[Dịch] Thương Hải

Chương 25 : Chương 25

Người đăng: StormRaider

Ninh Ngưng đứng dậy gật đầu, Thương Thanh Ảnh kéo cô cùng đi vào, thở dài nói: - Chu Hư thật là không hiểu thế sự, nửa đêm gà gáy, tại sao lại bắt một nữ hài nhi đến trông coi tù phạm chứ ? Nói xong vuốt ve mặt Ninh Ngưng, trong mắt hiện ra thần sắc yêu thương. Ninh Ngưng hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: - Phu nhân, còn có người ngoài ở đây, đừng để y cười chúng ta. Thương Thanh Ảnh nhìn Lục Tiệm rồi cười nói: - Sợ gì chứ ? Con tuy không phải là con gái ta, nhưng so với con gái ta thì có gì phân biệt ? Mẹ yêu thương con gái mình, làm gì có ai dám chê cười ? Ninh Ngưng khép mi mắt không nói gì, Thương Thanh Ảnh nhìn cô một lúc, lại thở dài nói: - Ta thật sự muốn con vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Ninh Ngưng gật đầu nói: - Con cũng muốn cả đời theo hầu phu nhân. - Thật không – Thương Thanh Ảnh cười nói – vậy việc ta bàn với con ngày trước … con thấy có được không ? Ninh Ngưng hai má ửng hồng, thấp giọng nói: - Việc gì ạ ? Thương Thanh Ảnh cười nói: - Ngượng gì chứ ? Nam nữ cưới nhau là việc thiên kinh địa nghĩa. Nếu con không nhớ ra thì để ta nhắc lại, đó là, đó là việc chung thân của con và Tú nhi … Ninh Ngưng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: - Con là kiếp nô, y là thiếu chủ, giữa chủ và nô sao có thể cưới nhau được ? Thương Thanh Ảnh nói: - Tuy nói như vậy, nhưng chủ nô cưới nhau trong Tây Thành cũng từng có tiền lệ. Nếu con cưới Tú nhi, không phải có thể thường bầu bạn bên cạnh ta hay sao ? Lục Tiệm nghe vậy tim đập mạnh, nghĩ đến tính tình ác độc của Trầm Tú, chỉ sợ nữ hài nhi này ở bên cạnh y sẽ phải chịu nhiều khổ sở, đang định lên tiếng ngăn cản nhưng lại nghĩ đó là việc trong nhà của người ta, mình chỉ là tên tù nhân hèn mọn, nào có thể chen vào nói loạn lên, bất giác lời định nói ra đành nuốt lại, trong lòng phiền muộn. Bỗng nghe Ninh Ngưng nói: - Phu nhân thứ tội, Ninh Ngưng đã là kiếp nô, vốn phải hầu hạ người khác, không thể làm liên lụy tới thiếu chủ. Ngưng nhi tình nguyện cả đời cô độc không lấy chồng … Thương Thanh Ảnh hoảng hốt vột bịt miệng cô, mắt đỏ lên buồn rầu nói: - Con đừng nói như vậy, nếu con không lấy chồng thì chẳng phải tội nghiệt của Chu Hư sẽ to lớn lắm ư ? Năm đó ông ấy điên cuồng, đem con luyện thành kiếp nô, tội nghiệt đã thâm trọng, nếu bây giờ lại hại con cả đời như vậy, ta, ta … Nói đến đó nước mắt đã rơi như mưa. Ninh Ngưng cười buồn một tiếng, lấy tay áo lau nước mắt cho bà rồi nói: - Việc đó không nên nói lại nữa, phu nhân đang đếm đến đây có việc gì vậy ? Thương Thanh Ảnh ngừng khóc nói: - Con không nói thì ta lại quên mất, ta nghĩ đã nửa ngày, cuối cùng đã quyết định, sẽ thả hài tử này ra. Lục Tiệm giật mình. Ninh Ngưng ngạc nhiên nói: - Chủ nhân có biết không ? Thương Thanh Ảnh lắc đầu nói: - Ông ấy ngủ rồi, ta đến thả người trước, Chủ Hư có hỏi đến thì tất cả do ta chịu trách nhiệm. Ninh Ngưng hơi trì nghi rồi lấy ra một cái chìa khóa, mở khóa tay cho Lục Tiệm. Việc này quá đột ngột, Lục Tiệm tuy được mở khóa tay nhưng vẫn đứng ỳ một chỗ, ngần người chưa tỉnh ra được. Thương Thanh Ảnh thở dài nói: - Hài tử này nhìn tướng mạo không phải là kẻ hung ác, không hiểu sao lại tùy tiện khi phụ Tú nhi ? Hy vọng sau lần này ngươi sẽ làm người tốt, không cậy mạnh hại người nữa. Lục Tiệm nghe vậy dở khóc dở cười, đứng dậy nhưng không biết nói thế nào cho phải. Thương Thanh Ảnh nói: - Ngưng nhi, phiền con đưa người này ra khỏi phủ. Ninh Ngưng đáp lời một tiếng rồi hướng về phía Lục Tiệm gật đầu nói: - Đi theo ta. Lục Tiệm theo cô đi được mười bước, quay đầu nhìn lại vẫn thấy Thương Thanh Ảnh đứng trước cửa, bóng dáng mờ ảo, không hiểu sao trong lòng y chợt cảm thấy chua xót cay đắng, chỉ muốn đứng lại nhìn nữ tử đó thêm một lúc nữa, có điều tình cảnh lúc đó cũng không cho phép y làm như vậy, bất đắc dĩ đành thở dài theo sau Ninh Ngưng, lúc đi thẳng lúc rẽ, bỗng thấy phía trước sáng bừng, nhìn lại thì chính là Mạc Ất, Tiết Nhĩ cầm đèn từ phía trước mặt đi tới. Bốn người gặp nhau, tám mắt nhìn bên đối diện đều biến sắc. Cương trì một lúc, Mạc Ất đột nhiên nói: - Tai lợn, ngươi nhìn xem, trước mặt có ai không ? Ngươi biết đấy, mắt ta không tốt, tối mịt thế này, ta chẳng nhìn thấy gì cả. Tiết Nhĩ ngạc nhiên nói: - Mắt ngươi kém ư, ta có nghe ngươi nói như vậy bao giờ đâu … Nói chưa hết câu, chân bỗng bị Mạc Ất đá cho một cái, Tiết Nhĩ đau đến nhăn mặt, bất giác tỉnh ngộ, vội nói: - Thật là không may, ngươi mắt kém, còn ta lại bị cận thị, trước mặt có người hay không ta cũng không nhìn rõ, trước mặt có hai vật gì đó, có lẽ là hai khối gỗ mục. Ngươi nói xem, trong vườn sao lại có người bất cẩn như vậy, đem hai khối gỗ mục đặt giữa đường, lỡ có người đi qua vấp phải thì sao ? Lão cứ nhè “khối gỗ mục” mà nói, Ninh Ngưng nghe phát bực mình, nói: - Ông thóa mạ ai đấy ? Ông mới là khối gỗ mục. Mạc Ất vểnh tai lên, giả như ngạc nhiên nói: - Kì quái thật, lão tai lợn, khối gỗ mục lại biết nói kìa. Tai ngươi thính, có nghe được gì không ? Tiết Nhĩ cười nói: - Không nghe được, ráy tai ta nhiều quá, ngươi nghe thấy gì ? Mạc Ất nói: - Ta nghe không rõ, chỉ thấy ong ong giống như tiếng muỗi. Tiết Nhĩ nói: - Ban đêm nhiều muỗi lắm, không hiểu là muỗi đực hay muỗi cái, chỉ cần nó không đốt ta là được. Hai người một xướng một họa, Ninh Ngưng tức giận, hai mắt trợn tròn, hai người lại như mù mắt không thấy, một người cứ nói, một người cứ cười hi hi vượt qua chỗ hai người rồi đi mất. Lục Tiệm vẫn phải nhịn cười, đợi hai người bọn họ đi khuất liền không kìm được cười lên thành tiếng. Ninh Ngưng lườm y, nói: - Có gì hay mà cười, ngươi là khối gỗ mục, là con muỗi xấu xí. Lục Tiệm cố nhịn cười nói: - Đúng vậy, tôi là mới khúc gỗ mục, còn là con muỗi, cô nương là tiên tử trên trời, chẳng liên quan gì tới mấy thứ xấu xí đó cả. Ninh Ngưng nhìn y một lúc rồi lạnh nhạt nói: - Nhìn bộ dạng ngươi thành thực như vậy, không ngờ cũng biết ba hoa ? Có lẽ phàm là nam tử chẳng có một ai tốt cả. Nói xong liền lộ ra thần sắc khinh miệt ghê tởm, quay đầu đi tiếp. Lục Tiệm bất giác cười khổ. Hai người đi được một lúc đã đến cửa sau phủ Tổng đốc, Ninh Ngưng lấy ra một cái yêu bài, nói với thủ vệ: - Ta là thuộc hạ của Trầm tiên sinh, ra ngoài có công việc. Thủ vệ kiểm tra yêu bài rồi cho hai người đi ra. Phía sau phủ là một ngỏ nhỏ dài, Ninh Ngưng đưa Lục Tiệm đến đầu ngõ rồi nói: - Ngươi đi đi, đi càng xa càng tốt, nếu không phu nhân cứu được ngươi một lần, không thể cứu lần thứ hai đâu. Nói xong liền uyển chuyển quay người trở lại. Lục Tiệm vốn định cảm tạ, nhưng thấy cô thần khí cao ngạo, hiển nhiên đối với mình không thèm để vào trong mắt, nhất thời cảm thấy hèn kém, nói không ra lời. Nhìn theo thấy bóng dáng cô biến mất mới phấn khởi tinh thần, đi mấy bước, bỗng nghe trên đầu vang lên âm thanh nhỏ bé, bất giác co người núp lại, nín thở nhìn ra. Chợt thấy một đạo hắc ảnh vượt qua đầu tường Tổng đốc phủ, phiêu nhiên hạ xuống đất, thì ra là một người áo đen bịt mặt, vai vác một cái bao lớn, chạy đi như bay. Lục Tiệm trong lòng cả kinh: “Ai có đảm lược như vậy, dám vào Tổng đốc phủ ăn trộm ? Trong Tổng đốc phủ vốn có cao thủ Thiên bộ thủ hộ, sao lại sơ xuất như vậy ?” Y sinh lòng nghĩa hiệp, lại có chút hiếu kì, không nhịn được liền thi triển thân tướng, âm thầm bám theo, người áo đen đó chuyển qua hai ngõ nhỏ, nhìn thấy bốn phía không có ai mới hạ cái bao xuống đất, mở dây buộc miệng, kéo từ trong bao ra một người, Lục Tiệm từ xa nhìn lại bất giác cả kinh, không ngờ người này chính là Trần Tử Đan, quân sư của Từ Hải. Trần Tử Đan ra khỏi bao, liền vòng tay nói: - Túc hạ là ai, vì sao lại cứu Trần mỗ ? Người áo đen đó cười hắc hắc, bỏ khăn bịt mặt, Lục Tiệm, Trần Tử Đan nhìn thấy đều cả kinh, người bịt mặt đó vốn không phải ai xa lạ, chính là Trầm Tú. Trần Tử Đan vô cùng kinh ngạc, thất thanh nói: - Tại sao là ngươi ? Trầm Tú cười nói: - Tử Đan huynh đã phải chịu khổ rồi. Trần Tử Đan biến sắc, lạnh giọng nói: - Ngươi lại có quỷ kế gì vậy ? Trầm Tú cười nói: - Quỷ kế thì không dám, nhưng có một chút tin tức, mong Tử Đan huynh truyền về cho lệnh chủ nhân. Trần Tử Đan lạnh nhạt nói: - Tin tức gì ? Trần mỗ không quan tâm. Trầm Tú cười nói: - Tối ngày mai, Hồ Tôn Hiến sẽ tự dẫn quân xuất thành, đến Trầm trang để tiêu diệt lệnh chủ nhân là Từ Hải. Tin tức đó, huynh có quan tâm không ? Lục Tiệm nghe vậy cả kinh, y tuy biết Trầm Tú khinh bạc vô pháp, nhưng không ngờ hắn bất chấp cả quốc gia đại nghĩa, tiết lộ việc quân cơ trọng đại, nhất thời phẫn nộ cùng cực, hận không thể chạy ra đánh cho một trận, nhưng rồi bình tĩnh trở lại, lập ý nghe xem hai người này nói những gì. Trần Tử Đan nghe nói cũng thất kinh, nhíu mày nói: - Ngươi bảo ta làm sao tin ngươi được ? Trầm Tú nói: - Tin tức đó không phải cho không, ta bán cho huynh với giá mười vạn lượng bạc. Trần Tử Đan nhìn hắn, con mắt độc nhất lóe lên lạnh lẽo, một lúc mới nói: - Ta làm sao biết tin tức đó có chính xác hay không ? Trầm Tú cười nói: - Huynh nếu không tin, việc này coi như không có nữa. Nói xong quay người định bỏ đi, Trần Tử Đan buột miệng nói: - Chậm đã. Trầm Tú ngừng bước cười nói: - Sao ? Trần Tử Đan trầm ngâm nói: - Ngươi có biết lộ tuyến hành quân của Hồ Tôn Hiến không ? Trầm Tú cười nói: - Ta tự nhiên là biết, có điều muốn ta nói ra thì phải nhìn thấy ngân lượng trước đã. Trần Tử Đan nói: - Ngươi cho ta biết lộ tuyến hành quân, ta đưa ngươi ngân lượng. Có điều mười vạn lượng thì nhiều quá. - Mười vạn lượng là nhiều ư – Trầm Tú cao giọng nói – Huynh có tin tức này thì có thể đặt phục binh trên đường hành quân, nhấc tay một cái là trừ được Hồ Tôn Hiến. Chỉ cần người này chết đi, phóng mắt nhìn khắp Giang Nam còn có ai là đối thủ của lệnh chủ nhân ? Lúc đó các vị có thể một lượt công phá vài tòa thành lớn, đừng nói mười vạn lượng, cho dù một trăm vạn lượng cũng có thể thu về dễ dàng. Trần Tử Đan lắc đầu nói: - Có điều Trần mỗ không hiểu, mọi việc của ngươi vốn đang tốt đẹp, vì sao lại muốn bán đứng Hồ Tôn Hiến ? Trầm Tú cười nói: - Huynh không biết ta là người như thế nào sao ? Nếu có ngân lượng giắt lưng thì cho dù là hoàng đế lão tử hay cha mẹ thân sinh ta cũng đem bán chẳng sai. Trần Tử Đan hồ nghi bất định, một lúc sau mới nói: - Nếu đã như vậy, vì sao ngươi lại phải bắt ta, đả thương ta ? Trầm Tú cười nói: - Nếu không dùng khổ nhục kế đó, làm sao dụ được Hồ Tôn Hiến tự mình xuất binh ? Trần Tử Đan trong lòng rối loạn, đột nhiên nghiến răng nói: - Được, cho ta ba thời thần để chuẩn bị ngân lượng. Sau ba thời thần nữa, chúng ta gặp lại ở Yến Tử ki. Ngươi đem bản đồ hành quân tới, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng. Trầm Tú vỗ tay cười nói: - Thỏa thuận như vậy, Tử Đan huynh quả nhiên sảng khoái- rồi lại nói – ta phài nhanh chóng trở về, có tù phạm vượt ngục, nếu ta không có ở trong phủ, cha ta sẽ nghi ngờ ta. Nói xong lại bịt mặt, nhảy lên đầu nóc nhà, đạp mái ngói mà đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang