[Dịch] Thương Hải

Chương 31 : Chương 31

Người đăng: StormRaider

.
Ngu Chiếu nhìn ông ta, vô cùng nghi hoặc, bỗng cười nói: - Sư huynh đã có lòng tốt như vậy, Ngu mỗ xin cáo từ. Vừa định bước đi, Cốc Chẩn lại nói: - Ngu huynh, Cốc Chẩn còn có một việc cầu xin. Ngu Chiếu nói: - Việc gì? Cốc Chẩn nói: - Trầm qua tử với ta có thù hận, bằng hữu của ta lưu lại bên cạnh lão nhất định bị hại, Ngu huynh nếu có thể đem y cùng đi, Cốc Chẩn cảm kích vô cùng. Ngu Chiếu cười nói: - Đương nhiên là như vậy. Y là một hảo hán tử, không thể để người khác làm nhục. Nói xong không chờ Trầm Chu Hư đáp ứng đã tay trái kéo Cốc Chẩn, tay phải kéo Lục Tiệm như một trận gió chạy xuống lầu, ven theo bờ hồ đi một lúc xa khỏi Ngâm Phong các mới bỏ hai người ra, tự ngồi xuống một khối đá ven hồ, lông mày nhíu chặt. Cốc Chẩn ngạc nhiên nói: - Không uống rượu sao? Ngu Chiếu lắc đầu nói: - Hôm nay gặp họa rồi. Cốc Chẩn cười nói: - Có phải là vì “Luận Đạo Diệt Thần” không? Ngu Chiếu gật gật đầu, thở dài nói: - Ta nhất thời cao hứng, không ngờ lại làm phát sinh một trường quyết đấu, đại chiến mà nổ ra thì không biết có bao nhiêu người chết nữa? Nếu bị bà mẹ trẻ đó biết được thì không khỏi bị cằn nhằn cả ba ngày! Nói vừa dứt, chợt nghe có tiếng người thánh thót từ xa truyền lại: - Bà mẹ trẻ nào mà cằn nhằn anh ba ngày? Ba người quay đầu nhìn ra, đã thấy một Di nữ mỹ mạo, áo hồng quần xanh, da trắng như thạch cao chèo một chiếc thuyền nhỏ trên mặt hồ trôi tới, thấy ba người liền chống thuyền dựng lại, giơ tay vén tóc mai, mặt ngọc sáng bừng lên, môi son tươi cười, mắt xanh như nước hồ, ánh mắt chăm chú nhìn mặt Ngu Chiếu. Ngu Chiếu lộ vẻ tức giận, lẩm bẩm nói: - Xui xẻo thật. Di nữ đó thánh thót nói: - Ai làm cho anh xui xẻo? Ngu Chiếu lớn tiếng nói: - Trừ cô ra thì còn ai nữa? Di nữ đó mắt tỏ ra tức giận, chống sào đáp thuyền vào bờ, tung mình nhảy lên tới trước mặt ba người, trừng mắt nhìn Ngu Chiếu nói: - Anh nói đi, tại sao tôi lại làm anh xui xẻo? Ngu Chiếu gân cổ lên cao giọng nói: - Ta nói gì thì nói, cô tới chen miệng vào làm gì? Di nữ đó cười lạnh nói: - Anh âm thầm nói xấu tôi, tại sao tôi không chen miệng vào được? Ngu Chiếu tức giận nói: - Ta nói xấu gì cô? Di nữ đó nói : - Anh gọi tôi là “bà mẹ trẻ”, chẳng lẽ không phải là nói xấu? Ngu Chiếu nói: - Phì, thiên hạ có bao nhiêu bà mẹ trẻ, ta nói bà mẹ trẻ chắc gì đã nói tới cô? Vừa dứt lời, chợt thấy Di nữ đó hai mắt hơi đỏ lên, xuất hiện ánh lệ, tức thì lộ ra thần sắc không chịu nổi, nói: - Khóc cái gì? Cô có khóc thì ta cũng không sợ đâu? Thần sắc tuy vẫn còn đáng hận nhưng khẩu khí đã mềm đi không ít. Di nữ đó nhìn y, đột nhiên bật cười. Ngu Chiếu nói: - Có gì hay mà cười? Trên mặt ta đâu có nở hoa? Di nữ đó cố nén cười nói: - Miệng anh nói không sợ nhưng trong lòng sợ tôi khóc, có phải không? Ngu Chiếu bị cô nói rõ tâm sự, thẹn thùng đến mức tức giận, vung tay nói: - Hứ hứ hứ, cô thì có gì quan trọng với ta chứ? Di nữ đó lại không bực bội, thản nhiên nói: - Nếu tôi tuyệt không quan trọng hệ gì với anh thì anh việc gì phải hớt hải chạy đến Giang Nam? Hay là anh muốn chịu thua Tả Phi Khanh, để y lấy tôi làm vợ. Ngu Chiếu trừng mắt nhìn cô, mặt xuất hiện thần khí cổ quái, vừa như phẫn nộ lại vừa như thương tâm, đột nhiên quay đầu buồn bực không nói. Di nữ đó bĩu môi mìm cười, ánh mắt chuyển đi, đột nhiên thấy đầu vai Ngu Chiếu có vết máu, bất giác kinh hãi nói: - Ối, anh bị thương à? - Có gì mà làm ồn lên – Ngu Chiếu xua tay, cười nhạt nói – xước một chút ngoài da, hai ngày là khỏi. Di nữ đó nói: - Không được, anh cởi áo ra cho tôi xem. Ngu Chiếu vừa hổ thẹn vừa tức giận, gào lên: - Giữa ban ngày ban mặt, cô làm loạn lên cái gì? Không thấy xấu hổ ư? - Người trong sạch vẫn là trong sạch, kẻ hèn hạ vẫn là hèn hạ - Di nữ đó không vội vã cũng không bực tức, từ từ nói – Liễu Hạ Huệ không bị nữ sắc quyến rũ, anh bất quá chỉ lộ ra chút ít da thịt, sợ cái gì? Chẳng lẽ anh có tâm tư gì không dám cho người ta biết được nên nhìn thấy tôi không dám cởi y phục? Ngu Chiếu mắt hổ trợn tròn, nhất thời nói không ra lời, Di nữ đó không thèm để ý đến, đưa tay cởi áo y, lộ ra một bên vai. Ngu Chiếu cả người đờ ra, mặt như đang đeo một cái bao đỏ chót, lúc nãy y đối diện với các đại cao thủ thì như rồng thiêng hổ đói, không ai bằng được, hiện giờ gặp phải Di nữ này nghiễm nhiên biến thành một con mèo nhỏ, bị cô tha hồ hí lộng. Cốc Chẩn nhìn thấy vậy chỉ muốn gập người cười to một tràng. Di nữ đó thấy quanh miệng vết thương khoảng hai phân đều bị cháy đen, bất giác ngạc nhiên nói: - Anh gặp cao thủ Hỏa bộ ư? Có điều không giống, Hỏa bộ còn ai có thể đả thương anh? Ninh Bất Không ư? Ngu Chiếu không nhịn được nói: - Ninh Bất Không chỉ là trò trẻ con. Đó là người của Thiên bộ. Di nữ đó nghĩ một lúc rồi cười nói: - Tôi biết rồi, là Huyền Đồng phải không? Ngu Chiếu bĩu môi hừ lạnh một tiếng. Di nữ đó biết y tâm khí cao ngạo, cọi việc bị thương là sỉ nhục nên trong lòng cười thầm, lấy trong túi thuốc ra một bình sứ trắng, một xấp vải trắng, một mũi tên bạc, lại lấy trong bình ra một ít bột màu hồng nhạt, điểm vào vết thương, rồi dùng vải trắng cẩn thận băng lại, đến lúc băng xong thì tiện tay buộc lại thành hình một con bướm. Cốc Chẩn nhìn đến đây lại không kìm được cười váng lên thành tiếng. - Cái gì thế này? Ngu Chiếu nghe tiếng cười, quẫn bách đến cùng cực, trừng mắt nhìn con bướm vải đó rồi lại trừng mắt nhìn Di nữ. Di nữ đó cố ý như không thấy, mặc lại áo cho y rồi vỗ vỗ vai y, cười cười nói: - Tốt rồi, vậy là biết điều đấy. Ngu Chiếu tức giận đến thất khiếu phun khói nhưng lại không phát tác ra được, mặt phồng lên, hai mắt như phát ra lửa. Di nữ đó lại hỏi: - A Chiếu, hai người này là ai? Ngu Chiếu phì một tiếng: - A Chiếu gì chứ? Định nhục mạ ta chắc. Di nữ đó nói: - Không gọi là A Chiếu thì gọi là A Miêu (con mèo), A Cẩu (con chó) ư? Ngu Chiếu nói không lại cô, trừng mắt một lúc rồi như quả cầu da xì hơi, mềm ra, thở dài nói: - Đó là Cốc Chẩn, thiếu chủ của Đông Đảo. Di nữ đó nghe vậy cả kinh, đang định hỏi han, Ngu Chiếu lại chỉ Lục Tiệm nói: - Ngươi này, người này, khụ, ta cũng không biết tên y… Lục Tiệm tiến lên, vái chào nói: - Tiên Bích tỉ tỉ, đã lâu không gặp. Nguyên lai y đột nhiên nhìn thấy Tiên Bích, trong lòng như nổi sóng, hận không thể lập tức ra nhận, nhưng thấy Tiên Bích và Ngu Chiếu đấu khẩu, không dám phá rối, lúc này được hỏi đến liền mở miệng nhận người quen. Tiên Bích mặt lộ vẻ ngạc nhiên: - Ngươi, ngươi là… Lục Tiệm thấp giọng nói: - Đệ là Lục Tiệm. Tiên Bích vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, sau đó lại nghi hoặc nói: - Bộ dạng của đệ sao lại biến đổi? Lục Tiệm nói: - Vì có việc đại sự nên đệ đeo mặt nạ. Nói tới đó, y không nhẫn nại được, nói: - Tỉ tỉ, A Tình… Tiên Bích không đợi y nói hết, đột nhiên cười nói: - Mời các vị lên thuyền, trước hết hãy tới Hành Hạnh thủy tạ của ta, từ từ rồi nói chuyện. Lục Tiệm trong lòng nghi hoặc, cùng mọi người lên thuyền, đi được vài dặm, từ xa đã thấy mái ngói một tòa tịnh xá, ẩn hiện trên mặt nước bên rừng, lờ mờ trong sương khói, cạnh nhà có mấy thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy, chính đang giặt giũ cười đùa, vừa thấy Tiên Bích đều nhất tề cười nói hoan hô. Ngu Chiếu cau mày, bực tức nói: - Địa bộ tại sao lại chiêu mộ cả những nữ hài nhi đó? Mỗi lần tụ hội đều nháo nhào lên như đàn chim sẻ. Lại nói, thần thông của địa bộ không thể rời khỏi đất, đám nữ hài nhi đó nghịch bùn như vậy thì còn ra thể thống gì. - Đầu óc thiển cận của anh mới không thành thể thống gì! – Tiên Bích nói – nghe nói sau thiên kiếp, Nữ Oa nương nương tạo ra vạn vật, lại lấy nước tạo ra bùn rồi nặn thành từng hình người hình thú nhỏ, sau đó thổi một hơi tiên khí thì những người bùn thú bùn đó mới sống dậy. Nữ Oa nương nương là nữ hài nhi, vì vậy từ xưa đến nay nữ hài nhi nghịch bùn thì có gì là kỳ quái? Ngu Chiếu cười nhạt nói: - Cưỡng từ đoạt lý, chỉ nói lăng nhăng. Tiên Bích nói: - Anh ngoan cố không đổi, chỉ là kẻ yếm thế. Hai người vừa đấu khẩu vừa bỏ thuyền lên bờ, vào trong tịnh xá, Tiên Bích cười nói: - Lục Tiệm, ở đây không ai nhìn thấy, đệ có thể bỏ mặt nạ ra đúng không? Lục Tiệm bỏ mặt nạ xuống, Tiên Bích nhìn y hồi lâu, vỗ tay cười nói: - Hài tử này, đã trở nên tuấn tú rồi. Lại quay sang Ngu Chiếu nói: - Ngày trước tôi gặp ở Diêu gia trang chính là thiếu niên này, đệ ấy liều chết quay lại tìm Bắc Lạp Sư Môn, không ngờ một đi không trở về, ngọn lửa đó thiêu đốt Diêu gia trang thành bình địa, tôi không ngờ đệ ấy lại có thể may mắn thoát được, lâu nay vẫn đau buồn. Ngu Chiếu gật đầu nói: - Nguyên lai là y, thảo nào. Lại quay sang cc nói : - Ngươi kết giao được bằng hữu cực tốt, đúng lý phải uống ba chén lớn. Cốc Chẩn cười nói: - Hay lắm, đệ xin phụng bồi. Tiên Bích trừng mắt nhìn hai người, nói: - Đã đến đây thì không được uống rượu. Ngu Chiếu liền như bị chém một đao vào mông, nhảy vọt lên tức giận nói: - Ở đâu ra cái lí đó? Tiên Bích như không thấy lửa giận trong mắt y, từ từ nói: - Rượu có thể làm loạn tính, chỗ chúng ta toàn là nữ nhân thanh bạch. Các ngươi là nam nhân, nếu uống nhiều rồi thì làm náo loạn lên thế nào, ai mà biết được. Ngu Chiếu lớn tiếng nói: - Ta tửu lượng như biển, đừng nói ba chén lớn, cho dù ba trăm chén cũng là chuyện nhỏ. Cốc lão đệ ta cũng có thể đảm bảo, bất quá… Nhìn qua Lục Tiệm, đột nhiên ỉu xìu lẩm bẩm: - Tiểu tử này thì chưa chắc. Tiên Bích gắt lên: - Hảo đệ đệ của tôi vô cùng ngoan ngoãn, anh dám động tới y ư? Còn hai người các vị, tôi không quan tâm. Ngu Chiếu giận dữ ngồi xuống, thấy một thiếu nữ dâng lên thanh trà liền tức tối không thèm nhìn lấy một cái. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang