[Dịch] Thương Hải

Chương 30 : Chương 30

Người đăng: StormRaider

Các kiếp nô đều lộ thần sắc bi phẫn. Mạc Ất kêu lên: - Lục Tiệm huynh đệ, ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi chết, chúng ta nhất định vì ngươi báo cừu. Tiết Nhĩ ngắt lời, nói: - Ngươi đã nhân nghĩa như vậy, sao không thay y tiếp thụ ba chưởng đó. Mạc Ất mặt trắng bệch, ấp úng không nói. Ngu Chiếu mặt không đổi sắc nhìn Lục Tiệm, đột nhiên giơ chưởng vỗ bách bách bách ba cái lên vai y, sau đó xách Lục Tiệm như xách con gà nhỏ tới bên bàn, rót một chén rượu cười nói: - Hảo tiểu tử, ngươi lại đây lại đây, cạn chén này đi. Lục Tiệm ngẩn người ra không biết phải làm gì. Cốc Chẩn chợt cười nói: - Ta biết là Ngu huynh không đả thương vị bằng hữu tốt của ta mà. Ngu Chiếu ngạc nhiên nói: - Ngươi là bằng hữu của y ư, quái thật, quái thật. Thấy Lục Tiệm vẫn đứng ngẩn ra, bất giác cười nói: - Không uống rượu ư? Lục Tiệm hơi ngần ngừ rồi nâng chén rượu lên, Ngu Chiếu dốc chén một hơi uống cạn. Lục Tiệm tửu lượng ít, uống nửa cốc rồi ngừng lại nói: - Ngu tiên sinh, đánh ba chưởng đó chứ? Ngu Chiếu mỉm cười, Cốc Chẩn cũng cười nói: - Lục Tiệm ngươi ngốc thật, vừa rồi Ngu huynh không phải đã đánh ba chưởng sao? Lục Tiệm ngạc nhiên nói: - Vậy cũng tính ư. - Tại sao không tính? – Ngu Chiếu nói – Ta chỉ nói là ba chưởng, chứ có nói là đánh mạnh hay đánh nhẹ đâu. Nói dứt lại cười, Lục Tiệm qua được kiếp nạn, nửa kinh hãi nửa mừng rỡ, cũng mỉm cười theo y. Ninh Ngưng cất được gánh nặng trong lòng, nghĩ đến vừa rồi tuyệt vọng rơi lệ liền hổ thẹn không kìm được, thấp giọng mắng: - Lôi Đế Tử gì chứ, đúng là Lôi Phong Tử! (người dịch: chữ “Phong” ở đây có nghĩa là “điên”) Trầm Chu Hư cười khổ nói: - Những người mắng sau lưng y như vậy quả là không ít. Đột nhiên Ngu Chiếu đảo mắt, lớn tiếng nói: - Minh Di, nghĩ xong chưa? Đánh đấm mà ủy mị như đàn bà. Minh Di nổi giật, định tung người nhảy ra thì bị Doanh Vạn Thành nắm tay giữ lại, trầm giọng quát: - Không được trúng kế khích tướng của hắn. Minh Di mặt đỏ lên như gan lợn, tức giận nói: - Doanh lão, thằng cha đó nhục người quá đáng. Doanh Vạn Thành trầm giọng nói: - Một chọi một, ngươi tính có mấy phần thắng? Minh Di giật mình, trầm ngâm nói: - Năm phần. Doanh Vạn Thành trầm mặt, từ từ nói: - Cứ cho là năm phần, ngươi thắng thì không nói làm gì, nếu thua thì ta và Diệu Diệu sẽ phải hai chọi hai, lão phu tuổi già sức yếu, không còn dũng mãnh như trước, Diệu Diệu tuổi còn quá nhỏ, tuyệt học chưa thành. Ngươi nói, hai người chúng ta có bao nhiêu phần thắng? Minh Di lại giật mình, nhíu mày không nói. Trong đôi mắt già nua của Doanh Vạn Thành tinh mang chuyển động, đột ngột cao giọng nói: - Tam Hoa Nhất Ảnh trận. Minh Di, Thi Diệu Diệu ứng tiếng tản ra, đứng sau lưng Doanh Vạn Thành. Trầm Chu Hư, Ngu Chiếu thấy vậy đều phải nhíu mày. - Lục Tiệm ngươi xem – Cốc Chẩn nói – ba người bọn họ tư thế như vậy có gì kỳ bí? Lục Tiệm nhìn một lát rồi lắc đầu nói: - Nhìn không ra. Cốc Chẩn cười nói: - Ngươi đừng nhìn người, trước hết hãy nhìn bóng người. Lục Tiệm định thần nhìn lại, quả nhiên thấy ba người tuy đứng tách rời ra nhưng bóng thì lại trùng lên nhau như chỉ có một người. Cốc Chẩn lại nói: - Tam hoa nhất ảnh, tam nhân nhất tâm (ba hoa một bóng, ba người một lòng). Đây là kỳ trận của Đông Đảo, chỉ cần bóng người không rời thì bản lĩnh của ba người có thể kết hợp làm một, phát ra uy lực cực lớn, cho dù chủ nhân Thiên, Lôi hai bộ liên thủ chưa chắc đã thắng được. Lục Tiệm thấy vậy kinh hãi ngạc nhiên, quả nhiên thấy ba người thân hình tuy từ từ chuyển động nhưng thủy chung vẫn bảo trì bóng người chồng lên nhau không phân tán. Tdd vừa kinh hãi vừa tức giận, trừng mắt nhìn Cốc Chẩn, mày liễu trợn lên: - Ngươi, ngươi điên rồi sao, đột nhiên tiết lộ cơ mật của bản đảo. Cốc Chẩn cười cười không nói, Doanh Vạn Thành bỗng nói: - Lời vừa rồi của Diệu Diệu thật là ngốc nghếch. Thứ nhất là trận này tuyệt đối không có gì cơ mật. Dù hắn không nói ra thì chủ nhân Thiên, Lôi hai bộ cũng đều biết rồi. Thứ hai là cho dù đã biết thì chưa chắc đã phá được, cho dù phá được thì cũng thắng thảm, chúng ta dù chết hai người thì chủ nhân Thiên, Lôi bộ ít nhất cũng một người chết, một người bị thương. Trầm Chu Hư, ngươi nói có đúng không? Trầm Chu Hư vuốt râu không đáp, Ngu Chiếu cầm chén lớn uống rượu, hết chén này đến chén khác, uống hết ba chén đột nhiên đập bàn quát lên: - Con mẹ nó, trận thế chết tiệt này ta không phá được. Trầm Chu Hư, trông vào huynh vậy. Mọi người nghe vậy đều kinh hãi ngạc nhiên. Ninh Ngưng hừ lạnh một tiếng, nói: - Kẻ điên như ngươi mà cũng có lúc nhận thua ư? Ngu Chiếu nói: - Vậy thì có gì kỳ quái? Người quý ở chỗ tự biết mình, không biết lực lượng của địch nhân có thể bỏ qua, không biết lực lượng của mình thì chết không có đất chôn. Ngu mỗ cho dù càn rỡ nhưng không phải là thằng ngốc. Trầm Chu Hư từ từ nói: - Đệ và ta liên thủ, có thể thử xem. Ngu Chiếu cười cười, thản nhiên nói: - Như vậy thì có gì thú vị? Bốn phía nhất thời im lặng. Bỗng nghe Doanh Vạn Thành cao giọng nói: - Ba người chúng ta đến đây tuyệt đối không phải vì muốn làm khó hai bộ các ngươi mà chính là vì muốn bắt phản đồ của bản đảo. Hai người đã bức bách như thế, khi người thái quá, nếu có đảm lược, chúng ta làm lớn luôn vậy. Ngu Chiếu cười nói: - Làm lớn như thế nào? Doanh Vạn Thành dộng mạnh cây trúc trượng, trầm trọng nói: - Chín ngày chín đêm, Luận Đạo Diệt Thần. Ngu Chiếu cho dù kiệt ngạo ngông cuồng nhưng nghe câu này mày cũng nhăn tít lại, ngần ngừ không đáp. Doanh Vạn Thành lại nói: - Lôi Đế Tử, ngươi còn nhớ hay quên rồi? Năm xưa ngươi cùng người đó đánh một trận ở Tiểu Kính Hồ, thắng bại không phân. Ánh mắt Ngu Chiếu lóe lên, nói: - “Bất Lậu Hải Nhãn” cũng đến rồi ư? Doanh Vạn Thành nói: - Tuy hắn không ở Nam Kinh nhưng một lòng chỉ hướng về ngươi. Ngu Chiếu nói: - Ta cũng vậy. Doanh Vạn Thành hừ lạnh một tiếng, lại nói: - Nghe Diệu Diệu nói thì Phong Quân Hầu cũng đã đến Nam Kinh. Lại nghe nói cao thủ Địa bộ cũng đã tới, bên phía tệ đảo thì Đảo vương cùng với Trầm đạo huynh thù sâu như biển, như vậy chính hợp dùng “Luận Đạo Diệt Thần” để giải quyết. Ngu Chiếu cúi đầu suy nghĩ rồi quay đầu sang nói: - Trầm sư huynh, huynh nói sao? Trầm Chu Hư nhắm mắt vuốt râu, mỉm cười nói: - Doanh đạo huynh coi thường Tây Thành chúng ta nội loạn đã lâu, chia năm xẻ bảy ư? - Không dám – Doanh Vạn Thành nói – Vạn Quy Tàng hai lần đông chinh, tinh anh của Đông Đảo tử thương gần hết, hàng chục năm nay không khôi phục được nguyên khí, nếu không phải như vậy thì lão đầu tử là ta đây làm sao có thể bị lạm dụng, sung vào cho đủ số Ngũ tôn được? Hiện giờ hai bộ Thủy, Hoa tuy diệt nhưng Tây Thành các vị nghiễm nhiên vẫn còn sáu bộ, cho dù có nói nguyên khí tổn thương thì mọi người vẫn ở thế tám lượng nửa cân. Trầm Chu Hư trầm ngâm hồi lâu, thở một hơi dài rồi nói: - Hay lắm, đã như vậy, mọi người cũng nên tận dụng cơ hội này để kết liễu oán thù lâu dài. Doanh Vạn Thành cười thâm trầm, nói: - Đã như vậy, chúng ta quay về bẩm với Đảo vương. Hai vị cũng mau chóng thông báo hội họp đồng môn, chín ngày chín đêm nữa, Doanh mỗ sẽ đón chờ các vị trên Linh Ngao đảo. Hai trăm năm nay Đông Đảo Tây Thành nhiều lần cao thủ hội chiến, dần lập thành một chế độ gọi là “Luận Đạo Diệt Thần”. Một bên gây hấn thì bên kia nhất định nghênh chiến, vài lời xác định thời gian địa điểm, ngay sau đó sẽ là gió tanh mưa máu. Vì vậy hai bên nói đến đây đều biết trận chiến này không rút lại được nên cũng không nói nhiều nữa. Doanh Vạn Thành nhìn Cốc Chẩn, hậm hực nói: - Quai tôn tử (người dịch: đây là một câu chửi, không biết phải dịch thế nào cho phải =_=), để xem ngươi ôm chân Tây Thành được đến lúc nào? Nói xong hừ lạnh một tiếng, cùng Minh Di nhanh chóng xuống lầu, chỉ còn tdd đứng lại sau cùng, buồn rầu nhìn Cốc Chẩn, thở dài một tiếng rồi cũng uyển chuyển bỏ đi. Trong tửu lầu nhất thời im lặng, Ngu Chiếu vô cùng buồn bực, lớn tiếng nói: - Việc liên lạc các bộ xin giao cho Trầm sư huynh, nếu cần thương nghị thì Ngu mỗ gọi lúc nào sẽ tới lúc đó. Kế đó đưa tay kéo Cốc Chẩn, nói: - Chạy mau chạy mau, chúng ta đến chỗ khác uống rượu nói chuyện. Đang định xuống lầu, Cốc Chẩn bỗng nói: - Chậm đã. Liền lách khỏi tay y, cao giọng nói: - Trầm Chu Hư, Thương Thanh Ảnh có phải là vợ ông không? Trầm Chu Hư nói: - Không sai, chính là vợ ta. - Hay lắm – Cốc Chẩn gật đầu nói – Tương lai nếu ta có giết ông thì cũng không oan uổng. Mọi người đều cả kinh, Trầm Chu Hư nói: - Túc hạ có thù gì với Trầm mỗ? Cốc Chẩn cười nói: - Ông không biết ư? Trầm Chu Hư lắc đầu nói: - Trầm mỗ tung hoành thiên hạ, cừu nhân vô số, những người nhớ được có đáng là bao! Cốc Chẩn cười cười, từ từ nói: - Ta là Cốc Chẩn, cha ta chính là Cốc Thần Thông. Lời này vừa nói ra, Ngu Chiếu liền biến sắc, y tuy biết Cốc Chẩn là người của Đông Đảo nhưng chỉ nghĩ hắn là người bình thường trong đảo chứ không ngờ lại là thiếu của của Đông Đảo. Trầm Chu Hư chau mày, ánh mắt sắc như cương châm ghim lên mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn làm như không thấy, lại cười nói: - Ông không cần dùng bộ dạng đó nhìn ta, ngày hôm nay ông không giết ta thì ngày sau ta tất sẽ giết ông. Giữa hai chúng ta nhất định phải có một người chết, điều đó ông phải nhớ kỹ trong lòng, đừng có quên. Nói đến đó, hắn lại chuyển sang Ngu Chiếu, cười nói: - Ngu huynh, hiện giờ huynh biết ta là ai rồi chứ? Muốn giết muốn tha tùy huynh định đoạt. Ngu Chiếu cau mày, không khí trong lầu đột nhiên lạnh đi. Lục Tiệm bất giác vận khí toàn thân, thầm nghĩ: “Trời ơi, người họ Ngu này võ công quá cao, nếu y muốn giết Cốc Chẩn thì trừ liều chết phản kháng, không còn cách nào khác.” Y trong lòng đã quyết liền chăm chú theo dõi Ngu Chiếu, cẩn thận đề phòng, không ngờ Ngu Chiếu nhíu mày một cái rồi đột nhiên thở dài nói: - Cốc lão đệ, vì sao lại nói rõ thân phận? Nếu ngươi không nói thì ta cũng không hỏi tới mà. Cốc Chẩn nói: - Huynh và ta không quen không biết, nhưng lại cùng ta uống rượu buồn cả đêm, giúp ta giải thoát ưu sầu, lại không hỏi ta một chữ mà giúp ta đánh đuổi Đông Đảo tam tôn. Người đã dùng chân tâm để đối đãi với ta, ta sao có thể dùng sự giả dối để đối đãi với người? Ngu Chiếu huynh là hảo hán, Cốc Chẩn ta chẳng lẽ lại làm con chuột sợ chết sao? Ngu Chiếu nhìn hắn hồi lâu, bỗng lắc đầu nói: - Trầm sư huynh, tiểu tử này rất hợp ý ta, nếu giết hắn thì thật đáng tiếc. Trầm Chu Hư mỉm cười, thản nhiên nói: - Không vấn đề gì, tùy sư đệ xử trí. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang