Chiếu đang sóng vai đi tới, một người yêu kiều quyến rũ, một người uy vũ anh hùng, sánh vai cùng bước quả là vô cùng xứng đôi. Lục, Cốc hai người nhìn thấy trong lòng đều cảm thấy vui mừng. Tiên Bích hỏi: - Lục Tiệm, kiếp lực của đệ tụ ở chỗ nào? Lục Tiệm nói: - Ở hai tay. - Hai tay ư? Tiên Bích còn trầm ngâm chưa quyết, Ngu Chiếu đã nói: - Nếu ta nhìn không sai thì kiếp lực của y chính là “Bổ Thiên Kiếp Thủ”. Tiên Bích cả kinh nói: - Anh làm sao biết được. Ngu Chiếu nói: - Không sai đâu. Ta đã từng thấy y xuất thủ. Tiên Bích biết y nhãn lực cực cao, nói không sơ suất, bất giác vừa mừng vừa lo. Lục Tiệm nghe vậy ngẩn người ra, thầm nghĩ: “Sa Thiên Hoàn cũng từng nói đến cái tên ‘Bổ Thiên Kiếp Thủ’ đó, không biết có gì huyền bí?” Tiên Bích thấy y trong lòng mê hoặc liền nói: - “Bổ Thiên Kiếp Thủ” là kiếp thuật hàng đầu. Kiếp thuật trong “Hắc Thiên Thư” chia thành “Tứ Thể Thông” và “Ngũ Thần Thông”. “Tứ Thể Thông” mạnh ở lực lượng, một khi thành tự thì có thể lên trời xuống đất, lực mạnh vô cùng. Lục Tiệm đột nhiên nói: - Giống như Yến Vị Quy ư? - Y đúng là một trong loại này. – Tiên Bích nói – “Vô Lượng Túc” ngày chạy ngàn dặm, đạp nước không để lại dấu vết, chính là người đỉnh cao trong loại này. Còn “Ngũ Thần Thông” ảo diệu nằm ở thần ý. “Thường Vi ,Thính Kỷ, Bất Vong Sinh; Huyền Đồng, Quỷ Tị, Vô Lượng Túc”, trong sáu đại kiếp nô của Thiên bộ thì trừ Yến Vị Quy, còn năm người kia đều là “Ngũ Thần Thông”. “Tứ Thể Thông” thì dễ gặp, còn “Ngũ Thần Thông” lại vô cùng khó gặp, chính là kiếp thuật trăm năm khó được một người. Một mình Trầm Chu Hư luyện thành năm người, có thể nói là hiện nay mạnh nhất về kiếp nô không ai khác ngoài Thiên bộ. Cốc Chẩn cười nhạt nói: - Mấy người đó ta đã thấy qua, chẳng có kẻ nào đáng kể. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang