[Dịch] Thương Hải
Chương 26 : Chương 26
Người đăng: StormRaider
.
Trần Tử Đan hơi trầm ngâm, nhìn quanh tứ phía rồi vội vã bỏ đi, Lục Tiệm thầm nghĩ: “Nửa đêm gà gáy, cổng thành đã đóng chặt, hắn đến đâu để lấy ngân lượng chứ. Chẳng lẽ trong thành có sào huyệt của hắn.” Vừa nghĩ như vậy, liền tung mình đuổi theo, thấy Trần Tử Đan cứ được ba bước lại quay đầu nhìn ngó cẩn thận một lần, đi vòng vèo một lúc rồi dừng lại trước một cánh cổng son. Trần Tử Đan cầm vòng cửa đập liền mười cái, một cái mạnh lại một cái nhẹ, cánh cửa son đó liền mở ra, có người thấp giọng nói:
- Trần tiên sinh phải không ?
Trần Tử Đan gật đầu, lách người đi vào. Lục Tiệm ngẩng đầu nhìn lên, ẩn ước thấy phía trên cửa treo một cái biển sơn đen, trên ghi chữ “La trạch”, Lục Tiệm ước lượng chiều cao của bức tường đó rồi triển khai thuật khiêu ma, nhảy lên con thạch sư trước cửa, rồi tung mình nhảy lên đầu tường, y chạy theo mái ngói một lúc thì thấy Trần Tử Đan đang được một nô bộc cầm đèn dẫn đường, vội vã đi đến trước một tòa đại sảnh, trong sảnh ngoài rất nhiều đuốc còn có ba người đang ngồi.
Trần Tử Đan quỳ gối bái chào, trầm giọng nói:
- Bái kiến chủ công.
Lục Tiệm giật mình như bị sét đánh, lòng thầm nghĩ: “Chủ công của hắn chẳng phải là Từ Hải sao ?” Liền định thần nhìn vào, thấy giữa sảnh có một người mũi cao mặt dài, râu tóc rậm rạp, đội một cái mũ phi ngư bát bảo đầy châu ngọc, mặc tú kim bào bằng gấm trắng thêu rồng, trên đầu gối đặt một thanh Oa đao dài năm xích, ánh sáng lóng lánh, người này nghe vậy nhíu mày nói:
- Ngươi vì sao lại tới đây ? Chà, mắt ngươi làm sao thế ?
Trần Tử Đan hậm hực nói:
- Bị tên tiểu súc sinh Trầm Tú đó lừa, rồi lại bị hắm giam ở phủ Tổng đốc.
Người mặc áo bào trắng đó cả kinh, cầm đao đứng lên, cao giọng hỏi:
- Ngươi bị bắt ? Tại sao lại có thể thoát ra được ?
Trần Tử Đan cười thảm nói:
- Cũng là tên tiểu súc sinh Trầm Tú đó thả ra.
Người mặc áo bào trắng sắc mặt âm trầm, từ từ nói:
- Như vậy thật quái đản, hắn đã bắt ngươi, tại sao lại thả ngươi ra ? Chẳng phải là thả để theo dõi sao ?
Trần Tử Đan nói:
- Tôi đã lưu tâm, quả thực không có ai theo dõi, vốn cũng không định gặp chủ nhân, nhưng có việc quân tình khẩn cấp, không thể không đến.
Người mặc áo bào trắng ồ lên một tiếng, hơi bình tĩnh lại, nói:
- Ngươi nói đi.
Trần Tử Đan nói:
- Hồ Tôn Hiến dĩ nhiên đã trúng kế, quyết định sáng sớm ngày mai tự mình dẫn binh tấn công Trầm trang để bắt chủ nhân.
Người mặc áo bào trắng mục quang chớp động, từ từ ngồi xuống, cười nói:
- Thật chứ ? Vậy thì tốt quá rồi. Ngươi lấy tin tức đó từ đâu ?
Trần Tử Đan nói:
- Tên tiểu súc sinh họ Trầm đó lòng tham không đáy, lúc thả tôi ra đã nói cho tôi biết như vậy. Hắn còn đề nghị với tôi một cuộc giao dịch, nếu trả mười vạn lượng bạc thì hắn sẽ bán cho tôi lộ tuyến hành quân của Hồ Tôn Hiến, hắc hắc, hắn vạn lần không thể biết được chủ nhân đã ở trong thành Nam Kinh này rồi.
Người mặc áo bào trắng vỗ tay cười lớn nói:
- Tuyệt diệu, tuyệt diệu, ta bảo ngươi tới cống nạp, trá hàng, chính là để bọn chúng nảy lòng khinh thường, sinh ra kiêu kì, khiến Hồ Tôn Hiến tưởng ta cố thủ sơn trại ngồi đợi chết thì lão sẽ dẫn quân ra khỏi thành đến tấn công Trầm trang hoặc Sạ Phổ, vạn lần không ngờ lão tử đã tiềm nhập vào trong thành Nam Kinh rồi. Chỉ đợi Hồ Tôn Hiến xuất động binh mã bỏ trống thành trì, chúng ta liền phóng hỏa bốn phía, huyết tẩy thành này, lúc đó Hồ Tôn Hiến cho dù không chết ngay lúc đó nhưng thất thủ Nam Kinh là một tội lớn, lão tất phải rơi đầu.
Bọn Oa khấu đều cười lên điên cuồng.
Từ Hải lại nhìn một người nói:
- Hoắc lão lục, Uông lão đã mai phục nhân mã ngoài thành rồi chứ ?
Hoắc lão lục đó nói:
- Mai phục xong rồi.
Từ Hải nói:
- Lúc nào trong thành lửa cháy, ngươi dẫn người đến ngoài Tam Sơn môn, giết hết quân thủ thành rồi mở cửa thành, đưa nhân mã của Uông lão vào thành rồi nội ứng ngoại hợp, tận tình đốt giết.
Hoắc lão lục dạ lớn một tiếng lĩnh mệnh. Lục Tiệm nghe vậy tim đập như sấm: “Thật nguy hiểm, không ngờ bọn tặc tử xảo trá đến vậy, nếu không phải ta vô ý biết được, e rằng chúng sẽ giết hết bách tính trong thành.”
Lại nghe Từ Hải nói:
- Tử Đan, lần này ngươi đi chính là hy sinh vì ta, vốn chỉ có con đường chết, không ngờ ngươi có thể sống sót mà quay về. Có thể thấy ông trời có lòng thương, không nỡ lòng chia ly huynh đệ chúng ta.
Trần Tử Đan khóc bái, nói:
- Chủ công đối với thuộc hạ ân trọng như núi, thuộc hạ chỉ có chết mới có thể báo đáp.
Từ Hải thở dài, ôn tồn nói:
- Ngươi bị giam một ngày một đêm, tất đã phải chịu nhiều khổ sơ, Từ mỗ sẽ khắc ghi trong lòng. Ngày sau phá thành, ta tất nhiên sẽ bắt cha con họ Trầm băm ra làm nghìn vạn mảnh để báo cừu cho ngươi. Có điều phải nhờ ngươi vất vả một phen, đến gặp Trầm Tú dùng ngân lượng mua lộ tuyến hành quân để thỏa lòng tham của hắn, tránh hắn sinh lòng nghi ngờ có thể làm hỏng chuyện của ta.
Trần Tử Đan nói:
- Việc này là trách nhiệm của thuộc hạ.
Từ Hải gật đầu nói:
- Ngươi mang theo vài tay hảo thủ, nếu cần thiết thì cứ giết gã họ Trầm đó đi, không được để …
Lục Tiệm nghe đến đây, trong lòng bỗng phát sinh cảnh giác, kế đó một luồng gió từ sau lưng thốc đến, trong gió phảng phất có mùi thịt thối rữa. Lục Tiệm không kịp tránh né, vội sử ra “Tước mẫu tướng”, cả người co lại như quả trứng, che hết các chỗ yếu hại, một chưởng đó đánh trúng vào vai, chưởng lực tuy bị biến tướng làm tiêu tán khá nhiều nhưng Lục Tiệm vẫn đau đớn thấu xương, vội biến “Thần ngư tướng” lăn trên mái ngói ra xa hơn một trượng, mắt mũi tối sầm.
Người đó một chưởng không giết được y, kêu lên một tiếng ngạc nhiên, tung mình đuổi theo, lại tung ra một chưởng nhanh như lôi điện, Lục Tiệm xoay người nghênh đỡ, hai chưởng tương giao, mùi thối rữa đó đột nhiên trở nên đậm đặc, chưởng lực cũng mạnh như núi, ép Lục Tiệm xương cốt như muốn gãy rời, dưới chân có tiếng răng rắc vang lên rồi mái ngói vỡ tung, thân mình không tự chủ được rơi xuống phía dưới.
Lục Tiệm không ngờ trong số thủ hạ của Từ Hải lại có một cao thủ như vậy, từ khi y luyện thành thập lục tướng đến nay, khi đối chưởng chưa bao giờ rơi vào hạ phong như vừa rồi. Trong lúc đang rơi xuống, bỗng trên đầu lại có tiếng gió nổi lên, người kia cũng hạ xuống đuổi theo, lăng không đánh xuống. Lục Tiệm không dám ngạnh tiếp, tay trái biến “Đa đầu xà tướng” tránh qua chưởng thế của người kia rồi chụp vào cổ tay hắn.
Người đó hừ lên một tiếng, tay phải rút lại, tay trái đánh ra, Lục Tiệm đang định đưa tay phải ra hóa giải thì chợt cánh tay phải tê bại, không động đậy được nữa, vội vàng co người sử “Đại tự tại tướng” nép xuống tránh qua, rồi không đợi người đó rơi xuống đất đã tung mình nhảy lên, hét lớn một tiếng, tay trái sử “Thọ giả tướng” rồi biến ra “Hầu vương tướng”. Ngươi kia là cao thủ, thấy khí thế xuất thủ của Lục Tiệm biết là lợi hại, toàn thân liền lách trách ra xa mấy xích, lại định thuận tay phản kích, không ngờ Lục Tiệm đột nhiên từ “Hầu vương tướng” biến sang “Bán sư nhân tướng”, một quyền tống ra, tiếng kêu ầm ầm vang lên, vách tường đã bị đánh vỡ, lộ ra một lỗ thủng lớn.
Người kia không ngờ Lục Tiệm xuất chưởng chỉ là hư chiêu, bản ý thậ ra là phá tường, trong lúc kinh hãi thì Lục Tiệm đã thu người nhảy ra ngoài, co cẳng chạy gấp. Trong lúc bỏ chạy chợt cảm thấy tại chỗ trúng chưởng trên vai phải cảm giác tê dại dần dần lan rộng, nháy mắt đã lan ra nửa người, y định há miệng kêu lên, bỗng phát giác đầu lưỡi cứng ngắc, kêu không ra tiếng, không biết chạy được bao xa, hai chân đã mềm nhũn ra, ngã lăn về phía trước, mất hết tri giác.
Trong lúc hôn mê bỗng cảm thấy toàn thân đau đớn, Lục Tiệm chưa kịp mở mắt đã nghe có người nói:
- Đừng vọng động.
Lục Tiệm nỗ lực ngước mắt nhìn lên, thì thấy Trầm Chu Hư hai mắt như nước hồ sâu thẳm, im lặng nhìn y, hàng trăm sợi tơ từ trong ống tay áo ông ta chui ra, một nửa số tơ lơ lửng trên không trung, số tơ còn lại xuyên vào các huyệt đạo khắp toàn thân y, sợi tơ vốn trắng lóng lánh như tuyết lại có chỗ đen như bị mực nhiễm vào.
Trầm Chu Hư thấy y tỉnh lại, gật đầu nói:
- Tỉnh rồi à ?
Lục Tiệm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, liền định vùng vẫy, Trầm Chu Hư lắc đầu nói:
- Đừng động, ngươi trúng chất độc “Thi Yêu” trong “Âm thi hấp thần chưởng”, may mà gặp được lão phu, nếu không dù ngươi có là kiếp nô thì khó bảo toàn tính mạng.
Lục Tiệm nhìn ông ta, trong lòng nghi hoặc bất định, lại nhìn những sợi tơ màu đen đó, cảm giác hãi dị. Trầm Chu Hư nhìn ra tâm ý của y, cười nhẹ nói:
- Ta dùng thần thông “Thiên La”, đem sợi tơ nhập vào trong kinh mạch của ngươi hút chất độc của “Âm thi hấp thần chưởng”, những sợi tơ đó biến thành màu đen chính là biểu hiện chất thi độc đã được hút ra khỏi cơ thể.
Chất độc trong người Lục Tiệm giảm bớt, thân mình liền dần dần lấy lại được cảm giác, liền cảm thấy những sợi tơ đó nhập thể như có hàng trăm con kiến không ngừng đục khoét, ngứa ngáy vô cùng, nhất thời nghiến răng khổ sở. Bỗng nghe có người tức giận hừ một tiếng, nói:
- Phụ thân, người này làm hỏng đại sự của chúng ta, người tại sao lại phí lực cứu y ?
Lục Tiệm nghe ra đúng là thanh âm của Trầm Tú, đảo mắt nhìn ra đã thấy hắn đứng bên cạnh Trầm Chu Hư, trợn mắt tức giận. Trầm Chu Hư thở dài nói:
- Trong ngôi nhà này có điều gì bí hiểm, chúng ta chưa nhìn thấy được, người này đã bị “Yêu Thi” đả thương tất là đã nhìn thấy việc gì vô cùng khẩn yếu.
Lục Tiệm nghe vậy, định thần nhìn quanh, phát hiện ra chỗ mình đang nằm chính là đại sảnh của “La trạch”, bất giác cả kinh nói:
- Các ngươi, các ngươi tại sao lại ở đây ?
Trầm Tú tức giận nói:
- Câu đó phải do ta hỏi ngươi mới đúng.
Trầm Chu Hư cười nhẹ, thu lại sợi tơ rồi nói:
- Ta từ lâu nghi ngờ Oa khấu đã tạo dựng sào huyệt trong thành Nam Kinh để do thám động tĩnh của quân ta. Vì vậy lần này bảo Tú nhi cướp ngục, chính là thả ra để theo dõi, đợi tên Trần Tử Đan đó chạy đến chỗ ẩn nấp rồi sau đó thả quân vây lại, bắt sạch bọn gián điệp đó. Không ngờ ngươi lại đuổi theo Trần Tử Đan, đánh rắn động cỏ, lúc chúng ta tiến vào thì căn nhà này chẳng còn bóng dáng ai nữa.
Lục Tiệm nghe vậy vô cùng hổ thẹn, lại cảm thấy cơ thể tuy vẫn còn hơi yếu ớt nhưng đã có thể cử động, lập tức đứng dậy nói:
- Lục Tiệm ngu độn, làm hỏng đại sự của các hạ, muốn trừng phạt thế nào đều theo ý ngài.
Trầm Chu Hư lắc đầu nói:
- Ngươi trước tiên hãy nói, trong phòng này đã nghe thấy những gì ?
Lục Tiệm đem những điều đã nghe đã thấy nhất nhất kể lại, mọi người có mặt tại đó thảy đều thất sắc. Trầm Chu Hư lộ ra thần sắc khó nắm bắt, nói:
- Ta thật đã đánh giá thấp Từ Hải, không ngờ đảm lược của hắn lớn như vậy, dám tự thân vào chỗ nguy hiểm, kỳ tập Nam Kinh.
Lục Tiệm nói:
- Có điều Uông lão mai phục ngoài thành là ai thì hắn chưa từng nói rõ.
Trầm Chu Hư cười nhạt nói:
- Còn ai vào đây nữa ? Tất nhiên là Uông Trực Uông ngũ phong rồi. Càng tốt, tất cả đều đã tới đây, đỡ cho ta phải chân trời góc biển tìm hắn.
Lúc này bỗng thấy Yến Vị Quy, Tiết Nhĩ, Mạc Ất đem theo một đám giáp sĩ đi vào, Yến Vị Quy nói:
- Trong nhà và các nhà dân phụ cận đều đã soát qua, tuyệt đối không có một ai.
Tiết Nhĩ nói:
- Tôi đã dò nghe hết tường vách, mặt đất chỗ này nhưng không có địa đạo, cũng không có phòng bí mật.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện