[Dịch] Thương Hải

Chương 22 :  CHƯƠNG 15 HUYỀN ĐỒNG

Người đăng: StormRaider

Mọi người trong phòng nhìn thấy Lục Tiệm thảy đều biến sắc. Tiết Nhĩ vui mừng như điên, túm lấy Lục Tiệm cười ha ha nói: - Ngươi không chạy, ngươi không chạy – lại quay sang Trầm Chu Hư nói – chủ nhân, người tôi nói đến chính là y. Lục Tiệm gật đầu nói: - Xông vào nhà các vị chính là ta, đạp vỡ Táng tâm mộc ngư cũng chính là ta, Trầm tiên sinh, ông không được phạt Tiết Nhĩ, ông ta làm mất mộc ngư không phải vì vô trách nhiệm mà chính là vì thực lực không đủ, đánh không lại ta. Trầm Chu Hư nhấc chén trà lên, thổi tan lớp bọt trà rồi hớp một hớp, hướng về phía Lục Tiệm nói: - Chúng ta đã từng gặp nhau, hôm đó tại Thập Lý đình, ngươi đi cùng Thích tướng quân. Lục Tiệm nói: - Thích tướng quân là đại ca kết nghĩa của ta, đa tạ Trầm tiên sinh đã nói giúp cho huynh ấy. Nói xong liền vòng tay cảm ơn. Trầm Chu Hư gật đầu nói: - Ngươi đột nhập Tổng đốc phủ có phải vì Thích Kế Quang không ? Lục Tiệm nói: - Không sai. Trầm Chu Hư ngước nhìn y, cười nói: - Ngươi vốn có thể chạy thoát, tại sao lại quay lại ? Lục Tiệm nói: - Ta đã đáp ứng Tiết Nhĩ, đến gặp ông để chịu tội, sao có thể bất tín nuốt lời ? Trầm Tú nghe đến đó cười nhạt nói: - Thật là một kẻ ngu ngốc. Trầm Chu Hư biến sắc quát lớn: - Ngươi thì biết gì ? Trầm Tú không ngờ phụ thân đột nhiên tức giận lôi đình mắng hắn, đành cụp mắt cúi đầu không nói, trong lòng mười phần thống hận Lục Tiệm. Lại nghe Trầm Chu Hư nói: - Ngươi đối với Tiết Nhĩ là địch chứ không phải là bạn, tại sao lại cùng hắn chịu tội ? Lục Tiệm nhẹ cười khổ: - Ông ta và tôi đều là kiếp nô, biết rõ nỗi khổ của “Hắc Thiên Kiếp”, nếu vì tôi mà ông ta phải chịu kiếp nạn, thì tôi có bỏ chạy trong lòng cũng không yên. Câu này vừa nói ra, ba kiếp nô trong phòng đều nhìn Lục Tiệm lộ vẻ cổ quái, Tiết Nhĩ trợn đôi mắt nhỏ bé nhìn y, đôi tai dài không ngớt phe phẩy; Mạc Ất miệng lẩm nhẩm đọc, hai mắt chớp lia lịa như muốn đẩy bụi trong mắt ra, Yến Vị Quy mặt bị mũ tre che khuất nhưng dưới mũ hai mắt sáng rực lên. Lục Tiệm cao giọng nói: - Trầm tiên sinh, tội không phải do Tiết Nhĩ, nếu có giết thì hãy giết ta đây. Trầm Tú nhìn thấy thần tình của mấy kiếp nô, trong lòng không hiểu vì sao bất giác cảm thấy ghen tị, ngắt lời cười nhạt nói: - Hiện giờ ngươi ra vẻ anh hùng, nếu đã vậy sao không chính đại quang minh tiến vào Tổng đốc phủ, hà cớ gì phải lén lén lút lút đang đêm lẻn vào, e rằng bất quá chỉ là một con chuột hèn nhát. Lục Tiệm nhìn hắn thản nhiên nói: - Ta dù có là con chuột hèn nhát cũng còn hơn ngươi tàn sát người già, câu dẫn ni cô. Trầm Tú trong đầu như đảo lộn, gầm lên: - Xú tiểu tử, ngươi dám miệt thị Trầm mỗ ? Lục Tiệm cười nhạt nói: - Miệt thị hay không, ngươi cũng tự biết. Trầm Tú trong lòng hoảng loạn, ngoài mặt lại không lộ ra chút gì, lạnh nhạt nói: - Ngươi nói nhăng nói càn, chắc là điên rồi. Không đợi Lục Tiệm kịp nói gì, lại quay sang Trầm Chu Hư cúi đầu nói: - Phụ thân, người này miệt thị hài nhi thật đáng hận, hài nhi muốn tự mình xuất thủ trừng phạt y. Trầm Chu Hư không lộ vẻ tán đồng hay phản đối, lạnh nhạt nói: - Nếu ngươi thua thì sao ? Trầm Tú giật mình, lại nghe Mạc Ất nói: - Thua cũng đáng, lần này bọn lão tử không giúp Trầm Tú, con lừa thối kia, ngươi nghe rõ rồi chứ ? Lão quay sang nhìn Yến Vị Quy, Yến Vị Quy tức giận nói: - Con mọt sách này, ngươi chửi ai vậy ? Giúp hay không giúp, ai cần ngươi phải nói ? Tiết Nhĩ lại nói: - Còn có Ngưng nhi, cô cũng không được giúp Trầm Tú. Bỗng nghe trong bóng tối tiếng một nữ tử nói: - Vậy ta sẽ không giúp hắn nữa. Trầm Tú nghe vậy tái mặt, cười nhạt nói: - Ai cần bọn ngươi giúp ? Ta thua thằng nông dân này sao ? Thật là chuyện nực cười. Nói xong quay sang Lục Tiệm vẫy tay hét: - Ra ngoài sân. Nói xong liền cởi áo ngoài, ra khỏi cửa đến đứng giữa đình viện. Lục Tiệm hơi ngần ngại, Mạc Ất lại nói: - Đừng sợ, đánh với y, thua thì chết là cùng, thắng thì mọi việc đều dễ dàng. Tiết Nhĩ vỗ tay nói: - Nói đúng lắm. Bỗng nghe Trầm Chu Hư thở dài nói: - Hai người bọn ngươi giờ là kiếp nô của ai đây ? Mạc, Tiết hai người nghe thế cả kinh, bốn mắt vội nhìn Trầm Chu Hư, thấy ông ta sắc mặt thản nhiên, hoàn toàn không biết trong lòng đang có chủ ý gì. Lục Tiệm nhíu mày, đi đến giữa đình, đã thấy Trầm Tú xắn tay áo, mắt lộ vẻ hung dữ ngoan cố, bất giác thầm nghĩ: “Thần thông ‘Thiên La’ này, đáng tiếc lần trước lúc Chu Tổ Mô dùng ta không nhìn rõ, nếu không bây giờ đối phó sẽ có thêm vài phần chắc chắn.” Chính lúc đang nghĩ cách đối phó thần thông “Thiên La” bỗng nghe Trầm Tú lấy thế hét lên: “Ngẩn ngơ cái gì ?”. Song chưởng phân ra đánh mạnh tới, chưởng thế của hắn vừa nhanh vừa hiểm, biến hóa kì tuyệt, nháy mắt vai trái, ngực phải Lục Tiệm đã trúng chưởng đau thấu tim gan. Mạc Ất kinh hãi nói: - Không hay rồi, hắn đã học được “Tinh la tán thủ”. Tiết Nhĩ vội nói: - Tại sao gọi là Tinh la tán thủ ? Lợi hại thế nào ? Mạc Ất nhíu mày khổ sở nói: - Đó là tuyệt kĩ của “Tây Côn Luân” năm xưa, ngươi bảo lợi hại hay không ? Tiết Nhĩ há hốc miệng, giậm chân nói: - Tuyệt kĩ của “Tây Côn Luân” ? Sao hắn lại học được ? Mạc Ất nói: - Đúng vậy, thật là mưa rơi hoang mạc, thịt ngon để chó gặm mất. Nói xong liên tục thở dài. Trầm Tú không kìm được, tức giận nói: - Hai tên cẩu nô tài, câm miệng cho ta. Chỉ thấy chưởng thế của y dày đặc như sao trời, nhanh như chớp xẹt, Lục Tiệm liên tiếp trúng chưởng, đột nhiên đứng vững lại, “Thọ giả tướng” biến thành “Hầu vương tướng”, hô hô hô liên tiếp xuất chưởng, Đại kim cương thần lực tràn đầy tứ phía, bảo vệ khắp người, chưởng lực của Trầm Tú vừa tiếp xúc liền thấy vững vàng như núi, không thể nào thâm nhập, đành phải biến chiêu, nhảy cao xà thấp, tìm kẽ hở tấn công. Tinh la tán thủ vốn là bí truyền của Thiên bộ, năm đó đại hiệp Lương Tiêu, biệt danh “Tây Côn Luân”, đã dùng tuyệt kĩ này đánh khắp bốn phương không có địch thủ, đúng là tuyệt học đăng phong tạo cực. Nếu người đối diện với Lục Tiệm lúc này là “Tây Côn Luân” ngày đó thì chỉ sợ một chiêu đã phải chịu thảm bại. Có điều Trầm Tú là người khinh phù đa trá, học văn tập võ chỉ lưu tâm đến bề ngoài, không chịu nghiên cứu sâu, “Tinh la tán thủ” tuy là võ công đệ nhất lưu nhưng hàm chứa thiên văn, phải có học vấn tinh thông mới có thể tùy thời chế ngự, lại cần nội lực hùng hồn mới có thể tạo ra uy lực thần kì, Trầm Tú đối với thiên văn hiểu biết đã ít, nội lực lại không tinh thuần, vì vậy ngẫu nhiên có lúc đánh trúng cũng không thể khiến Lục Tiệm trọng thương. Hai người một xảo một vụng, một công một thủ, nhất thời tạo thành thế giằng co, những người đứng xem đều vô cùng kinh ngạc, Mạc Ất ngạc nhiên nói: - Ta nhận ra Tinh la tán thủ, nhưng võ công của người này lại càng kì quái, đánh đi đánh lại chỉ có chừng ấy chiêu, không hiểu vì sao Trầm Tú mãi không thể phá giải. Trầm Chu Hư thản nhiên nói: - Đó là “Đại kim cương thần lực” của Kim cương môn, ba trăm năm nay mỗi đời chỉ truyền cho một người, lại rất ít khi dùng ra, ngươi chưa nhìn thấy bao giờ thì sao có thể nhận ra được. Mạc Ất nghe vậy vừa kinh ngạc vừa mừng rõ, nhìn chằm chằm vào Lục Tiệm không chớp, cố gắng ghi nhớ chiêu thức của y, có điều nhìn lui nhìn tới, Lục Tiệm vẫn trước xuất một “Thọ giả tướng”, sau một “Hầu vương tướng”, tuy bộ dạng kì quái khó học theo, nhưng chiêu thức lặp lại không có gì mới. Đúng lúc Mạc Ất mất nhẫn nại, đột nhiên thấy Lục Tiệm xuất chiêu nhanh hẳn, hai tay ảo hóa như biến thành sáu tay, vì vậy mà trước đây sử một chiêu thì hiện giờ có thể cùng lúc đánh ra sáu chiêu. Trầm Tú chịu áp lực tăng vọt, chỉ còn cách tùy theo mà biến hóa. Nguyên lai Lục Tiệm tự hiềm biến chiêu quá chậm, giữa chiêu trước chiêu sau luôn có kẽ hở, bị Trầm Tú tận dụng để xâm nhập, đấu đã lâu liền trước biến “Chư thiên tướng”, “Chư thiên tướng” vốn là pháp tướng của chư đại thiên thần, một khi đánh ra liền như có ba đầu sáu tay, đồng thời biến ra “Thọ giả tướng”, “Hầu vương tướng”, quả nhiên vừa nhanh vừa nhiều, tuy vẫn không bằng Trầm Tú nhưng vẫn đủ để bù lấp vào kẽ hở giữa các chiêu thức, dù có chút sơ hở thì cũng như điện quang chợt hiện, không thể nắm bắt. Cứ như vậy một lúc, công thủ liền thay đổi, lúc đầu thì Trầm Tú công Lục Tiệm thủ, về sau mỗi bên đều có công có thủ. Lục Tiệm xoay chuyển được tình thế bất lợi, trong lòng sung sướng, đánh đến hứng khởi, “Chư thiên”, “Thọ giả”, “Hầu vương” ba tướng hợp nhất, liên tiếp đánh ra hai chưởng, đột nhiên lại tiến lên một bước. Mạc Ất, Tiết Nhĩ thấy vậy, không kìm được cùng lớn tiếng kêu hay. Trầm Tú liên tiếp biến chiêu vẫn không vãn hồi được tình thế, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, lại nghe Mạc, Tiết hai người kêu hay, tức đến nổ ngực, suýt nữa bị Lục Tiệm đánh trúng một chưởng. Trầm Chu Hư thấy vậy nhíu mày, đột nhiên nói: - Tinh la tán thủ, dựa vào thiên tượng. Phải biết tinh tú trên trời từ xưa vẫn như vậy, tràn đầy không gian, to lớn vô cùng. Vì vậy môn võ học này mạnh mẽ như như tẩy Thiên Hà, như chuyển Bắc Đẩu, khí thế vô cùng hùng vĩ, không dưới “Đại kim cương thần lực”, tại sao do ngươi sử ra lại biến thành nhỏ mọn thế này, thật giống như sao băng ngang trời, chớp một cái đã tắt lịm, kì xảo biến hóa thì dư thừa, nhưng lại không có khí tượng to lớn vĩnh hằng. Cứ như thế này, uy danh một đời của “Tây Côn Luân” tổ sư chẳng phải sẽ bị hủy trong tay ngươi ư ? Trầm Tú nghe vậy đột nhiên tỉnh ngộ: - Đúng vậy, ta một lòng cầu kì chiêu biến chiêu mà quên mất “Tinh la tán thủ” vốn là chiêu thức hùng hồn mạnh bạo. Đột nhiên trầm giọng hét một tiếng, kình lực trong chưởng chỉ tăng lên, mỗi cử động tuy chưa đạt được thần uy như Trầm Chu Hư nói nhưng cũng đã có khí thế đường đường, kèm theo chiêu thức quỉ dị, nháy mắt đã vãn hồi được thế kém. Mạc Ất, Tiết Nhĩ trong lòng bất phẫn, nhè nhẹ thở dài. Lục Tiệm gặp mạnh càng mạnh, đối thủ càng mạnh thì càng kích thích sự kiên định trong lòng y, hàng loạt biến tướng không ngừng xuất ra, “Tu di tướng” huých vai, “Hùng trư tướng” húc đầu, “Bán sư nhân tướng” quyền đánh, “Mã vương tướng” chân đá, “Thần ngư tướng” bay lượn, “Tước mẫu tướng” hụp xuống, nhất thời càng đánh càng dũng mãnh, toàn thân trên dưới đều có thể đả thương đối thủ, thậm chí nhặt đá nhặt gỗ, bất thời dùng “Ngã tướng” ném ra, thế như tên bay, bức Trầm Tú chân tay luống cuống, bộ pháp thay đổi, định vòng ra phía sau Lục Tiệm, lại bị Lục Tiệm dùng “Nhân tướng” một cước phản kích, đá trúng bụng. Trầm Tú không ngờ đối thủ khó đối phó như vậy, vừa kinh hãi vừa tức giận, chúng kiếp nô thì vừa kinh hãi vừa mừng rõ, âm thầm hò reo. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang